Chương 96: Hi Vọng
-
Bất Tử Nhãn
- QuytSweet
- 2769 chữ
- 2019-08-22 09:32:08
Quái bệnh?
Ngọc Phong nhăn tráng, ngay tức đưa tay nắm lấy cổ tay của Thanh Thiện, truyền vào một tia linh khí, bắt đầu kiểm tra.
Thanh Thiện bổng dưng bị Ngọc Phong nắm lấy tay liền ngạc nhiên, nhưng sao đó hắn cảm thận được một ta linh khí khác lạ duy chuyển trong cơ thể mình liền biết Ngọc Phong đang kiểm tra hắn. Thanh Thiện dần dần thả lỏng cả người, buông bỏ hết phòng bị, mặc cho Ngọc Phong kiểm tra sao cũng được. Hắn cũng từng được kiểm tra như thế này rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần hy vọng càng cao thì thất vọng càng đau.
Trong cơ thể của Thanh Thiện, tình trạng cũng giống y hệt như của Vương Nhã, cả người không có bất một luồng linh khí nào nhưng kinh mạch thì lại cực kỳ rắn chắc, thô to. Theo như lần trước, Ngọc Phong tiếp tục xâm nhập vào đan điền của Thanh Thiện. Cũng vì Thanh Thiện đã hoàn toàn buông bỏ phòng vệ nên việc này vô cung dễ dàng.
Bên trong đang điền của hắn, một con Ngân Trùng màu trắng bạc vẫn nằm ở đấy nhưng khác với Vương Nhã, bên trong đan điền của Thanh Thiện cũng không hề có bất kỳ một tia linh khí tồn tại, tất cả chỉ là một màu đen tĩnh mịch mà thôi.
Tâm thần của Ngọc Phong theo tia linh khí mỏng manh, dần tiếp cận con Ngân Trùng, câu thông với nó. Tuy nhiên con Ngân Trùng cũng không hề có bất kỳ phản ứng gì cả, nó vẫn chỉ nằm yên bất động như một bức tượng, không hề mang một tia sinh khí. Cho dù Ngọc Phong dùng bất cứ phương pháp nào cũng đều không thể làm con Ngân Trùng sinh ra phản ứng.
Sau một lúc kiểm tra không có kết quả, Ngọc Phong định rút tinh thần ra ngoài thì đột nhiên, Kim Hỏa trong cơ thể của hắn bổng trở nên xao động. Không cần Ngọc Phong điều khiển, Kim Hỏa liền thông qua dòng linh khí, chui vào cơ thể của Thanh Thiện, rồi tiến vào đan điền của hắn với tốc độ cực nhanh. Sau khi ngọn Kim Hỏa vào đang điền thì con Ngân Trùng rốt cuộc cũng có động tĩnh đầu tiên. Chỉ thấy, nó ngẩn cái đầu béo mập hướng ngọn Kim Hỏa mà hút tới, ngọn Kim Hỏa cũng không hề có chút phản khán nào cả, dễ dàng bị con Ngân Trùng nuốt trọn trong sự ngạc nhiên của Ngọc Phong.
Sau khi nuốt trọn Kim Hỏa, con Ngân Trùng bắt đầu nhả ra một sợi tơ màu trắng cực kỳ nhỏ bé, bắt đầu quấn quanh cơ thể nó. Tuy nhiên sợi tơ này cũng không hề dài lắm, chỉ mới quấn được vài chục vòng thì nó cũng vừa hết. Sau khi quấn xong sợi tơ, con Ngân Trùng lại một lần nữa nằm yên bất động, lâm vào tình trạng ngủ sâu.
Ngọc Phong quan sát rõ ràng thấy cả nhưng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn rút tâm thần trở lại, mở hai mắt nhìn Thanh Thiện, nói
ngươi nhìn thấy chứ?
Thanh Thiện ngồi đối diện, khuôn mặt cũng tương đối mờ mịt nhưng cũng gật đầu xác nhận. Cảnh tượng bên trong đan điền, hắn tất nhiên là hoàn toàn thấy rõ, hắn cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện này.
Tuy không biết tại sao Ngân Trùng của ngươi lại có hứng thú với Kim Hỏa của ta nhưng dù sao nó cũng đã có phản ứng, nếu ta đoàn không lầm, nó chính là muốn nhờ vào Kim Hỏa mà bắt đầu đống kén
Ngọc Phong suy đoán
Đóng kén?
