Chương 126: Bích Tông Đan!
-
Bất Tử Nhãn
- QuytSweet
- 2509 chữ
- 2019-08-22 09:32:14
Trong hang động, vị trí gần hồ nước, cường độ linh khí của Ngọc Phong kéo cao lên không ngừng, cuối cùng, trong người hắn vang lên một tiếng nổ nho nhỏ tạo thành một khoản lặng.
Tiếng nổ tuy không to, càng không có linh khí dao động dữ dội nhưng lại làm cho những cường giả Khí Tông của Châu gia ngạc nhiên ngoái nhìn.
Đã đột phá rồi?
Châu Vũ Lăng ngạc nhiên nói.
Đúng! Tiên sinh đã đột phá tứ tinh Khí Hồn thành công
Lục trưởng lão gật đầu xác nhận.
Những người còn lại tu vi đều là Khí Tông cho nên việc nhìn ra tu vi của Ngọc Phong là chuyện tương đối dễ dàng, tuy nhiên bọn họ vẫn có chút không chắc chắn. Sau khi lục trưởng lão lên tiếng xác nhận thì cả đám liền hít sâu một hơi, không nói nên lời. Thông thường muốn đột phá một đại cảnh giới thì ít nhất cả quá trình cũng mất mười ngày, nữa tháng có khi hơn một tháng, còn nếu đột phá tiểu cảnh giới thì cũng phái mất năm, ba ngày. Thế mà Ngọc Phong thì mất bao nhiêu chứ, từ lúc linh khí của hắn bắt đầu ba động và kéo cao đến bây giờ chỉ hơn mười phúc mà thôi.
Nhưng như thế còn chưa hết, sự việc diễn ra tiếp theo làm cả đám phải trố mắt. Chỉ thấy sau khi thăng cấp thành công đến tứ tinh Khí Hồn, cường độ linh khí của Ngọc Phong chỉ hơi khựng lại một lát rồi lại một lần nữa kéo lên với tốc độ cực cao, chẳng mấy chốc đã tiếp cận ngũ tinh Khí Hồn.
Hả? Vẫn còn tăng lên cao nữa, không phải là muốn đột phá ngũ tinh Khí Hồn luôn chứ?
Châu Oanh không thể tin được bật thốt.
Chuyện này làm sao xảy ra được, vừa mới đột phá tứ tinh Khí Hồn thì làm gì còn linh khí tích lũy để đột phá tiếp chứ?
Châu Đặng cũng ngạc nhiên nói.
Hình như Ngọc Phong chính là đang dùng đan dược thăng cấp tu vi, đối với một khí sĩ cấp bốn như hắn, việc này cũng tương đối dễ dàng!
Châu Tử Lục nhíu mày phán đoán.
Không cần đoán, hắn đúng là dùng đan dược đấy, nếu không sẽ không thể liên tiếp đột phá hai tiểu cảnh giới được!
Thất trưởng lão Châu Kinh gật đầu xác nhận.
Trong lúc mọi người còn đan thảo luận, cường độ linh khí của Ngọc Phong đã vượt ngưỡng ngũ tinh Khí Hồn, giống như lần trước, trong cơ thể hắn vang lên một tiếng nổ nho nhỏ. Sau khi tiếng nổ này vang lên, cường độ linh khí của Ngọc Phong đã khựng lại, dần dần lặng yên xuống, tu vi của hắn ổn định tại ngũ tinh Khí Hồn, không xê dịch nữa.
Tuy là chỉ mới thăng cấp không lâu nhưng từ ngoài nhìn vào tu vi của hắn vô cùng ổn định, vô cùng ngưng thực không khác gì người đã thăng cấp lâu năm.
Sau vài hơi thở ổn định tu vi, Ngọc Phong thở ra một hơi trọc khí, mở đôi mắt ra, trong mắt hắn một sợi tơ linh khí mỏng manh lóe lên rồi tiêu thất, đôi mắt đen láy càng trở nên thâm thúy hơn, mị lực của hắn càng tăng thêm một bật, cực kỳ thu hút.
