Chương 150: Ra ngoài
-
Bất Tử Nhãn
- QuytSweet
- 2601 chữ
- 2019-08-22 09:32:18
Trong khoản thời gian một tháng còn lại, Ngọc Phong có thể nói là bận tối tăm mặt mũi, ngoài thời gian ăn uống ra là làm việc không ngơi tay.
Buổi sáng săn giết ma thú rèn luyện thể lực, khí lực cùng thuật khí. Song song với đó là thu thập linh dược đồng thời cũng đem Pháp Ấn ra tu luyện một thể.
Tuy là mới bắt đầu có một chút khó khăn nhưng bản thân hắn cũng là một Khí Sĩ cấp 4, tiếp xúc với Thuật Hình Ấn đã rất lâu rồi nên rất nhanh đã thành thạo một hai.
Tại vì thể chất đặc thù Tiên Linh Pháp Thể, Ngọc Phong tìm hiểu áo nghĩa thiên địa cũng không mấy khó khăn, hơn thế nữa hắn luôn luôn có thể đồng thời tìm hiểu áo nghĩa thiên địa và tu luyện linh khí cho nên cả hai không hề có một tý xung đột gì với nhau.
Điều này cũng làm cho Ngọc Phong rất vui mừng bởi vì hắn không cần tốt thời gian tu luyện từng cái một.
Sau thời gian chém giết và tu luyện, những việc hắn làm còn lại chỉ là luyện đan, luyện đan và luyện đan. Bởi vì trữ vật giới chỉ không thể chứa được vật sống nên Ngọc Phong phải giành giật từng giây thời gian quý giá biến tất cả số linh dược hắn thu thập được thành Đan dược.
Ngoài khu vực rừng rậm và đông cỏ, trong khoản thời gian này hắn cũng đã đi qua khu vực xa mạc còn lại.
Khác với khu vực đồng cỏ ma thú cấp thấp với số lượng đông đảo, khu vực rừng rậm linh dược ngập trời, khu vực xa mạc gần như là tương đối hoang vắng, phải đi vài cây số mới gặp được một con ma thú.
Bất quá ma thú ở đây lại vô cùng cường đại, đa số đều là ma thú cấp bốn trở lên, thậm chí số lượng ma thú cấp bốn cao giai còn chiếm số đông.
Tuy là thế, Ngọc Phong lại rất thích lang thang ở xa mạc săn giết ma thú, tuy rằng tu vi của hắn hiện giờ chỉ tương đương với ma thú cấp ba sơ giai nhưng bởi vì lực lượng cơ thể mạnh mẽ cộng với một vài thủ đoạn Pháp Sư nho nhỏ mới học được, hắn cũng đủ sức quần một con ma thú cấp bốn trung gia đến chết, còn nếu là ma thú cấp bốn cao giai, hắn chỉ có nước chạy.
Có một lần, Ngọc Phong muốn đi sâu vào bên trong khu vực trung tâm của bí cảnh, nơi giao nhau của bốn khu vực xem có loại linh dược hiếm có khó tìm nào không. Việc này, hắn cũng chỉ mang theo tâm tình ăn may mà thôi ai ngờ lại có thật.
Tại nơi giao hội của bốn khu vực, dưới chân bức tượng khổng lồ thế mà có một cây Đào Dương Qủa đang kết trái, một trên hai dưới tổng cộng ba trái.
Loại linh dược Đào Dương Qủa này bản thân xếp vào linh dược cấp 5 cao cấp giá trị liên thành, tuy nhiên nếu đưa cho người thích hợp sử dụng thì tác dụng hoàn toàn có thể so sánh với linh dược cấp 6 cũng không sai.
Đào Dương Qủa công dụng đã hiện rõ trên mặt chữ, chỉ cần là người tu luyện nguyên tố hỏa khi dùng qua quả này, độ tinh thuần linh khí sẽ gia tăng gấp ba lần, theo đó mật độ linh khí tích trữ cũng lớn hơn gấp ba lần.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc Khí Sư tu luyện hỏa linh khí sau khi dùng Đào Dương quả đủ sức một chấp ba Khí Sư cùng đẳng cấp mà không rơi vào thế hạ phong, hoặc là nói nếu một chọi một thì chắc chắn sẽ chiến thắng.
