Chương 143: Cường giả chi uy
-
Bất Tử Nhãn
- QuytSweet
- 2705 chữ
- 2019-08-22 09:32:17
Chịu phải hai vết thương không nhẹ, thêm vào đó đối chiến đã hơn trăm chiêu rồi mà sức mạnh hắn luôn luôn tự hào cũng không thể làm được gì nàng. Hầu như mỗi một chiêu kiếm của hắn tung ra dù là Phong Hoa thức bổ dọc từ trên xuống mang theo lực lượng hai mươi tấn cũng bị nàng dùng đôi bạch thủ nhẹ nhàn phá bỏ. Đây có thể coi như là đã kích không hề nhỏ đối với Ngọc Phong.
Lực lượng không tồi, tuy nhiên cũng chỉ dừng ở mức không tồi mà thôi
cô gái áo trắng một tay gạt song kiếm của Ngọc Phong ra một bên, tay còn lại hường đầu hắn mà chộp tới nói.
Nhìn Bạch thủ phóng đến trước mắt, Ngọc Phong không chút chậm trể thu kiếm đón đỡ, đồng thời cũng nương theo dư lực lùi nhẹ về phía sau, nhanh chóng nuốt vài viên đan dược rồi nói lớn
đã thế thì vãn tăng mạnh lực lượng lên cao nữa là được, Gia Trọng Cụ Thuật
Theo tiếng quát của Ngọc Phong, từ hai bàn tay hắn, từng đường hắc tuyến nhanh chóng trào ra bao phủ lên bề mặt hai thanh kiếm, đem đến cảm giác trầm trọng dị thường. Cùng với đó Kim Hỏa từ trong cơ thể cũng bốc cháy phừng phựt ra ngoài, bao bọc cả người hắn lại tựa như một lớp áo giáp phòng hộ, nhìn tổng thể không khác gì một hỏa nhân.
Triển khai sức mạnh chỉ trong nháy mắt, Ngọc Phong lại lần nữa lao vào đối chiến với cô gái áo trắng. Người một kiếm, ta một quyền vợt qua vợt lại không ngừng nghỉ. Lần này mỗi kiếm chiêu toàn lực của Ngọc Phong với khả năng tăng phúc của Gia Trọng Cụ Thuật đều đạt đến lực lượng xấp xỉ 40 tấn, cũng chỉ với lực lượng biến thái như thế này mới có thể chiếm được ưu thế trước nàng.
Giao phong một hồi hơn chục chiêu, hiệu quả đã biểu hiện rõ rệt. Mặt dù Pha Lê Bạch Thủ của cô gái áo trắng vẫn có thể một hai ngạnh kháng với kiếm chiêu của Ngọc Phong nhưng cũng đã bắt đầu có dấu hiệu rung rẫy yếu thế, cộng với nhiệt lượng kinh khủng của Kim Hỏa bốc ra cực cao, một số đòn đánh hiểm hóc của nàng cũng đã không thể nào tác động trực tiếp đến cơ thể của hắn mà ngược lại vì Kim Hỏa bá đạo mà quần áo của nàng cũng bị cháy xén không ít, lộ ra từng mảng da thịt trắng tinh mềm mại.
Mạnh mẽ là thế nhưng dường như Ngọc Phong đã quên một điều, hắn có Kim Hỏa nhưng cô gái áo trắng cũng sở hữu một loại hỏa diễm không hề thua kém hắn, ngoài ra nàng còn có sức mạnh điều khiển băng tinh điêu luyện. Nàng chấp nhận cận thân đối đầu với hắn đâu có nghĩa là những thủ đoạn kia nàng sẽ dẹp hết.
Lần đầu bị dồn vào thế yếu, cuối cùng nàng cũng không lưu thủ nữa, chỉ thấy khóe miệng nàng nhết lên một nụ cười kỳ lạ, nói khẻ
Băng Vực
Xoẹt! Ngay lập tức, mặt đất phía dưới chân của hai người, một đồ hình thuật hình ấn cực đại màu xanh lam bổng nhiên xuất hiện, theo sau đó nhiệt độ của cả khu vực bị bao phủ bổng chốc giảm xuống cực nhanh, cả một khoản bề mặt rộng lớn bổng chốc kết thành băng tinh vô cùng trơn trượt và lạnh lẽo.
