Chương 209: Đế Đô lâm nguy, Quần hùng hội tụ
-
Bất Tử Nhãn
- QuytSweet
- 3023 chữ
- 2019-08-22 09:32:27
Manh Vũ Dật nhìn ba Pháp Ấn khổng lồ đang xoay vần trên bầu trời, lại nghe tiếng cười điên cuồng của kẻ mặc hắc bào, mày càng lúc càng nhíu chặt. Hắn liếc mắt nhìn Lục Linh đứng bên cạnh, nói
Chuyện lớn rồi, ta đi trước xem thử!
Nói rồi, Manh thúc thúc liền lao vút lên, đôi cánh đằng sau lưng bung ra, vỗ mạnh một cái liền biến mất trong không trung, chỉ con lại là một chấm đen nho nhỏ trên bầu trời.
Kẻ mặc hắc bào thấy Manh Vũ Dật điên cuồng lao đi, liền cười điên dại, máu tươi trong khóe miệng không ngừng trào ra
Ha ha ha, muộn rồi, Hủy Diệt Tam Trọng Ấn một khi đã xuất ra liền không có cách gì ngăn cản. Hắn ta cho dù có đến đó cũng vô ích, cường giả Khí Tôn không có cách gì phá hủy được Hủy Diệt Tâm Trọng Ấn cả, trừ phi là Khí Vương ra tay, bất quá Bạch Vân Tông các ngươi có cường giả Khí Vương sao, khặc khặc!
Lục Linh ánh mắt trầm trọng nhìn ba Pháp Ấn khổng lồ chắn ngang bầu trời, nàng cũng lười đôi co với kẻ mặc hắc bào, đưa tay rút Tử Lôi Thần Kiếm ra khỏi cơ thể hắn, sau đó liền gọi ra Lôi Dực, lao vút về phía Đế Đô. Còn việc kẻ mặc hắc bào kia có bị chết vì mất máu hay không, nàng đã không còn quan tâm nữa.
………………..
Bạch Vân học viện.
Ngay khi Pháp Ấn hồng sắc khổng lồ lần đầu tiên xuất hiện, lập tức cả Bất Hoại Thần Tôn, Phong Vũ Thiên Tôn và Lôi Điện Thiên Tôn không nói một lời liền biến thành một tia sáng lao vút về phía Lâu Đài Hoàng Gia. Loại khí tức hủy diệt mà cái pháp ấn này tiết ra, đến cả Khí Tôn như bọn họ cũng cảm thấy uy hiếp nồng đậm.
Mà vị lão sư chủ trì cuộc hỗn chiến cũng mồ hôi đầy đầu, mắt nhìn đồ hình khổng lồ đang bao phủ trên bầu trời mà tim đập loạn nhịp, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được hơi thở của sự hủy diệt gần đến như vậy.
Đợi đến khi Bất Hoại Thần Tôn và hai vị Phong Vũ Thiên Tôn cùng Lôi Điện Thiên Tôn đuổi tới, bầu trời xung quanh Lâu Đài Hoàng Gia đã đầy ắp người, hơn nữa mỗi một người đề là đang lơ lững trên không trung giống như là đạp đất bằng mà đứng, đây chính là biểu thị thực lực của cường giả Khí Tôn.
Chỉ tính sơ qua thôi cũng đã hơn một trăm người, có già có trẻ, tuy tuổi tác và dáng vẻ khác nhau nhưng bọn họ đều có một điểm chung duy nhất, đó là mỗi một người đều là nhân vật hiểm hách, phong quang vô hạn ở chốn Đế Đô, hay còn nói là khắp Đại Việt quốc. Mỗi một người đều là đương kim gia chủ, hoặc là lão gia chủ của hàng trăm đại gia tộc hùng mạnh nhất, mỗi một người khi bình thường đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, thế nhưng vào lúc này đây, đều đồng loạt tập hợp tại một chỗ, cái tình cảnh khủng bố này, thật là làm cho người ta rung động không thôi.