Ngọc Phong đưa bàn tay lên trước mặt, khẻ vận linh khí rồi nắm chặt, hắn có thể cảm giác cường độ cũng như số lượng linh khí của hắn đã tăng lên một khoản lớn, sức lực vô cùng sung mãn. Hán có thể cảm nhận được nếu hiện nay không dùng Bá Thiên Chưởng vẫn có thể giao đấu với cường giả Tam tinh Khí Tông mà không rơi vào hạ phong. Tuy nhiên nét mặt của hắn lúc này lại không thỏa mãn, chiến lực để giao chiến với Tam tinh Khí Tông trong bí cảnh này là còn chưa đủ.
Nếu thật sự phải đối mặt với một ngũ tinh, kẻ cả lục tinh Khí Tông tương đương Ngũ trưởng lão, hắn chỉ có thể ngạnh kháng được đôi chút hoặc không muốn nói là chạy trối chết. Hắn cần phải tìm một cách khác để chiếm thế thượng phong mới được.
Trong khi Ngọc Phong còn đang băng khoăn tìm cách giải quyết vấn để nan giải phía trước, đoàn người Châu gia nhìn bóng lưng của hắn mà trợ mắt há mồm. Bọn họ không thể tin được tốc độ thăng cấp như tên lửa của Ngọc Phong, cho dù là nuốt đan dược thăng cấp thì ít nhất cũng phải mất vài ngày chứ, làm gì mà đột phá cùng lúc hai tiểu cảnh giới mà chỉ mất tổng cộng chưa tới nữa tiếng. Đùa nhau à? Thăng cấp chứ có phải mở cửa bước ra đâu mà nhanh như thế được?
Cái quái gì vậy? Hắn, hắn đột phá từ Tam tinh đến Ngũ tinh Khí Hồn chỉ trong hai chục phút?
người luôn luôn bình tĩnh như Châu Kinh trưởng lão cũng khóe mắt giật giật, lẩm bẩm
Hắn có còn là con người không, như thế cũng được!
Châu Long môi rung rung, nói không ra lời. Như thế này cũng quá đã kích người khác mà.
Từ ngoài cửa động, Ngũ trưởng lão Châu Thiên Thanh dường như cảm nhận được dị động phía bên trong nên trở vào, ông nhìn biểu cảm hết hồn của mọi người mà ngạc nhiên hỏi
mọi người làm sao thế? Dao động linh khí lúc nảy là thế nào?
Nghe Ngũ trưởng lão hỏi, Châu Văn Siêu thở dài một hơi, khẻ giải thích sơ bộ quá trình Ngọc Phong đột phá tu vi. Không nghe thì thôi, vừa mới nghe, nét mặt Ngũ trưởng lão như dại ra, hiện rõ bốn chữ
không thể tin được!
. Tuy nhiên tu vi của Ngọc Phong bày ra trước mặt đó, làm một Khí Tông, Ngũ trưởng lão chỉ cần nhìn sơ qua là lập tức nhận ra tu vi của Ngọc Phong, đúng thật là ngũ tinh Khí Tông hàng thật giá thật, không lầm vào đâu được.
Dường như cảm nhận được có nhiều ánh mắt đang hướng về phía mình, Ngọc Phong quay đầu nhìn mọi người, cười nói
vừa nãy không kìm được mà đột phá, đúng làm làm phiền mấy vị dưỡng thương rồi!
Cái gì không kìm mà được đột phá, được lợi mà còn khoe mẽ!
Nghe Ngọc phong nói thế, cả chín vị Khí Tông Châu gia chửi thầm trong lòng. Nếu ai cũng không kìm được mà đột phá như Ngọc Phong thì cái thế giới này cường giả đâu có thiếu. Phải biết đột phá cho dù là đại cảnh giới hay tiểu cảnh giới đều phải xuyên thủng một lớp màng ngăn cách ở giữa. Mỗi khi tiến vào giai đoạn đột phá, bất kỳ ai cũng phải dùng hết sức để phá tung lớp màng này, quá trình này không phải muốn là được, có người tiến vào đột phá hơn năm lần mới có thể thuận lợi phá quan nha.
Thế còn Ngọc Phong thì sao chứ, lớp màng này đối với hắn chắc không khác một tờ giấy là mấy a, người so với người đúng là tức chết mà. Mọi người chỉ biết thở dài, không một ai đáp lời Ngọc Phong mà tiến vào nhập định, tiếp tục quá trình chữa thương.