Băng Tinh vừa xuất hiện liền kem theo hàng loạt tiếng xèo xèo vang lên, Kim Hỏa bao bọc cả người Ngọc Phong bổng nhiên tiếp xúc với bề mặt băng tinh liền bốc lên từng đợt khói trắng nghi ngút, cùng với đó nhiệt độ hạ xuống đột ngột cũng làm cho lớp áo hỏa diễm này yếu đi không ít. Trên thể loại bề mặt lạnh lẽo mà trơn trượt này, tốc độ nhờ vào sự bạo phát sức mạnh đôi chân của Ngọc Phong hầu như đã bị phế bỏ hoàn toàn, lúc này việc giữ vững trọng tâm để chiến đấu còn khó chứ nói chi xúc lực để gia tăng tốc độ.
Theo sau khi băng tinh xuất hiện, lợi dụng sự ngớ người của Ngọc Phong, cô gái áo trắng liền triển khai thế công dồn dập, lúc này cả hai Pha Lê Ngọc Thủ của nàng đều bốc lên ngọn lửa hồng sắc lấp lánh tuyệt đẹp. Có hồng sắc hỏa diễm hổ trợ cộng với sự suy yếu của Kim Hỏa, thủ trảo của nàng lúc này đã có thể gây nên tổn thương cho Ngọc Phong không khác gì lúc trước, mỗi một đòn trúng đích đều để lại một trảo ấn cháy đen trên cơ thể của hắn. Thế cục lại lần nữa rơi vào tầm khống chế của nàng.
Chiến cục đang lợi thế bổng chốc đảo ngược đến chóng mặt làm đầu óc của Ngọc Phong gần như rối tung, có thể nói trận chiến này là trận chiến gian nan nhất mà hắn từng trải qua từ khi hành trình tu luyện bắt đầu, cho dù là lúc đối chiến với Huyết Lang Nha của dong binh đoàn Huyết Lang xưa kia cũng không đến mức đau đầu như thế này.
Nói ra thì cũng không phải trận chiến này quá khó khăn với hắn mà là lúc này hắn đã không còn Thôn Phệ Nhãn, nếu không kết quả cũng không đến mức bị nghiền ép thảm thương như thế này. Bất quá, Ngọc Phong cũng không phải loại dễ dàng bỏ cuộc, dù sao thời gian ba mươi phút vẫn còn hơn mười phút, hắn vẫn còn có cơ hội trở mình.
Khó khăn né tránh hai đường trảo nóng rực của cô gái áo trắng, Ngọc Phong dồn hết số lượng linh khí còn lại bùng nổ ra một đợt kiếm khí tạo thành một con sóng nhỏ cuốn tới nàng. Đương nhiên hắn sẽ không nghĩ một cơn sóng kiếm như thế có thể đem đến hiệu quả to tác gì, hắn cốt yếu chỉ là muốn nhờ nó để câu kéo chút thời gian ít ỏi nhanh chóng lùi nhanh về phía sau tạo khoản cách.
Sau khi kéo giãn khoản cách, Ngọc Phong liền lấy ra một đống đan dược nuốt xuống bụng rồi mau chóng dùng Kim Hỏa để giải phóng dược lực. Nuốt xuống đan dược, Ngọc Phong đột nhiên không nhịn được mà rên lên một tiếng đau đớn, việc bù đắp linh khí dồn dập như thế này cơ thể của hắn đã có chút ăn không tiêu rồi, tuy rằng cường độ kinh mạch của hắn đã được cường hóa qua không ít lần nhưng vẫn cảm thấy ẩn ẩn đau nhức cả người. Tựa như có hành nghìn, hàng vạng con bọ đang bò khắp cơ thể.
Trong lúc Ngọc Phong đang cắn răng chịu đau đớn hấp thụ lượng linh khí bổ sung cực lớn kia thì ở phía đối diện, làn sóng kiếm của hắn đã bị cô gái áo trắng đóng lại thành một tòa băng điêu vô cùng sống động. Sau khi đóng băng sóng kiếm, nàng liền hướng ánh mắt về phía Ngọc Phong, từng bước từng bước tiến tới, nét mặt thong dong và điểm tỉnh, không chó một chút nhăn nhó hay phấn khích gì.
Nàng cất lên âm thanh diệu nhẹ
xem ra tiểu tử ngươi đã hết chiêu trò đặc biệt gì rồi, trận chiến xem ra kết thúc sớm sơn dự định của ta!
Ngài nói vậy có hơi sơm chăng?
tuy bị dồn vào đường cùng, Ngọc Phong vẫn cắn răng đáp trả. Sau một hồi chiến đấu quyết liệt, hắn dường như đã quên mất địa vị cường giả cao cao tại thượng của nàng mà đã xem nàng như mọt đối thủ chân chính, mà một khi hắn đã gặp đối thủ chân chính, chiến ý sẽ bắt đầu gia tăng mãnh liệt.
