Chương 132: Tọa sơn quan hổ đấu
-
Bất Tử Nhãn
- QuytSweet
- 2568 chữ
- 2019-08-22 09:32:16
Ngọc Phong nhìn tên Khí Tông bất lực nằm trên mặt đất, miệng nở nụ cười, vổ mặt hắt vài cái hỏi
không ngờ lại có ngày này hả? Hắc hắc!
Tên Khí Tông sau khi bình tĩnh lại tâm tình, nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ gần trong gang tất, nét hoảng sợ thoán hiện trên mặt, bật thốt
tại sao ngươi có thể vào đây được?
Khuôn mặt trước mặt này, chính gia chủ đã chỉ đích danh cho bọn hắn là phải tìm cách tiêu diệt cho bằng được, thế mà lúc này hắn lại vô lực rơi vào tay của kẻ mà hắn săn đuổi, không cần nghĩ cũng biết hắn chỉ có một con đường chết mà thôi. Tuy nhiên vì đã bị phong bế đan điền, việc tự sát đã không còn nằm trong khống chế của hắn nữa, kể cả tự bạo tu vi Khí Tông cũng không được.
Ngọc Phong không trả lời mà chỉ cười hắc hắc
ngươi đoán thử xem?
Ngươi, chả nhẽ đám người canh cổng đã bị ngươi giết hết, không, không thể nào!
tên Khí Tông ngạc nhiên nói ra sau đó lại lắc đầu ngầy ngậy bác bỏ. Tên thanh niên trước mắt này cùng lắm chỉ là ngũ tinh Khí Hồn mà thôi, sao có thể cùng lúc giết chết mười vị Khí Tông chứ.
Chắc chắn là người Châu gia cầm cự để hắn thâm nhập vào bên trong này, nhất định là vậy!
tên Khí Tông thầm nghĩ, đưa ra dự đoán tự an ủi bản thân
Ngọc Phong nhìn vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ của tên Khí Tông có chút buồn cười
không cần ngẫm nghĩ làm gì, mười người bên ngoài dù có là vì lý do gì thì cũng chết sạch hết rồi, ta cũng vừa mới giết tám người nữa a, xem này
. Nói rồi hắn nắm đầu tên Khí Tông dậy, kéo lê hắn trên mặt đất đến trước từng thi thể dập nát không ra hình dạng, chỉ có thể miễn cưỡng từ kiểu dáng cũng như màu sắc quần áo mà nhận ra thân phận thuộc gia tộc nào mà thôi.
Không nhìn thì còn tốt, ngay khi dạo quanh một vòng tám cái thi thể, khuôn mặt tên Khí Tông đã lạnh ngắt không còn chút máu, hắn hai mắt đỏ lòm có chút vô lực cùng tức giận trừng trừng nhìn Ngọc Phong như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Ngọc Phong thấy thế cũng chả để ý, tiện tay vức tên Khí Tông xuống mặt đất, lạnh giọng nói
không cần nhìn ta như thế, người đã lọt vào tay ta rồi thì không có chuyện ta sẽ buông tha ngươi đâu, tuy nhiên ngươi vẫn có quyền lựa chọn giữa chết thoải mái hay chết trong đau đớn!
Nghe Ngọc Phong nói thế, tên Khí Tông cho dù đã biết trước nhưng khuôn mặt vẫn có chút biến động, buộc miệng hỏi
thoải mái thế nào mà đau đớn thế nào?
Đơn giản thôi, ta cần chút thông tin mà thôi, nếu ngươi hợp tác thì sẽ chết thoải mái một chút, không hợp tác thì ngược lại, thế thôi!
Ngọc Phong cười nói, đồng thời móc một viên đan dược màu xám nhạt pha chút màu đỏ, nhét thẳng vào miệng của tên Khí Tông, ép hắn nuốt xuống.
Đột nhiên bị bắt nuốt đan dược, tên Khí Tông giật mình ú ớ nói
người vừa cho ta uống cái gì?
Hắc hắc, không có gì, chỉ là một loại đan dược kích thích sinh mệnh mà thôi, ta không muốn người chết quá sớm!
Ngọc Phong nở nụ cười như ác ma, tay biến thành chỉ, trên ngón tay một ngọn Kim Hỏa bùng cháy, trong nháy máy đục một lổ trên đùi của tên Khí Tông.