Thật ra hắn đột phá nhanh như thế phần nhiều là vì hắn sở hữu một loại Thiên sinh hỏa diễm cường đại là Kim Hỏa, thông thường đang dược sau khi phục dùng, dù là đang dược thăng cấp thì cũng chỉ từ từ chuyển hóa mà thôi, nhưng vì có Kim Hỏa, sau khi đang dược vừa xuống bụng sẽ ngay lập tức bị luyện hóa thành linh khí. Cũng vì luồng năng lượng kinh khí cực lớn này cùng lúc được giải phóng và tiến nhập đan điền mà hắn có thể dễ dàng phá vỡ lớp màng ngăn cách, đột phá liên tiếp hai tiểu cảnh giới.
Mà cũng chỉ có Ngọc Phong có thể dùng cách này mà thôi vì cường độ kinh mạch của hắn mạnh hơn người thường gấp trăm lần sau khi tu luyện Long Lực Công, nên mới có thể cùng lúc vận chuyển một lượng kinh khí khổng lồ như vậy.
Hai yếu tố này, nếu thiếu một cái cũng không được.
Nhìn thái độ có chút ganh tỵ của mọi người, Ngọc Phong có chút khó hiểu nhưng hắn cũng không để tâm lắm. Sau một lúc ngẫm nghĩ, Ngọc Phong cũng chỉ nghĩ ra một cách duy nhất để đem lại lợi thế cho hắn trong bí cảnh này mà thôi, bản thân hắn thật sự đã không thể nâng cao chiến lực được nữa nhưng đoàn người Châu gia lại không như vậy. Nếu lúc này, tu vi của chín vị Khí Tông ở đây lại tăng thêm một bật thì cho dù đối mặt với những gia tộc khác, cũng sẽ có sức để đánh một trận ngang bằng.
Mà cách tốt nhất để nâng cao cùng lúc tu vi của chín người trong thời gian ngắn không có cách gì tốt hơn là cắn đan dược, nói chính xác hơn là Bích Tông Đan.
Bích Tông Đan là đang dược cấp bốn, nó cũng luôn luôn là đan dược mà tất cả Khí Tông săn đón nồng nhiệt nhất, không gì khác chính là tác dụng trong thời gian ngắn tăng lên một tiểu cấp độ mà không cần luyện tập. Loại đan dược này cũng giống như Thăng Linh Đan dành cho Khí Linh và Thăng Hồn Đan dàng cho Khí Hồn vậy. Tuy nhiên loại Bích Tông Đan này là hàng dùng một lần, và đặc biệt nếu đã cắn một viên rồi mà muốn cắn thêm một viên nữa thì viên thứ hai naỳ không còn là linh đan nữa mà sẽ biến thành độc đan. Nếu không muốn chết thì không nên phục dụng viên thứ hai.
Không chút chần nhừ, nghĩ là làm, Ngọc Phong từ nhẫn trữ vật lấy ra dược đỉnh hắc sắc khắc đầy đồ hình thuật hình ấn của mình, bắt đầu công việc luyện chế Bích Tông Đan. Những loại dược liệu cần thiết để luyện chế hắn đề đã thu gom đầy đủ trong khu vực Rừng Rậm rồi, bấy nhiêu đây cũng đủ để luyện chế vài chục viên Bích Tông Đan rồi, không sợ thiếu hụt.
Bởi vì quá trình luyện chế phải dùng đến Kim Hỏa cho nên hang động vô cùng ẩm ướt cũng lập tức trở nên khô ráo, sau đó là nhiệt lưu nóng bức lan tỏa. Sự thay đổi nhiệt độ đột ngột cũng là cho mọi người từ trong nhập định bất ngờ tỉnh lại, ánh mắt cảnh giác quan sát xung quanh, nhưng sau khi nhận ra Ngọc Phong đang luyện đan tại cuối động thì mọi người lại tiếp tục nhập định chữa thương. Việc Ngọc Phong luyện đan đối với bọn hắn cũng không phải chuyện gì quá bất ngờ, một khí sĩ luyện đan là việc rất đỗi là bình thường.