Nhìn ra sự kiên định cùng ý chí quật cường trong ánh mắt của Ngọc Phong, cô gái áo trắng thầm gật đầu thưởng thức, tuy nhiên giọng nói của nàng vẫn tỏ ra không chút xao động
tiểu tử vẫn còn mạnh mồn a, dù người có dùng đại lượng đan dược để bù đắp thì cơ thể ngươi đã gần như chống đỡ không được bao lâu nữa đi nha, hơn nữa xương hai cánh tay ngươi hình như là đã xuất hiện vết nứt đi.
‘ Xương cánh tay nứt mà nàng cũng phát hiện ra? Làm sao lại? ’ Lời nói vừa ra liền làm Ngọc Phong lộp bộp trong lòng.
Vết nứt xương này đã xuất hiện từ khi hắn vận dụng Gia Trọng Cụ Thuật đối chiến với Ưng Lâm Tuyền trên tế đàn ở đại điện, tuy nhiên vết nứt này cũng đã được hắn dùng đan dược và khả năng chữa thương cực mạnh của Kim Hỏa khôi phục được một hai rồi.
Nhưng trong đợt giao phong vừa nãy, vì sử dụng Gia Trọng Cụ Thuật trong một khoản thời gian dài mà vết thương này đã tái phát, ẩn ẩn còn đáng sợ hơn trước kia. Thật ra hắn nghỉ đã giấu kỹ lắm rồi, không ngờ cũng bị nàng phát hiện, như thế cũng đồng nghĩa với việc phơi bày điểm yếu trước mặt đối thủ.
Trong một trận quyết chiến, việc này ảnh hưởng đến tính mạng vô cùng lớn.
Cuối cùng thì số linh khí còn sót lại cũng đã được Ngọc Phong hấp thu xong, hắn hé miệng thở dài một hơi, tra hai thanh kiếm vào vỏ đồng thời rút Vô Cực Kiếm ra khỏi trữ vật giới chỉ, đây là thanh linh binh hắn vừa đoạt được ở tế đàn trong đại điện.
Nhìn thanh kiếm to nặng trước mắt, Ngọc Phong đưa tay lướt thoáng qua lưỡi kiếm, nói khẻ
hi vọng cuối cùng trông chờ vào ngươi vậy.
Dường như hưởng ứng với lời kêu gọi của hắn, toàn thân thanh đại kiếm hơi rung nhè nhẹ, phát ra tiếng kiếm minh thanh thúy.
Thấy Ngọc Phong cuối cùng lại lấy thanh kiếm Vô Cực kia ra, cô gái áo trắng có chút buồn cười nói
tiểu tử ngươi chơi thế thì cũng lầy quá đi, ta đã áp chế tu vi dưới ngươi hơn ba cấp rồi, thế mà ngươi còn xách nguyên một thanh linh binh ra đây a?
Tuy nhiên Ngọc Phong lại không tỏ vẻ gì là xấu hổ cả, hắn nói lớn
tiền bối cũng đừng chê cười, tuy ngài đã áp chế tu vi nhưng cho dù như thế, ta xa xa nhưng không đối lại, với lại lúc bắt đầu ngài cũng đâu có nói không cho dùng linh binh
Ngọc Phong nói thế, cô gái áo trắng cũng không có phủ nhận, bất quá đối với nàng cũng không tạo nên uy hiếp gì, một thanh linh binh mà thôi
Được rồi, ta cũng chỉ nói thế mà thôi, bất quá thanh đại kiếm này ngươi cũng chỉ mới chiếm được mà thôi, dùng có thuận tay bằng hai thanh trường kiếm kia không còn chưa biết đâu
.
Đã thế thì chúng ta tiếp tục, Gia Trọng Cụ Thuật
Ngọc Phong quát lớn, lần nữa xông lên.
Lần này hắn không dùng Gia Trọng Cụ Thuật để cường hóa đòn đánh nữa mà là cường hóa đôi chân, gia tăng sức bậc cực lớn. Chỉ một cú giẫm chân, cả bề mặt băng tinh dưới chân hắn ngay lập tức vỡ vụn thành nghìn mảnh, vụn băng văng tứ tung. Với lực chân mạnh mẽ, tốc độ lao tới của Ngọc Phong gần như gia tăng đến gấp đôi, chẳng mấy chốc đã áp sát cô gái áo trắng, trên đường đi của hắn, tất cả băng tinh đều có một kết quả giống nhau, nát vụn thành bụi. Sự khó khăn do đặc tính trơn trượt của băng giá hầu như đã bi Ngọc Phong vô tình loại bỏ trong chớp mắt.
