• 784

Chương 105: Đoạt Mệnh Thập Tự Trảm


Từ trong màn khói bụi mù mịt, một bóng người chật vật bay ra. Tuy Ngọc Phong đã dùng Miêu Nhãn làm giảm uy lực thương pháp của Ưng Lâm Tuyền xuống bốn phần nhưng với man lực hai mươi tấn của hắn cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ mà thôi, cho đến hiện tai, đôi tay của hắn vẫn còn tên rần vì đau đớn.

Đấu bồng của hắn lúc này cũng đã bị kình lực khổng lồ làm vỡ tan nát.

Ngay sau khi Ngọc Phong thoát ra không lâu, Ưng Lâm Tuyền cũng lao ra
Công tử cũng thật đặc biệt a, ăn một Lôi Đình thương của ta mà vẫn không hề hấn gì a!
.

Tuy nói là thế nhưng nàng cũng không có ý định dừng lại, hay tay nắm chặt Hắc Thương, hướng Ngọc Phong đâm tới
Bá Vương Thương, Liên Hoàn Tử Lộ
. Một thương xuất ra, thương ảnh đầy trời như một đóa liên hoa hắc sắc đang nở rộ, vô cùng tuyệt mĩ nhưng chết chóc, biến ảo không ngừng, chặn mọi đường lui của Ngọc Phong. Sau hai lần va chạm trực diện, Ưng Lâm tuyền cũng đã nhận ra sử dụng sức lực thuần túy cũng không thể dễ dàng đánh bại Ngọc Phong được, nên nàng đã chuyển qua dùng xảo ( kỹ xảo).

Thấy Ưng Lâm Tuyền lại một lần nữa xông tới, Ngọc Phong đôi mắt co rụt nguy hiểm, hắn có thể cảm nhận sự đáng sợ trong chiêu thức này, cho dù là lúc đánh nhau với Long Giang, hắn cũng chưa từng cảm nhận được sự đáng sợ như thế, đúng là Khí Tông hàng thật hơn xa Khí Tông hàng fake. Tuy cảm nhận nguy hiểm Ngọc Phong cũng không có ý định bó tay chịu trói, hắn nắm chặt hai thanh kiếm đầu gối khẻ gập, xúc lực lao lên, miệng khẻ quát
Lạc Hoa Thức!
. Chỉ thấy từ trong cơ thể hắn, kiếm khí màu trắng thuần vô thiên tái địa xông ra, ập về phía thương ảnh như nước lũ, cuồn cuộn không dứt.

Keng, keng, keng, keng ngay lập tức hai bên va chạm vào nhau mãnh liệt, vang lên âm thanh chát chúa, hoa lửa tung bay đầy trời. Số kiếm khí của Ngọc Phong tuy nhiều vô cùng nhưng không thể nào xuyên thủng qua thương ảnh của Ưng Lâm Tuyền, mỗi khi kiếm khí chạm nhẹ vào thương ảnh thì ngay lập tức sẽ bị xé tan thành từng mãnh. Đại lượng kiếm khí cũng chỉ có thể làm thế công của nàng chậm lại một chút mà thôi, không thể hoàn toàn ngăn chặn nàng lại được. Liên Hoa hắc sắc vẫn dùng một tư thế tiến không thể đỡ, lao tới Ngọc Phong.


Công tử, như thế này đã là hết sức của ngươi rồi hay sao? Nên thuần phục mà đi theo ta ngay thôi, ta không muốn làm thương hại khuôn mặt đẹp đẽ đó a!
Đằng sau Liên Hoa hắc sắc thương ảnh, Ưng Lâm tuyền nhe hàm răng trắng sáng, cười như một tiểu ma nữ, đáng sợ nhưng tuyệt đẹp.

Ngọc Phong thấy kiếm khí chỉ ngăn cản được thương ảnh trong chốc lát cũng không có vẻ gì là lo lắng, hắn cũng không có mong kiếm khí của hắn có thể dễ dàng đối chọi với Ưng Lâm Tuyền, hắn làm vậy cũng chỉ để câu thêm chút thời gian mà thôi. Lúc này, cả hai thanh kiếm đều đã được tra vào võ, hắn làm như thế cũng không phải là chịu thua mà đây là thế chuẩn bị cho thức thứ sáu trong Mai Hoa Kiếm, Đoạt Mệnh.

