Chương 60: Hang ổ Địa Xà
-
Bất Tử Nhãn
- QuytSweet
- 2558 chữ
- 2019-08-22 09:32:03
Ngoại trừ đường hầm mà Ngọc Phong đang đứng, có tổng cộng năm đường hầm nữa dẫn vào đầm lầy này, trong đó đường hầm nằm bên phải đường hầm của Ngọc Phong là to lớn nhất, miệng hầm rộng đến sáu mét, có thể cho phép cùng lúc mười mấy mười mấy con Vô Nhãn Địa Xà ( tên gọi mà Ngọc Phong đặt cho ma thú loại rắn này) đồng thời bò qua.
Cái này chắc là đường ra rồi
Ngọc Phong nhìn lối đi to lớn, nghĩ thầm.
Hắn cẩn thận từng bước một, đi ra khỏi đường hầm, dán sát cơ thể vào vách tường, tiến tới cái lối đi to nhất.
Cuối cùng sau mười phút vật vã, hắn đã đến kế bên đường hầm to nhất, Ngọc Phong cẩn thận thò cái đầu ra, nhìn vào bên trong, nhưng không đợi hắn kịp thực hiện, một cái đầu rắn cực lớn bổng nhiên thò ra khỏi đường hầm. Cái đầu rắn này to đến ba mét, gấp đôi những con rắn còn lại.
Ngọc Phong khi nhìn thấy cái đầu này dũng đứng tim, chết đứng tại chỗ, hắn không dám cử động dù chỉ một chút. Con Vô Nhãn Địa Xà to lớn dừng như nhận ra điều gì đó bất thường, nó thè cái lưỡi chẻ đôi to lớn đánh mùi không khí
Tâm thần của Ngọc phong căn như sợi dây đàn, mồ hôi ứa ra trên tráng, một giọt mồ hôi bổng nhiên trượt qua gò má,tới cằm rồi rơi thẳng xuống đất, TÁCH. Âm thanh thanh thúy của giọt mồ hôi va chạm với tảng đá phát ra kích thích con Vô Nhãn Địa Xà, nó quay ngoắt cái đầu hướng về phía Ngọc Phong thè cái lưỡi đỏ lòm đánh hơi, lần này,cái lưỡi của nó rung lên liên hôi.
Biết tiếng động vừa rồi đã đánh động thính cảnh giác của con rắn, Ngọc Phong ngay lập tức ra tay trước, hắn rút Hải Lam kiếm chém mạnh, làm đứt đôi cái lưỡi của to lớn đỏ lòm của con Vô Nhãn Địa Xà.
Bị tấn công đột ngột, nhất lại bị thương ở phần lưỡi, nơi nhạy cả nhất của loài rắn, con Vô Nhãn Địa Xà to lớn đau đờn rít gào vang vọng cả sơn động, cơ thể nó quằn quại, va đập lung tung vào vách đá làm mặt đất rung rinh, nghiên ngã không thôi.
Chớp lấy thời cơ, Ngọc Phong liền nhúng người điểm chân lên cái đầu to lớn của Vô Nhãn Địa Xà, phóng nhanh vào đường hầm to lớn nhất chạy trốn.
Bầy Vô Nhãn Địa Xà đang hoan giao phấn khích cũng bị tiếng hét của con Vô Nhãn Địa Xà to lớn đánh động, bọn chúng kích động gào vang rồi ào ào xông vào con đường hầm to lớn nhất, đuổi theo Ngọc Phong như một cơn lũ.
Cảm nhận sự rung động dữ dội phía sau, Ngọc Phong đã biết hắn chọc giận ổ rắn rồi, mà cũng sau một kiếm vừa rồi, hắn cũng ước lượng được cấp độ của bọn Vô Nhãn Địa Xà kia. Con bị hắn chém đứt lưỡi chắc chắn chỉ là ma thú cấp ba hậu kỳ, có thể so sánh ngang ngửa với đội trưởng đội hộ vệ Bàng Uy Vũ, những con Vô Nhãn Địa Xà nhỏ hơn thì chắc là ma thú cấp ba sơ kỳ và cấp ba trung kỳ. Nếu là gặp một hoặc hai con ma thú thế này, Ngọc Phong có thể nắm chắc trăm phần trăm tiêu diệt nhanh gọn, nhưng đây lại là một bầy ma thú cấp ba, số lượng lên đến vài chục con, hắn mà không chạy là chỉ có đường chết.