Tốc độ tiến nhanh, hai tay hắn cũng không chậm, nắm chặt Vô Cực kiếm một chiêu Hoành Tảo Thiên quân quét ngang một cái. Lực đạo to lớn cộng thêm tốc độ vực trội đã làm cho một chiêu tức tưởng như đơn giản này có một uy lực cực lớn. Một kiếm vừa ra, không khí dường như bị áp bức đến độ phát ra tiến nổ nhỏ cộng với tiếng rít bén nhọn.
Hơn thế nữa, độ thô to của Vô Cực cộng với bản chất linh binh của nó ngay lập tức gây ra một áp lực thực chất cực lớn áp lên người cô gái áo trắng.
Dưới một kiếm này, cho dù là Khí Tông cũng chỉ có nước quay đầu bỏ chạy mà thôi.
Đứng trước một kiếm hủy diệt của Ngọc Phong, ánh mắt của cô gái áo trắng lần đầu tiên hiện lên sự ngạc nhiên nồng đậm. Nàng không ngờ chỉ mới nắm giữ thanh đại kiếm này ít lâu mà Ngọc Phong đã sử ra được phưng thức chiến đấu của vũ khí loại này.
Đối với những loại vũ khí to nặng như đại kiếm, đại đao, đại chùy muốn thuần phục và sử dụng có hiệu quả phải xuất ra được cái thế của nó, đó chính là sự áp bức và bộc phá kinh người. Không ngờ mới ra đòn đầu tiên với đại kiếm, Ngọc Phong hầu như đã tung ra được cái thế của nó, tuy chỉ là da lông nhưng cũng chính là thế thật sự, không sai.
Thật ra nàng không biết rằng Ngọc Phong đã rèn luyện khí lực hơn bốn năm nay, ngoài ra hắn còn thưởng xuyên luyện tập chiến đấu với Lưu Tinh Búa siêu nặng nên đại kiến vừa đến liền có thể bày ra uy lực cực đại cũng không phải là quá khó hiểu.
Đối mặt với một kiếm ngày một tới gần, lần đầu tiên vần tráng của nàng hơi nhíu lại, sau đó liền nhắm hai mắt lại niệm một khẩu chú gì đó.
Thấy biểu hiện bất thường của nàng, Ngọc Phong hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hề có ý định dừng lại, một kiếm cực đại quét thẳng qua. Cuộc chiến gần như đã đến hồi kết!
Bất quá đại kiếm cũng chỉ có thể tiến đến gần sát nàng mà thôi, khi cách nàng chưa đầy nữa mét đã không thể tiến xa hơn nữa bởi vì cả thanh đại kiếm bổng nhiên bị sáu sợi xích hắc sắc trói chặt lại một chỗ. Nàng đứng đó, những loạn tóc dài bị kình khí thổi bay trong gió, mỏng manh nhưng lại tạo cho người khác cảm giác như núi cao vạn trượng, không thể với tới.
Đường kiếm bị ngăn chặn gần trong gang tất làm Ngọc Phong vô cùng mơ hồ, đến khí hắn định thần nhìn rõ lại thì kết sức chấn kinh. Không biết từ bao giờ, không gian xung quanh cô gái áo trắng đã xuất hiện sáu đồ hình thuật hình ấn huyết sắc trôi nổi trong không trung. Mà sáu sợi xích màu đen kia chính là từ bên trong sáu đồ hình thuật hình ấn này chui ra, trong khoản khắc cực tốc liền khóa chặc Vô Cực Kiếm.
Tuy đã sử ra được thế của đại kiếm nhưng vẫn thiếu một chút hỏa hầu a, nếu không Hồng Ảnh Thiết Xích của ta cũng không ngăn cản dễ dàng như vậy
cô gái áo trắng lúc này mới mở mắt ra, âm thanh cao ngạo mà lạnh lùng vang vọng.
Nàng không ngờ một trận chiến nho nhỏ cấp bật Khí Linh như thế này mà nàng còn phải phóng xuất ra Hồng Ảnh Thiết Xích, nếu để những lão gia hỏa cao cao tại thượng kia biết được chuyện này không biết sẽ có cảm nghĩ như thế nào a.
Tên thanh niên trước mắt này, rất không tồi.