Cứ thử tưởng tượng, một cường giả Khí Tôn có sức mạnh tương đương với cả một đại quân đoàn mấy vạn người, có khi còn mạnh hơn nữa. Vậy hơn một trăm vị cường giả Khí Tôn lại tập hợp tại một chỗ, cái sức mạnh khủng khiếp này, ai có thể chống nổi.
Ấy vậy mà lúc này đây, ánh mắt của hơn một trăm vị cường giả Khí Tôn, người nào người nấy đều nhìn vào ba Pháp Ấn đang hình thành trên bầu trời, thể hiện sự quan ngại nồng đậm. Khí tức hủy diệt mà nó đang lan tràng ra làm cho thâm tâm mỗi vị cường giả đều phải run sợ.
Bổng nhiên có người nhận thấy sự xuất hiện của ba người Bất Hoại Thần Tôn, liền khom người chào hỏi
Triệu trưởng lão, hai vị Phong Lôi trưởng lão, các vị cũng đến rồi à?
Bất Hoại Thần Tôn khoát tay, giọng trầm thấp mà hữu lực nói ra
Không đến không được, đại sự như thế này, ai có thể trốn thoát chứ!
Mấy vị gia chủ xung quanh lúc này cũng đã nhận thấy sự xuất hiện của ba người Bất Hoại Thần Tôn, thi nhau chắp tay chào hỏi. Tuy nhiên nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trọng trên vẻ mặt của Bất Hoại Thần Tôn, tim mỗi người ngay lập tức trùng xuống, đến cả một trong những người mạnh nhất Đại Việt quốc cũng cảm thấy khó khăn với ba cái Pháp Ấn này, vậy thì bọn họ phải làm sao đây?
Bất Hoại Thần Tôn nhíu mi nhìn ba Pháp Ấn khổng lồ đang điên cuồng cắn nuốt linh khí trên bầu trời rồi lại quét mắt nhìn khắp không trung, cuối cùng dừng lại trên người một ông lão còm lưng, chống trúc trượng đứng giữa trời, gọi lớn
Long sở trưởng, ba cái Pháp Ấn đó là cái quỷ gì vậy, ngươi có biết không?
Ông lão còng lưng được gọi là Long sở trưởng nghe Bất Hoại Thần Tôn hét lớn, cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu
Triệu lão, ngươi cũng biết thân phận của ta là bí mật mà, có cần phải hét lớn như vậy không?
Bất Hoại Thần Tông phùng mang trợ má, tức giận nhìn ông lão, quát
Đến tận bây giờ mà ngươi còn lo nhiều như vậy, cái Đế Đô này cũng sắp bị hủy diệt đến nơi rồi, ngươi giữ bí mật cho ai chứ, nói mau, nó là cái khỉ gì đây?
‘Hài!’ Long sở trưởng thờ dài ra một hơi, ánh mắt đụt ngầu không dấu nổi vẻ lo lắng, chân thật nói
Ta cũng không biết ba cái Pháp Ấn này đến cùng là dùng để làm gì, tuy nhiên với cái khí tức hủy diệt nồng nặc này cũng không quá khó đoán công dụng của nó, chỉ có điều không nhận ra nó là loại Pháp Ấn nào thì không có cách gì phá giải a!
Thế Tiên sở trưởng đầu rồi, hắn học rộng tài cao, tinh thông mọi chuyện trong thiên hạ, chắc chắn sẽ biết đây là loại Pháp Ấn nào
.
Long sở trưởng gật đầu hiểu ý, nói
Ta cũng đã thông báo cho hắn rồi, tuy nhiên hắn lúc này đang ở Linh Thạch thành, phải mất một lúc nới có thể trở về!
Long sở trưởng vừa dứt lời, từ đằng chân trời xa xôi, một tia sáng trắng bạch phá không lao tới với tốc độ khủng khiếp, cuối cùng dừng lại ngay bên cạnh Long sở trưởng. Đợi cho bạch quang tan đi, một lão đạo sĩ tóc múi tiêu, mặt mày hồng hào, bộ dáng tiên phong đạo cốt xuất hiện trước mắt mọi người. Hắn vừa xuất hiện cũng không có nói nhiều mà chăm chú nhìn về ba cái Pháp Ấn khổng lồ trên bầu trời, trầm ngâm một lúc với vỗ tay, nói
Ta biết rồi!