Tuy nhiên tốc độ của bọn Vô Nhãn Địa Xà cũng không tính là nhanh, nếu duy trì tốc độ hiện giờ, Ngọc Phong không cần lo bọn chúng sẽ bắt kịp.
Đột nhiên, trong đường hầm trước mặt Ngọc Phong xuất hiện một con Vô Nhãn Địa Xà chặng đầu, mở cái miệng đỏ lòm đớp về phía hắn.
Cút!
Ngọc Phong hét lớn một tiếng, xông thẳng vô cái miệng đỏ lòm đó đâm một kiếm. Xoẹt, từ phía sau đầu của con Vô Nhãn Địa Xà, một mũi kiếm chui ra, tiếp theo là cơ thể nhuộm đầy máu của Ngọc Phong. Chỉ với một chiêu duy nhất, hắn đã dễ dàng giết chết nó. Nhưng sự việc đột ngột này cũng đã làm giảm tốc độ của hắn trong giây lát, khoảng cách giữa hắn và bầy rắn sau lưng bị kéo gần thêm một chút.
Sau khi di chuyển được khoảng vài cây số, đường hầm to lớn cũng bắt đầu phân nhánh thành nhiều lối đi khác nhau, và những lối đi đó lại chia thành những lối đi khác nữa, cứ thế, nó tạo thanh hàng trăm lối đi chằng chịt.
Trong cuộc đua sống còn, Ngọc Phong không có thời gian lựa chọn đắng đo, hắn cứ nhằm vào lối đi nào dẫn lên trên mà lao vào, còn nếu gặp một con Vô Nhãn Địa Xà nào chặn đường thì hắn sẽ đổi qua một hướng khác mà đi, hắn không muốn lãng phí thời gian một tý nào cả, nhưng mà nếu không có lối đi khác, hắn cũng đành phải ra tay, trong một chiêu sử lý con ma thú.
Ngọc Phong cứ thế mà chạy, không hề biết mệt mỏi, không quan tâm thời gian, bầy Vô Nhãn Địa Xà đằng sau cũng là như thế, vẫn điên cuồng đuổi theo hắn không có dấu hiệu gì là dừng lại cả. Bọn chúng hận Ngọc Phong đến thấu xương, người đã phá đám đêm động phòng hoa chúc của bon chúng.
Qua nhiều lần lắc léo, Ngọc Phong cũng bị rơi vào đường cùng, phía trước là một ngõ cụt, không có lối đi, bên cạnh lại không hề có ngã rẽ để chuyển hướng
Đệt! Sao lại đen như thế nhỉ
Ngọc Phong đen mặt, chửi thề.
Hắn dừng cước bộ lại, quay người chờ đợi bầy Vô Nhãn Địa Xà, chuẩn bị quyết chiên.
Nhìn thấy con mồi bổng nhiên dừng lại, bầy Vô Nhãn Địa Xà nổi lên hung tính, lao tới còn nhanh hơn, mở vô số cái miệng đỏ lòm táp Ngọc Phong
Đến hay lắm! Mai Hoa Kiếm, Tàn Hoa
Ngọc Phong vận linh khí, nắm chặt Hải Lam kiếm, lao lên. Từng luồng kiếm khí bạch sắc từ cơ thể của hắn thoát ra ngoài, xoay tròn quanh cơ thể Ngọc Phong như một cái vòng bảo vệ
Tất cả những con Vô Nhãn Địa Xà xông vào bên tròng cái vòng đó đều bị kiếm khí xé rách thành từng mảnh. Có thể thấy chiêu thức này uy lực cực lớn, đồng nghĩa với việc đó, lượng kinh khí tiêu hao để duy trì nó cũng lớn không kém. Ngọc Phong không hề có ý định sẽ duy trì Tàn Hoa thức liên tục, hắn chỉ muốn dùng nó để ngăn chặn đợt tấn công đầu tiên của bầy ma thú mà thôi.
Sau khi vượt qua đợt tấn công dồn dập đầu tiên, Ngọc Phong lập tức thu kiếm khí lại, sử dụng thân pháp nhanh nhẹn, kết hợp với sức mạnh to lớn, lao vào bầy Vô Nhãn Địa Xà điên cuống chém giết.
Bầy Vô Nhãn Địa Xà không hề bị một chiều đầu tiền của Ngọc Phong dọa sợ, bọn chúng gầm thét liên hồi hướng Ngọc Phong mà cắn tới.