Thanh Thiện nghe thế liền hỏi. Hắn chưa từng nghe thấy tượng khí Ngân Trùng có thể đóng kén a. Như cha của hắn tượng khí là một loại Hắc Trùng nhưng khi ông đột phá khí hồn thì con Hắc Trùng đó cũng lột xác mà thành Ám Điệp, nhưng đó là lột xác a, chứ nó có đóng kén gì đâu.
Đúng thế, đóng kén! Nếu đúng như suy đoán của ta là đúng thì ngươi không phải bị bệnh mà đang trải qua một giai đoạn tiến hóa, chỉ khi nào con Ngân Trùng đóng kén thành công sau đó tiến hòa thành một loài bướm nào đó thì người mới có thể tu luyện lại được. Số linh khí ngươi bị hút mất ba năm qua chắc chắc là tại con Ngân Trùng này ăn mất đấy
Ngọc Phong nghiêm mặt nói, nếu dự đoán của hắn là chính xác thì Thanh Thiện có cơ hội để thoát khỏi cái danh phế vật này rồi.
Nghe Ngọc Phong nói vậy, ánh mắt Thanh Thiện lóe lên tia sáng của sự hi vọng, chỉ có trời mới biết trong ba năm qua hắn đã chịu đựng những gì, có nhiều lúc hắn còn muốn chết quách đi cho xong nhưng rồi lại nghĩ đến khuôn mặt già nua của cha mà nhói lòng. Nếu hắn mà bỏ cuộc như vậy không phải là rất có lỗi với nổ lực của ông hay sao, cho đến tận bây giờ, cho dù đã ba năm trôi qua, ông vẫn chưa hề buông bỏ ý định chữa bệnh cho hắn.
Ta thật sự có cơ hội tu luyện lại được hay sao?
Thanh Thiện mong chờ hỏi.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của bạn mình, Ngọc Phong mỉm cười, gật đầy
có cơ hội, với lại cơ hội này rất lớn, tuy nhiên ta cần làm một vài thử nghiệm nữa đã
Có cơ hội là tốt rồi, có cơ hội là tốt!
Thanh Thiện đưa tay vuốt ngực mình, khuôn mặt vô cùng hưng phấn nói.
Bổng nhiên, một tiếng hét to vang vọng cả tửu lâu
thằng chó kia đâu rồi, mau cút xuống đây cho bản thiếu gia, hành hung người của Đỗ gia bọn ta mà còn dám chạy à?
Ở dưới đại sảnh, một đám người mặt võ phục ồ ạt tiến vào, nhìn sơ qua thôi cũng hơn ba bốn chục người chứ không ít, mà tên vừa cất giọng kiêu ngạo kia chính là một trong hai tên thiếu gia Đỗ gia mà Ngọc Phong đã gặp ngoài thành lúc nãy.
Ngay khi hắn vừa hét lên, một vị lão bản mập mạp từ bên trong nhanh chóng bước ra, vẻ mặt niềm nở, hường người thanh niên cuối đầu nói
hóa ra là Đỗ thiếu gia đại giá quan lâm, không biết tiểu điếm nho nhỏ như ta có thể giúp được gì ngài?
Nghe lão bản khách khí nói, tên thiếu gia Đỗ giả chỉ hừ lạnh một tiếng
ta hôm nay đến đây không phải đến ăn mà để bắt người, ngươi nói thử xem chủ nhân của con Độc Giác Phi Sương Mã đằng trước hiện đang ở đâu, hắn đã đắc tội với Đỗ gia bọn ta, nếu người không nói thật, ta sẽ đốt luôn tòa tửu lâu này.
Lão bản nghe thấy thế liền đổ mồi hôi đầy đầu, hắn quắt một tên phục vụ qua hỏi
này ngươi có biết chủ nhân của con Độc Giác Phi Sương Mã đang ở đâu không? nói mau
Tên phục vụ bị lão bản gọi tới liền lo sợ trong lòng, cung kính nói
vị khách nhân đó đang ở tại phòng năm trên lầu số ba, hắn ta hình như còn mang theo một người nữa
Nghe tên phục vụ nói thế, ánh mắt tên thiếu gai Đỗ gia hiện lên sự hung ác, hét to
các ngươi không nghe thấy gì hay sao, hắn đang ở phòng năm lầu ba kia kìa, còn không mau lên bắt hắn cho ta
Tại phòng ăn riêng, dù là ở trên lầu ba, Ngọc Phong vẫn có thể nghe rõ những người ở phía dưới đang nói cái gì. Hắn đứng dậy, mở cửa sổ ra, hương Thanh Thiện nói
rắc rối tìm đến cửa rồi, chúng ta cũng nên đi thôi
Thanh Thiện cũng nhận ra âm thanh vừa rồi là của ai, cho dù hắn không giống như Ngọc Phong, nghe rõ toàn bộ câu chuyện nhưng hắn biết, tên Đỗ gia kia đến đây chắc chắc sẽ có chuyện không tốt. Hắn gật đầu với Ngọc Phong, nói
hay là chúng ta về trang viên của Châu gia ta, ta cũng muốn giới thiệu người cho cha của ta đồng thời thông báo tin vui cho ông
Như vậy cũng được, đi thôi
Ngọc Phong gật đầu, hắn đưa tay ôm lấy Thanh Thiện, tung người qua cửa sổ, nhảy xuống đất, hòa vào dòng người đông đúc, chẳng mấy chống đã biến mấy dạng.