Nói là thế cũng không có nghĩa Đào Dương Qủa không thích hợp cho người tu luyện nguyên tố khác phục dụng, ngược lại người tu luyện linh khí khác hỏa thuộc tính sau khi phục dụng, độ tinh thuần linh khí sẽ tăng cao.
Tuy không thể so với người tu luyện nguyên tố hỏa nhưng ít nhất vẫn gấp hai lần bình thường. Ngoài ra bọ họ còn có xác xuất thức tỉnh khả năng tu luyện linh khí hỏa thuộc tính không thua kém linh khí chủ tu của bản thân.
Tác dụng kinh khủng như thế nhưng Đào Dương Qủa này lại rất khó tìm, đa số chỉ gặp chứ không thể cầu, bản thân nó cũng chỉ sinh trưởng ở nơi có khí hậu phúc tạp hay thay đổi liên tục. Nếu bí cảnh này không có thiết kế đặc biệt chắc chắn cây Đào Dương Qủa này có xuất hiện cũng sẽ chết yểu mà thôi, không thể nào kết trái.
Bản thân Ngọc Phong chủ tu cũng là linh khí hỏa thuộc tính, hơn thế nữa trong cơ thể đã có Kim Hỏa nên khi bắt gặp Hỏa Dương Qủa đúng là kích động muốn chết. Nhưng mà đời không như là mơ, cây linh dược này lại là hoa đã có chủ.
Mà chủ của nó chính là ba con thú vương trong cái bí cảnh này bao gồm Hắc Diện Minh Chu, Tử Linh Tam Đầu Xà và Lôi Cực Báo. Ba con ma thú này con nào con nấy đều là ma thú cấp năm sơ giai, nghĩa là tương một vị Khí Tôn nhất tinh đến tam tinh.
Ngay tại lúc Ngọc Phong tiến đến gần Đào Dương Qủa thì ngay lập tức liền bị ba con thú vương rượt chạy gần ỉa trong quần.
Nhưng mà may mắn cho hắn là tại khi hắn sắp bị ba con ma thú tóm được xé xác, thì tiểu cún Hách Mi ( tên con Chó Ngao Ba Đầu) cảm thấy thương hại hắn mà ra tay cứu giúp, nếu không hắn chết là cái chắc.
Chó Ngao Ba Đầu không hổ là ma thú thượng cổ, nó chỉ vừa xuất đầu gầm một tiếng lớn thôi mà ba con thú vương kia liền run sợ nằm rạp xuống đất không dám hó hé, đối diện với Hách Mi to lớn như một ngọn núi nhỏ bọn chúng đến can đảm chạy trốn cũng không dám sinh ra.
Thế là Ngọc Phong hí hửng thu thập ba trái Đào Dương Qủa một cách vô cùng thuận lợi, khi quay về hắn còn rát hào phóng đưa một quả cho tiểu cún Hách Mi xem như phần thưởng nhưng nào ngờ chỉ nhận lại được ánh mắt chó coi rẻ cùng khinh thường.
Bất quá như thế cũng không ảnh hưởng gì, Hách Mi chê thì hắn đỡ tốn.
Với ba trái Đào Dương Qủa, Ngọc Phong cũng không định cứ thế mà phụ dụng, hắn dùng ba trái Đào Dương Qủa này kết hợp với một số linh dược tương đối hiếm có khác cuối cùng luyện được một lò Đào Dương Đan mười lăm khỏa.
So sánh với ba trái Đào Dương Qủa, mười lăm khỏa Đào Dương Đan này giá trị gấp hơn năm lần là còn còn ít. Với lại công dụng của một trái Đào Dương Qủa và một khỏa Đào Dương Đan cũng không sai biệt lắm, khoản làm ăn này phải nói là bỏ một được mười cũng không ngoa.
Có được Đào Dương Qủa, tu vi linh khí của Ngọc Phong cũng thuận lợi khôi phục trở về Nhất tinh Khí Hồn kèm theo đó độ tinh thuần và mật độ linh khí cũng gia tăng đáng kể, có thể nói chiến lực của hắn lúc này so với thời kỳ toàn thịnh cũng không kém bao nhiêu.
Với tu vi bây giờ đối mặt một chọi một với Nhất tinh Khí Tông, Ngọc Phong tin tưởng hắn có thể giải quyết gọn gàng.