Ngọc Phong lách người né tránh cú cắn bất ngờ, vung mạnh Hải Lam kiếm
Khai Hoa
dễ dàng cắt cái đầu to lớn ra làm hai
Lại một con rắn tấn công từ đằng sau, Ngọc Phong liền điểm nhẹ chân vào cái cổ không đầu của con Vô Nhãn Địa Xà vừa rồi, lộn ngược một vòng trên không
Xiên Hoa
, đụt một cái lổ to bằng miệng cống trên đầu nó.
Cùng lúc đó, lại có thêm sáu bảy cái đầu rắn ập tới Ngọc Phong, bắt buộc hắn phải dùng vòng tròn kiếm khí để đoán đỡ, Xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt, kiếm ảnh sắt nhọn túa ra phanh thây bọn chúng thành trăm mảnh.
Khè, con rắn to lớn nhất bị Ngọc Phong chém đứt lưỡi không biết từ bao giờ đã luồng xuống phía dưới chân hắn, cắn ngược lên trên. Không kịp thu hồi kiếm khí, Ngọc Phong dùng cánh tay còn lại nện mạnh vào đầu của nó, cú đấm với lực hơn tám tấn ngay lập tức đánh bay con Vô Nhãn Địa Xà ra xa, đồng thời biến kiếm khí thành vô số thanh Hai Lam kiếm hướng vị trí con rắn lớn mà đâm tới. Phụt phụt phụt phụt, con rắn lớn bị hàng trăm kiếm khí đâm thành tổ ong, đau đớn rít gào, quằn quại gầm thét.
Tiếng kêu đau đớn ấy như một chất kích thích những con Vô Nhãn Địa Xà còn lại, khiến bọn chúng còn điền cuồng hơn.
Cứ như thế, Ngọc Phong tả xung hữu đột trong bầy rắn, chém giết khắp nơi, từng con từng con Địa Xà gục ngã dưới kiếm của hắn. Nhưng cho dù hắn có giết bao nhiêu, vẫn còn rất nhiều, rất nhiều Vô Nhãn Địa Xà liên tục bò tới từ đầu kia của đường hầm như một cơn lũ, liên miên không dứt.
Dưới mặt đất, máu thịt của những con Vô Nhãn Địa Xà đã chết dần dần chất cao cao như núi, làm chiều cao của hang động bị thu hẹp lại. Từ nãy tới giờ, Ngọc Phong luôn dùng ưu thế nhỏ gọn cùng tốc độ nhanh để chiếm đấu , nhưng nếu đường hầm cứ càng lúc càng thu hẹp như thế này, hắn sẽ không còn không gian để hoạt động nữa.
Chết tiệt, cứ như thế này thì không ổn
Ngọc Phong chửi thâm, toàn thân hắn hiện giờ thấm đẵm máu tươi của Địa Xà, trông như một huyết nhân từ địa ngục mới ra.
Trước tiên phải dọn dẹp cái đống bầy nhầy này trước đã
Ngọc Phong nghĩ thầm, hắn vừa tránh né vô số đoàn tấn công của bầy Vô Nhãn Địa Xà, vừa lùi tới cuối đường hầm.
Ngọc Phong hai tay hết ấn
Đại Hỏa Công
, một cột lửa xanh lam khổng lồ được hắn chưởng ra, đẩy lui bầy Vô Nhãn Địa Xà đồng thời thiêu đốt lớp máu thịt chất đống dưới mặt đất.
Từng tiếng xèo xèo cùng khói đen tanh tưởi ngùn ngụt bốc lên, bao phủ cả đường hầm, không khí như nghẹn lại, cực kỳ khó thở
Đệt! Lại chơi ngu rồi
nhìn tác phẩm do chính bản thân mình tạo ra, Ngọc Phong chỉ muốn đấm vào đầu một phát, thế này thì làm sao mà thở
Không chỉ có Ngọc Phong không thở được trong hoàn cảnh mù mịt này, bầy Vô Nhãn Địa Xà cũng như thế, bọn chúng bổng nhiên mất phương hướng gầm thét va đập vô nhau như người say rượu.
Ngọc Phong xé một mảnh áo che miệng, ngăn cản khói độc bên ngoài, đồng thời tránh xa bấy rắn
cứ như thế này không phải là cách, phải mau chóng tìm đường ra khỏi nơi quỷ quái này
Tiểu Tinh, ngươi có nghe thấy hay không, ta cùng đường rồi, mau ra giúp ra cái
Ngọc Phong cầm cái mặt dây chuyền hét lớn
Cái gì vậy tiểu Phong, ta mới có nghỉ ngơi được một tý mà ngươi đã gặp rắc rối như thế này rồi, a cái mùi gì mà gay mũi thế, có tên nào đang đốt nhà à?