Đến khi đám hộ vệ của Đỗ gia lên đến nơi thì chỉ có một căn phòng trống không mà thôi.
Ba mươi phút sau, tại đại môn của Châu gia tại phía Đông thành, hai người thanh niên đang tiến đến, một người người dáng vẻ mảnh khảnh, dong dỏng cao, một tên thì cực kỳ gầy yếu chính là hai người Ngọc Phong và Thanh Thiện.
Khi đến trước đại môn, bốn tên thủ vệ ở đó cũng đã nhận ra Thanh Thiện đang đi đến, một tên trong đó vẻ mặt cười cợt nói
nhị thiếu gia đã trở về rồi hay sao, hôm nay đi chơi vui chứ, có bị người khác đánh hay không?
Thanh Thiện tất nhiên là nghe thấy hàm ý châm chọc trong lời nói này nhưng hắn cũng chỉ bỏ ngoài tai mà thôi, đã ba năm rồi, hắn đã không biết nghe bao nhiêu lời châm chọc như thế. Hắn cứ thế lờ bốn tên thủ vệ, đi thẳng vào đại môn.
Ngọc Phong đi bên cạnh hắn, khi nghe tên hộ vệ nói như vậy cũng hơi nhíu mày nhưng bản thân của Thanh Thiện không có phản ứng gì nên hắn cũng không muốn xen vào.
Tuy nhiên khi Ngọc Phong định bước qua đại môn, tiến vào trong theo Thanh Thiện thì, một tên thủ vệ đã đưa tay ngăn hắn lại, vẻ mặt ganh tỵ nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, trừng mắt nói
đại trạch của Châu gia, không phải ai muốn vào là vào a, ngươi không nên tự tiện
Thanh Thiện đang đi phía trước, bổng nghe thấy thế liền tức giận quay lại quát
người làm cái gì thế, hắn chính là đi cùng với ta, mau cho hắn vào
Nhị thiếu gia cũng biết quy định của gia tộc rồi, bọn ta cũng không dám làm trái, cho dù là bạn của ngài thì cũng vậy thôi
một tên thủ vệ khác âm dương quái khí nói. Nếu Thanh Thiện còn là thiên tài như xưa thì cho hắn cả chục là gan hắn cũng không dám nói như vậy nhưng đứng trước mặt hắn chỉ là một tên phế vật mà thôi, không hơn không kém, cho dù là con của gia chủ thì cũng là một tên phế vật.
Bọn hắn vì sao lại sợ một tên phế vật cơ chứ, với lại bọn hắn cũng chính là làm đúng theo như quy định của gia tộc a, cho dù Thanh Thiện kiện cáo lên gia chủ cũng không được gì. Mấy tên thủ vệ này tính ra cũng không là cái đinh gì, chỉ là những tên có tu vi thấm kém bị bắt đi canh cửa mà thôi, hằng ngày bọn chúng đều phải cuối đầu cung kính với bất kỳ ai đi đi vào vào đại môn này. Nên bọn hắn cũng chỉ có thể ăn hiệp một tên phế vật như Thanh Thiện làm thú vui mà thôi.
Ngươi, các ngươi
Thanh Thiện tức giận không nói ra lời, nhưng hắn cũng không thể làm được gì, trong quy định của gia tộc đúng là có điều như vậy.
Ngọc Phong đứng yên lặng, thu hết mọi chuyện vào tầm mắt, hắn thở dài nói
đúng là thiên tài mà rơi rụng thì mấy con chó cũng có thể uy hiếp a
Bốn tên dong binh nghe thấy lời châm chọc của Ngọc Phong liền hung dữ, trợn mắt quát
ngươi vừa mới nói gì đó, dám nói bọn ta là chó, muốn chết phải không không?