Á! AAAAAAAAAA!
dưới sức nóng kinh khủng của Kim Hỏa, tên Khí Tông ngay lập tức cảm nhận được nổi đau thấu tim gan, trên tráng mồ hôi tuông ra như tắm, gào thét điên cuồng.
Nhìn bộ dạng đau đớn đến chết đi sống lại của tên Khí Tông, Ngọc Phong thỏa mãn rút ngón tay ra để lại một cái lổ cháy đen như than, bốc mùi thịt khét trên đùi của tên Khí Tông, cười nhạt nói
được rồi, thử nghiệm đã hoàn thành, hiện này vào vấn đề chính, nhóm đi cùng với ngươi có tất cả bao nhiêu người, đã chết mấy người? Hai gia tộc còn lại là Dương gia cùng Lan gia hiện đang ở nơi nào? Trả lời thành thật một chút, ta không ngại đục thêm vài cái lỗ trên người ngươi đâu!
Tên Khí Tông khuôn mặt vặn vẹo méo mó vì đau đớn, ánh mắt như phun ra lửa nhìn nụ cười giả tạo của Ngọc Phong, nhưng rồi chỉ biết thở dài, nói ra
khi vào di tích này, nhóm ta có ba người, nhưng hiện nay chỉ còn mình ta mà thôi. Còn hai gia tộc còn lại, Dương gia nghe đâu ở khu vực Xa Mạc còn Lan gia thì ta không biết. Ta cũng chỉ biết có vậy thôi, nếu muốn xuống tay thì làm nhanh lên! Cho ta giữ chút tôn nghiêm cuối cùng!
Vậy xem ra số người còn sống sót của ba đại gia tộc nhiều nhất chỉ có ba người. Nhưng mà lúc vào tàn tích, trên Cây Ăn Thịt đầu tiên chạm tráng có dính tay chân đứt gãy cộng với vài vết máu trong Rừng Mưa, vậy thì tính ra tam đại gia tộc chỉ còn lại hai hoặc một người sống sót cuối cùng
Ngọc Phong thầm nghĩ. Nếu chỉ còn hai hay một Khí Tông, nếu dùng Vô Hình Kiếm Ý đánh lén, hắn vẫn có thể nắm chắc một kích tất sát.
Nghĩ rồi, Ngọc Phong liền nhanh chóng thi triển thân pháp, hướng thông đạo không xa mà lướt đi. Hắn cũng không buồn để ý đến tên Khí Tông đang nằm yên chờ chết dưới đất nữa. Viên đan dược hồi nãy Ngọc Phong ép hắn uống cũng chẳng phải là đan dược kích thích sinh mệnh cái vẹo gì cả, chỉ là thuốc sổ lãi liều cao mà thôi. Loại thuốc xổ này hắn nghiên cứu cốt yếu là để dùng để đối phó với ma thú cấp bốn nhưng hiện nay lại để cho tên Khí Tông suy yếu kia uống, nói không ngoa chứ, chẵn mấy chốc nữa sẽ có một Khí Tông đầu tiên trong lịch sử đại lục bị chết vì tiêu chảy quá độ.
Cái gì mà tôn nghiêm, địch thân thì không cần tôn nghiêm, chỉ cần chết mà thôi!
…………………
Trong thông đạo tối tăm, chỉ có chút ít ánh sáng từ quang thạch, Ngọc Phong sau vài lần vòng vèo liền nhanh chóng tìm thấy lối ra.
Chỉ thấy phía cuối của thông đạo dẫn vào một đại điện rộng lớn, từng cây cột đá cao vài chục mét tỏa ra hơi thở cổ xưa chống thẳng đại điện. Bên trên mỗi cây cột đều chặm khắc chi chít đồ hình vạn thú vần vũ, trong hàng vạn ma thú này, Ngọc Phong cũng chỉ có thể nhận biết một lượng nhỏ mà thôi, còn đa số còn lại, hắn hoàn toàn không biết đó là loại ma thú gì. Ngoài hàng trăm cây cột to lớn nhìn không thấy cuối, trong đại điện không còn bất cứ thứ gì nữa.
Bổng nhiên từ phía đằng xa, Ngọc Phong có thể nghe loáng thoán một chút âm thanh cải cọ.
Có người!