Thời giam chậm chậm trôi qua từng giây, ngay khi Ưng Lâm Tuyền chỉ còn cách Ngọc Phong khoảng chừng năm mét, cuối cùng hắn cũng hàng động. Chỉ thấy đôi mắt màu lục bảo của hắn lóe sáng trong đêm cực kỳ yêu dị, chíu thẳng vào Ưng Lâm Tuyền, đồng thời hai tay rút kiếm khỏi vỏ với tốc độ cực nhanh, chém mạnh về khoảng không phía trước theo hình chữ X
Đoạt Mệnh Thập Tự Trảm!
.

Ngay tại khoản khắc đó, Ưng Lâm Tuyển bổng nhiên cảm thấy một áp lực vô cùng to lớn đè nặng lên thân thể nàng, linh khí di chuyển vô cùng khó khăn, tất cả thuộc tính như sức mạnh, tốc độ, linh mẫn, phong ngự trong thoán chốc tụt xuống một mảng lớn.

Trong lúc nàng còn đang bối rối, lại một cảm giác nguy hiểm cực độ ập đến làm nàng rùng mình, từ trong không gian trước mặt nàng, một dao động mỏng manh sinh ra. Roẹt, roẹt, không hề báo trước, một luồng kiếm khí vô hình đâm thẳng vào cơ thể mảnh khảnh của nàng, đồng thời cũng đẫy nàng văng ra xa, mấy chục mét.

Ngay khi Ưng Lâm Tuyền trúng vô hình kiếm khí, Liên Hoa hắc sắc ngưng tụ từ thương ảnh cũng hoàn toàn tan biến khi chỉ còn cách lồng ngực của Ngọc Phong vài cm, vô cùng hung hiểm, nếu hắn chỉ chậm tay một giây mà thôi, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.

Ngọc Phong thở phào một hơi, nhìn bóng hình nhỏ nhỏ ở đằng xa, lẩm bẩm
Khí Tông đúng là không dễ chơi a, nếu ta không có Miêu Nhãn gây bất lợi cho nàng thì cũng không thể đánh trúng nàng như thế được
nói rồi hắn hướng về phía Ưng Lâm Tuyền la lớn
Ưng Lâm Tuyền tiểu thư, trận chiến hôm nay Ngọc Phong ta xin lĩnh giáo, hẹn không ngày tái ngộ nhá, bye
nói rồi Ngọc Phong không chút do dự, thi triển thân pháp đến mức tận cùng, lướt qua vô số nóc nhà, chỉ vài hơi thở đã không thấy tăm hơi.

Ngọc Phong cũng không ngu ngốc đến mức tự tin rằng một chiêu Đoạt Mệnh của hắn có thể lấy mạng của nàng a, một Khí Tông đâu thể dễ dàng mà bị giết như thế chứ, nếu hắn muốn kết liễu nàng thì chỉ có một cách mà thôi, đấy là dùng Bá Thiên Chưởng. Nhưng với lại trận chiến mãnh liệt vừa rồi, chắc chắn sẽ kinh động đến lục đại gia tộc ở thành Định Phong, nên hắn cũng không cần thiết phải liều mạng với nàng, suy cho cùng nàng ta cũng chỉ muốn bắt hắn về làm vợ mà thôi, cũng không phải là kẻ thù sinh tử.

Đúng như Ngọc Phong dự đoán, ngay khi hắn bỏ đi, Ưng Lâm Tuyền nhẹ nhàn đứng dậy, phủi bụi trên quần áo. Trên ngực nàng, một vết cắt hình chữ X xé tan lớp áo, để lột một chiếc nhuyễn giáp màu trắng bạc ôm sát cơ thể đầy đặn bên trong, cũng chính chiếc nhuyễn giám này ngăn chặn một chiêu Đoạt Mệnh của Ngọc Phong. Tuy nhiên bề mặt của nó vẫn sáng bóng như gương, không hề để lại một vết xước nhỏ nhỏ nào cả, hoàn mĩ như mới.

Ưng Lâm Tuyền nhìn bóng dáng chỉ còn hạt đậu của Ngọc Phong cũng không đuổi theo, nàng chỉ giẫm chân xuống đất như một tiểu nữ nhân, nghiến răng nói
xú nam nhân, được ta đây để ý đã là phước đức ba đời mà còn làm giá. Được lắm, ta quyết định rồi, ta sẽ không thu ngươi làm thiếp nữa mà lập ngươi làm chánh cung luôn, để xem ngươi có thoát khỏi bàn tay của ta được hay không?
. Dứt lời, nàng liền quay người phóng đi, biến mất trong màng đêm u tối.