Tất cả mọi người ngay lập tức đổ dồn ánh mắt về lão đạo sĩ, chờ đợi câu trả lời thuyết phục, chỉ cần biết ba cái Pháp Ấn kia là cái gì liền sẽ tìm ra ngay cách phá giải.
Bất Hoại Thần Tôn nhìn bộ dáng cao nhân không nhiễm bụi trần của lão đạo sĩ, bản thân ông rất ghét cái bộ dạng thèm đánh này của lão nhưng vẫn cố kìm nén cơn giận, hỏi to
Tiên sở trưởng, ngươi nhận biết ba cái Pháp Ấn này sao? Công dụng của chúng là gì thế?
Lão đạo sĩ gọi là Tiên sở trưởng giơ một ngón tay lên, vẻ mặt bí bí hiểm hiểm, cười nói
Không có công dụng gì rắc rối cả, ba cái Pháp Ấn này chỉ có một công dụng duy nhất, đó chính là hủy diệt!
Nói đến đây, lão đạo sĩ ngừng lại, ngón trỏ vừa đưa ra liền chỉ thằng vào ba Pháp Ấn trên bầu trời, nụ cười càng tươi hơn
Hay nói đúng hơn, bọn chúng chính là một quả boom không lồ. Hiện nay chúng đang trong giai đoạn hấp thu linh khí, đợi cho đến khi linh khí tràng đầy liền sẽ nổ BÙM một cái, Đế Đô đi vào lịch sử!
Câu nói vừa dứt, ngay lập tức hàng trăm tiếng nuốt nước bọt vang lên, vậy là đang có một quả boom khổng lồ treo trên đầu tất cả mọi người?
Vậy chúng ta chỉ cần chặn đứng việc hấp thụ linh khí của nó là được!
Bổng nhiên một tiếng nói khủng bố làm rung động trời quang vọng đến, chỉ thấy từ phương xa bên ngoài ngoại thành, một con Kim Sí Đại Bàng khổng lồ đập cánh bay vút đến.
Con Kim Sí Đại bàng này có một chút khác biệt với mấy con Kim Sí Đại Bàng lúc trước, cơ thể của nó to gấp năm lần kích cỡ bình thường, sải cánh rộng hơn ba mươi mét, hình thể còn to hơn cả một chiếc máy bay dân dụng, tuy nhiên điều đặc biệt nhất chính là phần đầu của nó, phần đầu của nó không có màu vàng như những con Kim Sí Đại Bàng bình thường, mà lại là một màu nâu đen giống như màu lông trên cơ thể của nó, tuy nhiên trên đầu nó lại nhiều thêm một ngọn hỏa diễm vàng kim bốc cháy rực rỡ giống như là một chiếc vương miệng bằng vàng ròng.
Con quái thú này chính là Kim Sí Đại Bàng Vương, là ma thú Ngũ cấp sơ giai hàng thật giá thật, có sức mạnh tương đương với một cường giả Nhị Thiên Tôn. Đối mặt với nó, cho dù là Khí Tôn bình thường cũng phải e ngại.
Ấy vậy mà trên lưng Kim Sí Đại Bàng Vương lúc này lại có một người đang đứng, kẻ này toàn thân được bao bọc trong một bộ giáp trụ màu xám đen vô cùng nặng nề, trên ngực áo giáp khắc họa hoa văn đại bàng vồ rắn, đầu đội mũ lông chim, tay nắm một thanh Yểm Nguyệt Đại Đao dài hai mét hai, bên trên có quang hoa chớp động, chốc chốc lại vang lên một tiếng ưng khiếu thanh thoát, chứng tỏ nó là một thanh Linh Binh hùng mạnh, áo choàng màu đen đón gió, rung động phần phật trên không trung, không khác gì là một vị chiến thần cường đại, uy thế bệ vệ thế gian.