Nếu để người khác biết được ý nghĩ này của hắn, chắc chắn họ sẽ ngay lập tức phun một bãi nước bọt khinh thường, khoản cách một đại cảnh giới cũng không phải là nói chơi. Nhưng mà Ngọc Phong cũng đâu phải người thường thế nên không thể đem tiêu chuẩn của người thường ra soi sét hắn được, làm như thế chính là tự ngược a.
Đối với Ngọc Phong, một tháng này có thể nói là một tháng cầu vồng bảy sắc, hết chuyện vui này đến chuyện vui khác kéo đến. Trong một lần tỷ thí với Qùy lão, Ngọc Phong lại vô ý nhận ra lão ấy thế mà chính là loại ma thú thích hợp để tiến hóa Bất Tử Nhãn tầng ba.
Mục tiêu đã xuất hiện, đương nhiên Ngọc Phong sẽ không bỏ lỡ, hắn ngay lập tức đề nghị một cuộc giao dịch với Qùy lão.
Trong đó, Qùy lão sẽ phân ra một phần trăm linh hồn của mình đưa cho Ngọc Phong đổi lại nhận được một lời hứa hẹn của hắn. Nói là một phần trăm là vì linh hồn của Qùy Lão quá cường đại, hắn nếu lấy nhiều quá chắc chắn là không nuốt trôi, ngược lại đó chính là hành động lấy đá đập chân mình.
Điều hứa hẹn là gì, chính là gió thổi mây bay không đáng một đồng, nếu là người khác đề nghị thì lão cáo già như Qùy Hoa sẽ không ngu đến nổi đi tin tưởng.
Nhưng đây lại chính là Ngọc Phong, người được chọn là truyền nhân duy nhất của Ma thần Xích Qủy, nếu không ngu ngốc đi tự sát thì chắc chắn tương lai sẽ là một Xích Qủy thứ hai. Đương nhiên tương lai không thể dự đoán trước được điều gì nhưng lão vẫn rất tin tưởng vào mắt nhìn người của Cổ Diêu Âm.
Theo như lão thấy, đổi một phần bé tí tẹo tèo teo linh hồn lại mà được ân tình của một cường giả tương lai, phần làm ăn này đúng là quá lời rồi còn gì.
Như thế liền thuận lý thành chương, có được một phần nhỏ linh hồn của Qùy lão, Ngọc Phong liền có thể dễ dàng tiến hóa Bất Tử Nhãn đến tầng ba, thức tỉnh Mộng Thần Nhãn. Sau khi thức tỉnh được Mộng Thần Nhãn xong, tu vi của hắn cũng theo đó mà khôi phục đến Tam tinh Khí Hồn.
Mục đích cốt yếu đi vào bí cảnh núi Tây Phong cuối cùng cũng hoàn thành. Hơn nữa còn được bonus Song Hỉ Long Môn.
...................................
Tại một sườn núi phía tây ngoại thành Định Phong, một luồng bạch quan lóe lên rồi tiêu thất để lại hai người và một con chó.
Hai người này chính là Ngọc Phong và Qùy lão, còn con chó con kia đỉnh đỉnh đại danh Chó Ngoa Ba Đầu Hách Mi. Bọ họ chính là vừa mới từ trong bí cảnh truyền tống ra ngoài.
Ngọc Phong chân vừa chạm đất liền vươn tay hít sâu một hơi không khí trong lành buổi sớm, sảng khoái nói
Ui cha mệt chết đi được, cuối cùng cũng trở lại thế giới bên ngoài rồi
Qùy lão nét mặt cũng tương đối vui mừng nói
đúng vậy a, không khí thế giới bên ngoài đúng là tốt hơn trong bí cảnh rất nhiều, hơn nghìn năm rồi lão đây còn chưa được tận hưởng ánh nắng mặt trời đâu này
Tiểu cúng Hách Mi:
Gâu
Đang tận hưởng giây phút thoải mái sau một tháng làm việc vất vả, bổng nhiên trong đầu Ngọc Phong vang lên một tiếng hét inh hỏi
Ha ha, tiểu Phong cuối cùng ta cũng nói chuyện với ngươi được rồi, một tháng im lặng nghẹn chết ta
Nghe được tiếng nói này vang lên, Ngọc Phong lập tức vui mừng ra mặt
tiểu Tinh tỷ, cuối cùng ta tỷ cũng nói chuyện được rồi, làm ta lo muốn chết
Có phải ta cố ý im lặng đâu, chính cái lão sư phụ bán nam bán nữ ngươi mới nhận gây ra đó. Ta mới bước vào bí cảnh ngay lập tức bị lão nhận ra ngay, sau đó liền phong ấn ta lại không cho ta ra ngoài
tiểu hồ ly Tinh Tinh trong mặt dây chuyền chu môi nói, âm thanh đầy bất mãn
Ngọc Phong nghe thế liền gật đầu đồng tình. Vấn đề này của tiểu Tinh hắn cũng đã đoán được là do Cổ Diêu Âm ra tay rồi nên cũng không ngạc nhiên lắm.