Ngọc Phong khinh thường trả lời bọn chó giữ cửa này, hắn lập tức ra tay, hướng mặt tên thủ vệ gần nhất vung tay. Tét! Bàn tay của Ngọc Phong vỗ mạnh vào khuôn mặt của tên thủ vệ phát ra âm thành vang dội, đánh hắn văng xa năm sáu mét, miệng đầy máu, nằm bất động dưới đất.
Thấy đồng bọn bổng nhiên bị đánh, ba tên còn lại liền rút vũ khí hướng Ngọc Phong lao lên. Tuy nhiên đón chờ bọn hắn chỉ là cái bóng bàn tay lưới qua.
Tét, Tét, Tét, ba cái bạt tai giáng xuống, làm ba tên thủ vệ san tô vài vòng trên không rồi rơi bình bịch xuống đất, nằm la liệt, không gượng dậy nổi.
Sau khi Ngọc Phong giải quyết xong bốn tên thủ vệ, hắn tiến đến khoát vai Thanh Thiện, cười nói
với mấy con chó như thế này, thì không nên nói lý với bọn chúng là gì cả, cứ ra tay là được!
Thanh Thiện nghe Ngọc Phong nói thế cũng gật đầu, nếu là lúc trước hắn cũng sẽ bận tâm đôi chút về hậu quả của chuyện này nhưng mà lúc này, hắn đã có hi vọng tu luyện trở lại. Một khi hắn khôi phục tu vi thì địa vị của hắn trong gia tộc sẽ được khôi phục như cũ, mấy tên thủ vệ này chỉ là bọn kiến hôi mà thôi, không cần quan tâm.
Đại điện mà cha ta hay làm việc ở hướng này, ngươi đi theo ta
Thanh Thiện vẻ mặt tươi cười đi trước dẫn đường, Ngọc Phong cũng lập tức theo sau.
Trang viên Châu gia phải nói là vô cùng rộng lớn, có khi hấp ba, gấp bốn lần trang viên của Hắc Lang dong binh đoàn. Trong này, đình đài lầu cát mọc sang sát nhau như nêm, vô cùng nhiều. Tất cả các tòa nhà đều được xây dựng theo trường phái cách tân, vô cùng hiện đại với rất nhiều ô cửa kính. Tuy nhiều công trình kiến trúc là thế nhưng không hề tạo cảm giác nghẹt thở, chật hẹp.
Cả trang viên đều được trồng vô số cây xanh, hoa cảnh các loại, muôn màu muôn sắc tràng đầy sức sống, ngoài ra còn rất nhiều hồ nước, hồ cá to nhỏ khác nhau, khung cảnh không thể nói là nhân gian tiên cảnh nhưng cũng vô cùng hài hòa, dễ chịu.
Trong một đại điện làm bằng gỗ đỏ rộng lớn, có duy nhất một người đàn ông trung niên nét mặt nghiêm nghị, dáng người cao lớn bệ vệ. Tuy nhiên mái tóc ông ta lại có rất nhiều sợi bạc trắng, tại vùng chính giữa hai hàng lông mày có một vết hằng sâu, minh chứng cho việc ông ta thường xuyên nhíu mày. Hiện nay người đàn ông trung niên đang chăn chú nhìn những báo cáo tài chính trong gia tộc vô cùng đăm chiêu.
Bông nhiên như cảm ứng được điều gì đó, ông ta ngước mặt nhìn ra phía ngoài, nói lớn
Thiện nhi đó à, mau vào đi
Bên ngoài đại điện, Thanh Thiện đang định đưa tay gõ cửa thì nghe thấy tiếng nói của cha nên không gõ nữa mà đẩy cửa đi vao, nét mặt có ý cười nói
Cha!
Có chuyện gì hay sao?
Người đang ông trung niên sau khi thấy Thanh Thiện đi vào, nét mặt hiện lên nồng đậm yêu thương, nói. Đứa nhỏ này đúng là số khổ a, đây cũng là đứa con làm cho ông lo lắng nhất.
Nhưng sau khi Thanh Thiện bước vào, đằng sau hắn lại có thêm một người thanh niên trẻ tuổi nữa đi theo. Nhìn thấy dáng vẻ của Ngọc Phong, đôi mày của người đàn ông trung niên liền nhíu lại, không phải là vì nét đẹp của Ngọc Phong mà là ông đã nhận thấy sát ý nhàn nhạt quấn quanh cơ thể hắn, ông bắt đầu vận chuyển linh khí, thận trọng hỏi
Thiện nhi, vị huynh đệ đi theo con là ai thế?