Vị Tiên sở trưởng quay đầu nhìn về kẻ cưỡi Kim Sí Đại Bàng vừa đến, bộ dạng đạo mạo ôm quyền nói
Thì ra là Quân đại tướng quân, Quân Ngao Thiên. Nếu Quân tướng quân đã đến đây, chắc hoàng tộc đã sơ tán xong rồi chứ?
Quân Ngao Thiên khẻ gật đầu ‘ừ’ một tiếng coi như đáp lời
Bất Hoại Thần Tôn nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, nói
Thằng ôn này được, ngược lại chạy cũng nhanh đấy!
Long sở trưởng nhìn bộ dạng tức giận của Bất Hoại Thần Tôn, chỉ biết thở dài nói
Triệu lão đừng có giận nữa, dù sao tiểu hoàng đế cũng chỉ mới mười bảy tuổi, suy cho cùng cũng chỉ là một cậu bé mới lớn, cho dù hắn có đến đây cũng chẳng giúp được việc gì. Ngược lại bây giờ chúng ta nên quan tâm chuyện trước mắt cái đã, ta thấy ý kiến của Quân tướng quân cũng rất có lý, ba cái Pháp Ấn này đang trong giai đoạn tích tụ linh khí, vậy thì chúng ta liền ngăn không cho nó hấp thụ nữa, mọi việc liền giải quyết được rồi!
Một vị gia chủ ở gần đó, bộ dạng có chút già nua, khẻ lắc đầu nói
Nói thì là vậy nhưng ta đã dùng Thiên Nhãn kiểm tra rồi, khu vực mà ba cái Pháp Ấn này đang tác dụng lên để hút linh khí trải dài cả mấy ngàn, thậm chí cả chục ngàn cây số vuông, với không gian rộng lớn như vậy, chúng ta không thể nào phong ấn tất cả lại được
.
Vậy phải làm sao?
một vị gia chủ khác đau đầu hỏi
Bổng nhiên Phong Vũ Thiên Tôn chỉ tay về phía chiếc thuyền bay kéo theo cái chuông lớn đang lơ lững trên bầu trời, hỏi
Đã như thế thì sao chúng ta không phá hủy cội nguồn của ba cái Pháp Ấn này nhỉ? Chỉ cần giết chết kẻ đang khống chế chúng, không phải mọi việc đều thu xếp xong rồi sao?
Lôi Điện Thiên Tôn khẻ lắc đầu, đáp
Cũng không đơn giản như vậy được, ba cái Pháp Ấn này đang trong tình trạng tích tụ, ai biết nó có thể nổ bất kỳ lúc nào chứ. Nếu chúng ta mà đánh lên, có lẽ bọn chúng sẽ chó cùng dứt dậu, kích nổ luôn ba cái trận pháp này. Linh khi tích tụ không đủ, vụ nổ đương nhiên sẽ không lớn lắm, không giết hết được chúng ta, nhưng hơn hai mươi triệu dân chúng đang sinh sống bên dưới thì sao? Nếu nó mà nổ thật, ít nhất, đây là ta nói ít nhất, cũng phải có hơn một phần ba người dân sẽ chết ngay tức khắc. Đến lúc đó Đế Đô dù có tồn tại cũng chả khác gì không tồn tại
.
Thế rốt cuộc phải làm sao? Nếu đã không có cách thì dù hi sinh một phần ba dân số, chúng ta cũng phải cứu hai phần ba còn lại, không thể cứ đứng chờ chết cả lũ được
một vị gia chủ có mày đỏ rực, trợn lên như ngọn lửa, nóng nảy quát.
Không được, không thể dùng biện pháp này, nếu làm như vậy không phải hơn một nữa số đại gia tộc đều bị xóa xổ sao? Nên biết khu vực xung quanh Lâu Đài Hoàng Cung có rất nhiều gia tộc đang sinh sống đấy!