Tinh Tinh vừa mới chui ra khỏi mặt dây chuyền liền lấy hai chân trước bịt cái lỗ mũi, càu nhàu
Này đừng có nói nữa, mau tìm cách thoát ra khỏi đây thôi, ta sắp không thở nổi nữa rồi, khụ khụ
Ngọc Phong bị sặc khói ho khan, nói
Ủa, sao ngươi lại bị bầy rắn Đầu Khoan đuổi giết vậy?
Tinh Tinh cũng nhìn thấy bầy Vô Nhãn Địa Xà quằn quại gào thét đằng xa, khó hiểu
Bọn chúng là Rắn Đầu Khoan à, thôi gọi gì cũng được, cái đường hầm mà chúng ta tìm ra ấy, nó chính là lối vào đầm lầy, nơi sinh sống của bọn chúng
Vậy mấy cục phân ngươi tìm thấy là của bọn chúng à?
Tiểu Tinh, ngươi đừng có hỏi nữa, mau nghĩ cách thoát ra đi, ta sắp ngạc khói chết đến nơi rồi
Ngọc Phong khó khăn nói
À, đơn giản thôi, ngay phí sau bức tường này có một hang động khác, ta có thể cảm nhận thấy một luồng linh khí đang dao động trong đó
Tiểu hồ ly chỉ vào bức tường Ngọc Phong đang dựa lưng , nói
Nghe Tinh Tinh nói thế, Ngọc Phong liền thấy ngay một tia sáng trong đầu.
Tốt, để ta phá nó ra, Mai Hoa Kiếm, Xiên Hoa, Lạc Hoa
Ngọc Phong lùi lại một chút, hướng Hải Lam kiếm lao tới phía bức tường, hàng trăm kiếm khí thoát ra khỏi thanh kiếm, xoay tròn thật nhanh tạo thành một mũi khoan màu trắng, đâm mạnh vào bức tường. Ầm, Ầm, Ầm, Ầm, trong vòng năm giây ngắn ngủi, bức tường đá đã hoàn toàn bị xuyên thủng, Ngọc Phong cũng thuận thế, lọt qua sơn động phía bên kia. Đằng sau hắn, khói đen cùng vài con Vô Nhãn Địa Xà cũng lần lượt chui qua theo.
Ngọc Phong sau khí qua tới sơn động này, việc đầu tiên hắn làm làm cúi người xuống, ẩn nấp sau một tảng đá, rồi mới bắt đầu quan sát xung quanh.
Cái sơn động này rộng cũng không kém gì đầm lầy hang ổ của bầy Vô Nhãn Địa Xà, chỉ có điều nó không hề có viên pha lê chíu sáng mà lại được hưởng thụ ánh sáng của mặt trời soi rọi.
Hả, ánh sáng, hahaha, cuối cùng chúng ra cũng đả thoát ra ngoài rồi tiểu Tinh, cuối cùng cũng thoát ra ngoài
Ngọc Phong hưng phấn hét to
Bé cái mồm lại, ngươi nhìn kia là con gì
Tinh Tinh một chân che miệng Ngọc Phong, một chân chỉ chỉ vị trí trung tâm của sơn động.
Chuyện gì?
Ngọc Phong nhìn theo hướng Tinh Tinh chỉ.
Nằm ở giữa sơn động là một con ma thú to lớn, ít nhất là to gấp đôi con Vô Nhãn Địa Xà đầu đàn, cả người phủ đầu lân phiến màu đen tuyền, cái đầu hình rồng chi chít gai nhọn chốc chốc lại phả ra một luồng linh khí tinh thuần màu trắng.
Nó! Nó chính là Địa Long mà chúng ta tìm kiếm
Ngọc Phong vui mừng khôn xiết
Chính là nó, tuy nhiên người đừng có vui mừng vội, theo kích thước mà phán đoán, có thể nó đã trở thành ma thú cấp bốn sơ kỳ rồi, người không có cách nào để giết nó được đâu
Tinh Tinh bình tĩnh nói, cho dù Ngọc Phong có mạnh đến bao nhiêu thì hắn cũng không thể chém giết được ma thú cấp bốn, cách biệt thực lực quá lớn, đến tận hai giai vị.