Vậy sao lúc ở đại điện tỷ lại câu thông được với ta thế? Nói ra ta lấy được Vô Cực kiếm cũng đều là nhờ tỷ hết đó! Cảm ơn!
Tiểu Tinh nghe thế có chút mất hứng nói
Ta và ngươi mà con ơn với nghĩa cái gì, vớ vẩn! Còn cái vụ kia thì nói ra cũng hên, tại lúc con Chó Ngao Ba Đầu thức tỉnh đó, ta cảm thấy phong ấn bị chậm chờn nên lập tức thừa cơ giúp ngươi, bất quá thời gian này quá ngắn nên ta cũng chỉ nói đại khái thôi không nhiều lời được
Nói như vậy nghĩa là những gì ta trải qua trong bí cảnh tỷ đều thấy hết à?
Ngọc Phong ngạc nhiên
Ừ, lão sư phụ biến thái của ngươi cũng xem như là có chút lương tâm, chỉ phong ấn hoạt động của ta chứ không phong ấn linh hồn, vì thế nên ta có thể quan sát hết cả. Trong chuyến đi lần này, biểu hiện của ngươi đúng là quá tốt, ta không còn gì để nói!
Ngọc Phong lâu lâu được tiểu Tinh khen ngợi liền đỏ mặt, gãi mũi cười cười
ha ha, tỷ quá khen!
Sau khi khen Ngọc Phong một câu, bổng nhiên Tinh Tinh nở nụ cười gian xảo
Tiểu Phong ta hỏi cái này nhé!
Chuyện gì?
Ngươi ý mà, sau khi biến thành con gái có bị cái ngày ấy ấy không?
Ngọc Phong nghe thế có chút khó hiểu, hỏi lại
ngày ấy ấy là ngày gì?
Hắc hắc, thì cái ngày một tháng một lần của con gái đó, vùng bên dưới ngươi có bị không?
nói đến đây, nụ cười trên mặt tiểu hồ ly càng lúc càng đen tối, chỉ cần nhìn thấy liền làm người cho ta chỉ hận không thể tát cho một cái rụng vài cái răng.
Ngọc Phong nghe đến lúc này đương nhiên là hiểu được cái ngày ấy ấy trong miệng tiểu Tinh là thứ gì, bổng chốc mặt hắn liền đen lại như đít nồi, giận rung cả mình sau đó hét lớn trong đầu
Ông đây là đàn ông chính cống nhé! Cho dù có biến thành phụ nữ cũng éo có cái vụ kinh nguyệt méo đâu!
Thế thì tiếc thật!
tiểu hồ ly vừa nghe liền ảo não gục đầu, sau đó không biết vô tình hay cố ý phun ra tiếp một câu khiến Ngọc Phong tức chết
Ước mơ xem tiểu Phong ngươi ấy ấy với nam nhân rồi đẻ ra vài tiểu Phong Phong nữa của ta xem như tan thành mây khói nha!
Ngay lập tức, cơn giận của Ngọc Phong không chỗ cho sự kìm nén, hắn tựa như một ngọn núi lửa phun trào rống lớn
Tiểu Tinh Tinh, đồ hồ ly gian sảo nhà người, CÂM NGAY!
Chỉ trong một thời khắc ngắn ngủi, Ngọc Phong liền có xúc động lôi tiểu hồ ly ra thông ngay và luôn, cho nàng biết thế nào là bản lĩnh đàn ông của hắn.
.......................~,~........................