Một đêm nhiệt huyết cứ như vậy mà kết thúc, tuy nhiên dư âm của nó thì vẫn còn vang vọng.

Sáng ngày hôm sau, hai chuyện đại sự làm rùm ben cả thành Định Phong, một là khu dân cư trên đường Hàm La trong đêm qua xảy ra một trận chiến kinh thiên động địa, cả khuôn viên bán kính cả trăm mét hoàn toàn bị phá hủy, có người chứng kiến kể lại rằng có hai còn ma thú cấp bốn, Chuột Cống đánh nhau chí chóe. Có người thì bảo cường giả khí tôn bay ngang qua thành dừng lại nghỉ chốc lát nhưng vì xơ ý hạ cánh quá mạnh nên gây ra chuyện này. Nhưng đáp án mà mọi người tin tưởng nhất là các đại gia tộc đang ngấm ngầm tranh đấu lẫn nhau, mà cũng chỉ có những cường giả có tu vi Khí Tông trong các đại gia tộc mới có thể gây ra thiệt hại lớn đến thế mà thôi.

Nhưng chuyện này còn chưa là gì khi so với chuyện Đỗ gia trong một đêm, thúi không thể tả, phải nói là thúi thôn thiên địa ám, thúi quỷ khóc thần sầu. Sáng sớm hôm nay có vài tên xui xẻo chỉ đi ngang qua trang viên, chỉ đi ngang qua mà thôi mà cũng bị mùi thúi đó làm cho bất tỉnh nhân sự, miệng xùi bọt mép. Từ đó là có thể hiểu cái mùi thúi đó nó ghê tởm đến mức nào. Qua vụ việc lần này, Đỗ gia cũng có thêm một danh hào, thiên hạ đệ nhất thúi gia.

Nhưng lúc này đây, tác giả của hai chuyện rung động nói trên lại đang tĩnh tọa tại căn mộc ốc trong Châu gia, hắn không hề biết chuyện hắn làm trong lúc vô tình lại oanh oanh liệt liệt như thế.

Sau trận chiến với Ưng Lâm Tuyền vừa rồi, Ngọc Phong cũng đã hiểu rõ hơn về sức chiến đấu của bản thân hắn, nếu so sánh với Khí Hồn bình thường thì hắn đã có thể dễ dàng đánh bại. Nếu so với Khí Tông nhất đến nhị tinh thì có thể đánh ngang cơ, còn từ tam tinh Khí Tông trở lên thì hơi đuối sức, nếu hắn không dùng đến Bá Thiên Chưởng thì không có cửa để thắng, mà đây cũng chỉ là thắng thảm mà thôi.

Cộc Cộc Cộc, bổng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Thanh Thiện vẻ mặt vui mừng đẩy cửa bước vào
tiểu Phong, tất cả trưởng lão đều đã thông qua rồi, hiện tại mọi người đều đang dùng cách nhanh nhất để chuẩn bị tất cả dược liệu, vài ngày nữa là sẽ có đủ rồi


Nghe Thanh Thiện nói, Ngọc Phong cũng thoát khỏi trạng thái tu luyện, cười nói
như thế là tốt nhất



Thì cũng nhờ có ngươi mà thôi, nếu lần này mà thành công, tính mạng này của ta cũng sẽ thuộc về ngươi, ta xin thề!
Thanh Thiện đến trước mặt Ngọc Phong, cuối người sâu, quát lớn. Nói thật, nếu không có Ngọc Phong, cuộc đời hắn cũng không biết trôi về đâu.

Thấy thế, Ngọc Phong không có ý định ngăn cản mà chỉ vổ vai hắn, cười nói
ngươi không cần làm như vậy, chúng ta là huynh đệ, không cần cảm tạ mấy chuyện nhỏ nhặt này. Ngươi còn nhớ hồi chúng ta mới vào lớp một chứ, khi đó chỉ vì một câu nói mà ta bị cười nhạo rồi cô lập, nếu không phải có ngươi làm bạn với ta, không biết lúc đó ta phải làm sao nữa a!



Nếu đã vậy thì không cần so đo nữa, về sau ta có thể lên làm gia chủ Châu gia, huynh đệ ngươi chỉ cần kêu ta một tiếng, thì toàn bộ Châu gia trên dưới sẽ hết lòng ủng hộ ngươi
Thanh Thiện ngẩn đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Ngọc Phong nói lớn.