Nếu cả đám biết được Ngọc Phong lúc này chính là luyện chế một lò Bích Tông Đan cho bọn hắn ăn không biết biểu cảm có bình tĩnh được như vậy hay không?
……………………………….
Thời gian bốn ngày cứ nhanh chóng trôi qua, trong khoản thời gian này không có bất kỳ vấn đề gì quá lớn xảy ra, có một vài lần, vài ba con ma thú có để ý đến cái hang động này nhưng rồi đều bị Ngũ trưởng lão đánh lui. Mà trong bốn ngày này, chín vị trưởng lão cuối cùng cũng đã hoàn tất quá trình chữa thương, trạng thái đều đạt đến trình độ đỉnh phong.
Theo như kế hoạch, sau khi mọi người chữa thương xong sẽ lập tức lên đường đến khu di tích mà Ngũ trưởng lão đã phát hiện, thời gian kéo dài càng lâu, việc những gia tộc khác khám phá ra di tích này càng lớn. Tuy nhiên Ngọc Phong lúc này vẫn đang trong quá trình luyện đan vô cùng chăm chú, nhìn bề ngoài thì còn một quảng thời gian không nhỏ nữa với hoàn thành.
Thiên Thanh huynh, chúng ta làm gì bây giờ, đánh thức tiên sinh dậy hay là chờ đợi đây?
Thất trưởng lão hướng Ngũ trưỡng lão hỏi. Nên biết bí cảnh chỉ mở trong vòng một tháng mà thôi, hiên nay đã qua hơn mười ngày rồi, thời gian để mọi người có thể tầm bảo cũng chỉ còn hai mươi ngày mà thôi.
Ngũ trưởng lão nghe thế cũng không biết lựa chọn như thế nào, việc đánh thức một vị Khí Sĩ cấp bốn trong lúc luyện đan là một việc vô cùng ngu ngốc. Ông ta đưa mắt nhìn mọi người, hỏi
vậy mọi người nghĩ như thế nào? Thời gian không còn nhiều!
Ta nghĩ là nên đợi Ngọc Phong tiên sinh luyện xong đan dược rồi đi!
Châu Vũ Lăng nghĩ một chút rồi nói
Ta cũng nghĩ như vậy, chúng ta đứng đây hoàn mĩ vô khuyết cũng chính là nhờ tiên sinh giúp đỡ!
Châu Tử Lục cũng gật đầu đồng ý
Thế mọi còn những người còn lại thì thế nào?
Ngũ trưởng lão nghe hai người nói thế cũng động dung, sau đó hướng mọi người còn lại hỏi
Tuy bỏ qua cơ hội tầm bảo nhưng Ngọc Phong tiên sinh lại có đại ân với Châu gia, ta nghĩ nên đợi!
Lục trưởng lão nghiêm nghị nói.
Nếu mọi người đã thế thì ta chúng đợi!
Châu Long cũng gật đầu đồng ý
Bốn người Châu Oánh, Châu Đặng, Châu Văn Siêu cùng Châu Kinh cũng lần lượt đồng ý.
Sau khi tất cả mọi người đều đồng thuận, cả đám lại bắt đầu trở lại vị trí, nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi Ngọc Phong. Bọn họ không biết rằng, quyết định tưởng chừng như đơn giản lúc này lại mang đến niềm vui không tưởng.
Cũng không để mọi người chờ đợi lâu, ba ngày sau, Ngọc Phong cuối cùng cũng hoàn thành xong bước cuối cùng. Chỉ thấy hắn mở mắt kết ấn, miệng quát khẻ
khai!
Từ trong dược đỉnh, lần lượt mười hai viên đan dược màu bích lục được Kim Hỏa bao phủ nối đuôi nhau bay ra ngoài. Cùng lúc đó Ngọc Phong nhanh tay lấy ra mười hai bình đan dược bằng thủy tinh trong suốt thu lấy mười hai viên đan dược vào bên trong.
Nhìn viên đan dược màu bích Lục phủ đầy hoa văn thuật hình ấn trắng bạc, Ngọc Phong thở phù một hơi, nhết môi cười
Bích Tông Đan, hoàn thành!