Ngọc Phong bật thốt, ngay lập tức thả nhẹ cước bộ, từ từ tiếng đến nơi phát ra âm thanh.
Sau khi di chuyển được một lát, Ngọc Phong mới thật sự cảm nhận được sự rộng lớn của đại điện này, nó ít nhất cũng phải gấp nghìn lần cái đại điện của Châu gia, còn đại điện của Hắc Lang dong binh đoàn thì không đáng nhắt tới nữa. Phải qua thêm mười mấy phút, Ngọc Phong cuối cùng cũng tìm được nguồn gốc của tiếng cải cọ.
Cách Ngọc Phong không xa là một tế đàn hình tròn to lớn đang trôi nổi bên trong đại điện, phía dưới tế đàn, một cái xác khô ma thú kỳ dị phủ đầy bụi bặm của năm tháng, nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra nó là một con chó ngao ba đầu to lớn trong truyền thuyết. Tuy nhiên lúc này thì nó đã hoàn toàn chết rồi, không còn tỏa ra bất kỳ khí tức gì và cũng chả dọa được ai.
Nhưng nó cũng không phải điều làm Ngọc Phong chú ý nhất mà là hai người đang chém giết lẫn nhau bên trên tế đàn, những âm thanh mắn chửi hắn nghe thấy chính là từ đây mà phát ra. Chỉ cần nhìn sơ qua thôi cũng có thể nhận ra thân phận của hai người, cả hai lúc này đều bùng nổ tu vi Khí Tông vô cùng mãnh liệt, người có sáu cánh tay vàng kim chắc chắn là người Quân gia còn tên cả người bao bọc bởi lần giáp thuộc về Phan gia.
Trên tế đàn, ngoại trừ hai tên Khí Tông, còn có một vật làm Ngọc Phong chú ý, đó là một thanh đại kiếm huyền phù trên không trung, nó dài một mét bảy gần ngang chiều cao của Ngọc Phong, bền ngang hai mươi cm, nhìn sơ qua tựa như một khối sắt thô to, chỉ nhìn thôi liền mang đến cảm giác trầm trọng dị thường. Đặc biệt từ trên thanh kiếm, Ngọc Phong cảm nhận được một luồng dao động đặc biệt, giống hệt như dao động hắn cảm nhận được từ Lưu Tinh Búa, mặc dù loại dao động này vô cùng nhỏ yếu, nếu so với Lưu Tinh Búa thì không thấm vào đâu.
Là một Linh Binh! Vậy bảo tàng trong di tích này là một Linh Binh
Ngọc Phong nhanh chóng liền nhận ra lai lịch của thanh kiếm trước mặt. Đây cũng là Linh Binh hình kiếm đầu tiên hắn thấy, ngay lập tức hắn liền sinh ra ý định chiếm đoạt nó, hắn bản thân chính là tu kiếm, cộng với phụ thuộc nhiều vào man lực, nếu đạt được thanh kiếm này thì hết ý, không khác gì một Lưu Tinh Búa thu nhỏ cả.
Tuy nhiên lúc này hắn còn chưa có ý định lao lên tranh đoạt, hiện nay hai tên Khí Tông trên kia còn đang liều mạng sống chết, hắn chỉ cần ẩn nấp, tọa sơn quan hổ đấu là được.
Trên tế đàn, hai tên Khí Tông đều đã chiến đấu đến lúc quan trọng, linh khí dân cao như núi lửa phun trào, từ đòn từng đòn uy mãnh tuyệt luân, sát chiêu liên miên không dứt, mỗi đòn đều ra tay chí mạng hòng kết liễu đối thủ. Theo từng đòn đánh, âm thanh vang dội, bạo liệt nổ vang không ngừng.
Quân Gia, người đánh thế nào cũng không thể xuyên qua được lớn phòng ngự của ta đâu, thanh Linh Binh này chắc chắn sẽ thuộc về Phan gia chúng ta rồi! Có nó chúng ta sẽ không còn sợ tên Châu Thiên Ân kia nữa, khi đó Quân gia ngươi cũng sẽ được chia phần, không nên tranh đoạt với ta làm gì
tên Khí Tông cả người bao phủ bởi lân giáp bóng loáng như kim loại, gầm lên nói lớn.