Quân Ngạo Thiên đứng trên lưng đại bàng cũng gật đầu, trầm tĩnh nói
Đúng vậy, gia tộc của ta cũng nằm trong phạm vi bị ảnh hưởng, ta không đồng ý với phương cách này!
Nên biết Đế Đô là mảnh đất của rồng nuốt rồng, hổ nuốt hổ, người ăn người, mấy trăm đại gia tộc tại đây không thiếu nhiều nhà có quan hệ kẻ thù không đội trời trung, cũng không thiếu những nhóm đại gia tộc có lợi ích xung đột, ngày đêm chém giết lẫn nhau, tranh giành từng tất đất. Cho nên ngay khi có người đề ra giải pháp này, có không ít vị gia chủ sống ở vùng ngoài nội thành ủng hộ, chỉ cần mấy đại gia tộc bên trong bị xóa sổ hết, bọn họ sẽ có không gian để vùng lên, chiếm đoạt lợi ích do các đại gia tộc bị hủy diệt để lại.
Tuy nhiên khi Quân Ngạo Thiên đã lên tiếng bác bỏ, những vị gia chủ này cũng chỉ đành thất vọng mà ném cái chủ ý đen tối kia ra khỏi đầu. Cho dù bọn họ có mạnh cỡ nào, cũng không thể so sánh với Quân Ngạo Thiên, không nói đến gia tộc của hắn, chỉ nói đến tu vi sâu không lường được cùng cái danh vị đoàn trưởng quân đoàn Kim Sí Đại Bàng thôi cũng đã đủ nghiền nát bọn họ dưới chân. Lời của hắn nói ra, không một ai dám phản đối.
Thế là bầu không khí lại một lần nữa rơi vào trong tĩnh mịch và nặng nề, nếu cứ thế này, cả đám liền chỉ có cách chết hết. Đã có một vài vị gia chủ không nhịn được nữa, quay đầu bay về gia tộc mình, chọn những con em có tư chất tốt nhất, nhanh chóng đưa bọn chúng ra xa khỏi Đế Đô, cố gắng giữ lại một chút hơi tàn. Nếu sự việc khủng khiếp kia thật sự xảy ra, cũng xem như là lưu lại một ngọn lửa nhỏ, hi vọng một ngày nào đó sẽ chấn hưng lại gia tộc một thời hiểm hách.
Có người thứ nhất rời đi liền sẽ có người đi theo, tuy nhiên cũng có không ít người lựa chọn ở lại. Nếu là giữ lại chút hơi tàn để rồi bị người khác đè đầu cưỡi cổ, ngày đêm chèn ép, đã vậy còn không bằng dứt khoát hủy diệt cho xong.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này
Long sở trưởng trầm ngâm suy nghĩ một lát, đột nhiên nói
Ta có một biệt pháp, tuy nhiên cũng không có nắm chắc, nói ra mọi người xem thử thế nào.
Bọn người Thất Tinh Thánh Điện dùng Pháp Ấn hủy diệt chúng ta vậy tại sao chúng ta không dùng Trận Pháp để đánh ngược lại bọn chúng. Mọi người nên biết, Pháp Ấn và Trận Pháp tuy rằng cách thức hoạt động khác nhau, một cái dùng linh khí còn một cái sử dụng tinh thần lực, tuy nhiên cả hai đều được cấu thành từ vô số những Thuật Hình Ấn cơ bản nhất. Cũng vì lẽ đó, nó sẽ không thể thoát khỏi quy luật chung của Thuật Hình Ấn.
Bọn chúng có những Pháp Ấn cường đại, chẵn nhẽ chúng ta không có Trận Pháp uy lực khủng bố? Âm Dương Song Hành Bát Quái Trận, Phong Lôi Diệt Sát Trận, Cửu Long Phần Thiên Trận, Tuế Nguyệt Luân Hồi Trận, Băng Tinh Phong Linh Trận, Cửu U Địa Ngục Trận không phải đều là nhưng trận pháp hủy thiên diệt địa hay sao?
Tiên lão, ngươi nói xem, chúng ta lấy độc trị độc có phải là cách hay không?
..........................~.~.........................