Có câu đó của ngươi là ta yên tâm rồi, nào chúng ta đi làm vài ly chứ!
Ngọc Phong ha ha cười lớn, khoát vai Thanh Thiện đi ra ngoài. Bản thân hắn tuy không thích uống rượu, nhưng khi ở cùng huynh đệ thì cứ xả láng mà thôi.


Được, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử rượu gia truyền của Châu gia


…………………

Từ hôm đó, Ngọc Phong luôn ở lỳ bên trong mộc ốc, không tu luyện thì nghiên cứu sách cổ, có chán thì cũng chỉ dạo quanh trang viên mà thôi, không có ra ngoài nửa bước. Hắn cũng không muốn gặp lại ma nữ không nói lý hôm trước a, tuy không sợ nàng nhưng mà nàng cứ quấn lấy thì cũng chả được ích lợi gì.

Mà Ngọc Phong cũng phải công nhận hiệu suất làm việc của Châu gia là vô cùng nhanh, hắn cứ nghĩ phải hơn bảy tám ngày, họ mới có thể thu gom đủ dược liệu nhưng không ngờ chỉ mới năm ngày mà thôi, tất cả cả dược liệu cũng như máu huyết ma thú đều được đưa đến căn mộc ốc của hắn, không thiếu một loại.

Hiện nay bên trong căn phòng nhỏ bé chất đầy dược liệu còn có thêm hai người, gia chủ Châu gia Châu Thanh Thần và đại trưởng lão. Bọn hắn đều đang chăm chú nhìn Ngọc Phong kiểm tra từng loại dược liệu.

Qua một lúc, Ngọc Phong đặt chiếc hộp ngọc cuối cùng xuống, mỉm cười nói
tất cả đều đạt tiêu chuẩn cả, vất vả cho đại bá cùng đại trưởng lão rồi


Nghe thế, đại trưởng lão liền hướng Ngọc Phong cuối đầu
Tiên sinh không cần khách khí, dù sao những linh dược này cũng là dùng cho con cháu Châu gia, chúng ta phải nên cảm tạ tiên sinh mới đúng



Đúng thế, tiểu huynh đệ, phải cảm ơn ngươi đã ra sức cho Thiện nhi
Châu Thanh Thần cũng đồng ý, nói theo

Thấy thế Ngọc Phong đành cười khổ
được rồi, hai vị muốn sao cũng được, hiện tai ta cũng sẽ bắt đầu luyện dược, hai vị hãy cho người mời Ngô Thu Vân đại sư đến đây giúp ta


Nghe Ngọc Phong nói thể, đại trưởng lão liền ngạc nhiên
tiên sinh cần trợ thủ hay sao?


Châu Thanh Thần cũng ngạc nhiên không kém
Nếu tiểu huynh đệ cần trợ thủ thì trong Châu gia của ta cũng có một vị khí sĩ cấp hai, chứ nếu vì việc này mà gọi Ngô Thu Vân đại sư thì có chút quá phận a



Hại vị lại hiểu lầm rồi, ta luyện dược thì hoàn toàn không cần trợ thủ, chỉ là ta đã hứa với Ngô Thu Vân là cho hắn đến xem ta luyện dược mà thôi, ngoài ra không có gì cả
Ngọc Phong đành phải giải thích.


Được rồi, hai vị mau đi nhanh đi, ta cũng phải làm công tác chuẩn bị rồi
không đợi hai người đáp lời, Ngọc Phong ra lệnh trục khách. Hắn không ngờ câu nói bình thường như thế lạ khiến đại trưởng lão cùng Châu Thanh Thần rung động không thôi.

Trên con đường nhỏ lát đá trong trang viên, đại trưởng lão cùng Châu Thanh Thần vừa đi vừa bàn tán


Đại trưởng lão, Ngọc Phong tiểu huynh đệ nói thế không phải là?
Châu Thanh Thần vẻ mặt không thể tin, nói


Đúng thế, hình như Ngô Đại Sư đã bái Ngọc Phong tiên sinh làm thầy rồi, đúng là tuổi trẻ tài cao a, mấy lão già chúng ta không thể theo kịp
đại trưởng lão cảm thán nói. Hai người đứng đầu đại gia tộc Châu gia cũng thừa biết mấy cái quy định bất thành văn trong giới khí sĩ, nên Ngọc Phong chỉ nói một câu đơn giản như thế, cả hai đều có thể đoán ra mọi chuyện.


Được một người như hắn giúp đỡ cũng là điều may nắm cho Thiện nhi, cũng điều may mắn cho Châu gia chúng ta



Đúng vậy, là điều may nắm cho chúng ta!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Tử Nhãn.