Phan Bảo, tên khốn kiếp nhà ngươi nghĩ hay quá nhỉ, nếu thế sao không đưa nó cho Quân gia của chúng ta, chúng ta sẽ đem công pháp gia truyền hai tay tặng ngươi cũng được!
Quân Gia ngay lập tức bén nhọn đáp trả, tuy là nói chuyện nhưng quyền ảnh vẫn không hề ngừng trệ, liên miên không dứt. Dần dần ép cho Phan Bảo phải lùi lại góc tế đàn.
Liên tục bị dồn ép về phía sau, Phan Bảo cũng không có chút gì là lo lắng, Phan gia bọn hắn chính là gia tộc có lực phòng ngự mạnh nhất trong lục đại gia tộc, chỉ cần đợi đến khi Quân Gia thấm mệt, hắn sẽ liền chiếm được lợi thế.
Đúng như hắn nghĩ, sau một lúc điên cuồng tấn công dồn dập, Quân Gia cũng đã có chút thấm mệt, linh khí đã hao hụt tương đối nhiều, mồi hôi thấm ướt cả áo. Trong khi đó, Phan Bảo liên tục phải hứng chịu oanh kích của Quân Gia, lân giáp đã có vài nơi bị vỡ vụn, tóe máu, mặt mũi bầm dập nhưng nhìn chung vẫn cực kỳ sung mãn, linh khí dồi dào.
Nhận thấy thời cơ đã đến, Phan Bảo từ thế phòng thủ đột nhiên chuyển sang tấn công, sáu móng vuốt sắc nhọn tựa như vũ khí đòi mạng, liên tục hướng đầu của Quân Gia mà vồ đến, từng trào ấn lướt qua không trung đều để lại một vệt sáng tàn ảnh phía sau, vang lên tiếng rít gió bén nhọn.
Trong mưa trảo bén nhọn, Quân Gia không né tránh mà còn mạnh mẽ đáp trả, kim quyền cùng thiết trảo liên tục va chạm phá ra âm thanh chói tai, hoa lửa ngợp trời. Nhưng vì trạng thái đã bắt đầu có chút suy yếu, Quân Gia có chút chật vật hứng chịu vài thiết trảo vào người, cơ thể bị xé toạt, máu phun xối xã.
Hắc hắc, Quân Gia, ngươi nên chịu thua đi, ta sẽ niệm giao tình lâu năm, tha cho ngươi một mạng
Phan Bảo thấy Quân Gia đã thụ thương nghiêm trọng, liền tăng mạnh sức tấn công, cười đắc chí nói
Hừ! Ngươi còn chưa thắng được ta đâu, đừng đắc ý
Quân Gia hừ lạnh một tiếng, tạm thời lùi lại, lấy ra một viên đan dược sần sùi như da cóc, màu đỏ sậm nhanh chóng nuốt vào rồi lại lần nữa bùng nổ linh khí xông lên, quát lớn
để xem ta đập nát cái mai rùa mà người luôn tự hào như thế nào nhé, Bất Bại Thần Quyền, giết!
Theo từng bước chân của hắn, cường độ tu vi của hắn dần dần tăng nhanh, chẵn mấy chốc đã đột phá Lục Tinh Khí Tông, tiến vào Thất Tinh. Linh khí của hắn mãnh liệt tựa dã thú nổi điên, quyền ấn tung ra nhanh như thiểm điện, khiến không khí bị dồn nét quá độ mà phát nổ tí tách.
Bổng nhiên thấy Quân Gia bổng nhiên nâng cao tu vi lên một bật, vượt qua hắn, anh mắt Phan Bảo liền co rụt như kim châm, lập tức thúc dục linh khí đến mức tận cùng, quát
Xuyên Tinh bí thuật, Nanh Phá Sơn!
.
Theo tiếng quát của hắn, tất cả linh khí từ cơ thể hắn điền cuồng ào ạt tuông ra, nhanh chóng quán chú vào hai tay. Từ hai cánh tay phủ đầy lân giáp, sáu móng vuốt sắc nhọn hơn đao, đột ngột mọc ra, không chút chập chừng hướng Quân Gia đang điên cuồng lao đến mà toàn lực đâm tới. Thế đâm như thần, tựa như nếu có một ngọn núi nhỏ trước mặt, cũng có thể dễ dàng xuyên thủng.