• 155

Chương 6.2


Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Nhà xuất bản: NXB Văn Học
Chử Điềm không nói gì, thở hổn hển dồn dập. Từ Nghi hiểu ý cô, anh đứng lên nhưng không dám đi xa, sau khi xác nhận cô không kích động nữa thì đi đến nhặt chiếc chăn bị vứt đặt lên giường. Vốn định đắp lên người cô, kết quả là bị Chử Điềm giật phắt lấy chăn, quấn người mình lại, động tác ấy khiến kim truyền bị lệch. Từ Nghi nhìn giọt máu nhỏ ra từ chỗ kim truyền, đột nhiên cảm thấy tất cả đều rối loạn.
Suốt cả ngày, không khí phòng 312 khá kỳ lạ. Mỗi lần bác sĩ đến kiểm tra phòng hoặc y tá vào đổi thuốc, vẻ mặt đôi vợ chồng trong phòng bệnh này đều rất nghiêm túc. Người nam thì còn đỡ một chút, hỏi còn trả lời vài câu, nhưng nữ bệnh nhân thì bất ổn, hỏi bất cứ câu gì vẻ mặt vẫn vô cảm, không nói tiếng nào.

Sao lại như vậy, kim đang yên lành sao lại lệch?

Cô ta vừa nói vừa lườm Từ Nghi, cho rằng người đàn ông này không phải rồi. Từ Nghi không hề quan tâm, anh thấy y tá lấy dây thun định cột cổ tay Chử Điềm lại, theo phản xạ định đưa tay ra giúp, nhưng Chử Điềm lại rút tay về.
Y tá thấy thế liền la anh:

Được rồi, để tôi đi, đàn ông các người tay chân vụng về. Nếu không làm sao kim lại bị lệch chứ.

Từ Nghi muốn nói lại thôi, đứng sang một bên. Nếu như vào ngày thường, thấy Từ Nghi đuối lý như thế nhất định Chử Điềm sẽ cười ầm lên. Nhưng bây giờ lòng dạ tràn ngập nỗi tức giận, trong mắt cô điều này hoàn toàn là biểu hiện của sự chột dạ.
Sau khi đổi bình dịch, y tá dặn dò nhiều lần mới rời khỏi phòng bệnh. Từ Nghi đóng kín cửa, trở lại bên giường, chịu đựng vẻ mặt lạnh tanh của Chử Điềm, tỉ mỉ xem xét tay cô một lượt.

Sau này có tức giận cũng đừng lấy thân thể mình ra đùa giỡn.

Nghe anh nói như vậy, Chử Điềm khẽ
Hừ
to, rút tay lại, để qua một bên. Tay kia lật trang sách sột soạt. Từ Nghi chăm chú nhìn cô trong chốc lát, thấy cô đọc sách không tiện lắm bèn nói:

Để anh cầm cho em xem nhé?


Không cần.

Chử Điềm cất giọng khàn khàn từ chối anh. Từ Nghi nghe xong liền rót cốc nước đưa đến trước mặt cô.

Không khát
– Chử Điềm không nhận.

Uống một chút đi, giọng em đã khàn rồi


Không muốn uống

Chử Điềm vẫn không nhìn anh lấy một cái, không muốn xem sách nữa liền cầm điện thoại lên chơi. Cả một buổi chiều hai người không nói thêm câu nào. Đến giờ cơm tối, Từ Nghi muốn ra ngoài mua cơm, hỏi Chữ Điềm muốn ăn gì, cô vẫn không nói thêm câu nào. Đến giờ cơm tối, Từ Nghi muốn ra ngoài mua cơm, hỏi Chử Điềm muốn ăn gì, cô vẫn làm như không nghe thấy, tiếp tục nghịch điện thoại, không trả lời.
Từ Nghi thầm thở dài một hơi khẽ khàng, ngồi bên nhìn vợ anh tán gẫu vui vẻ với người khác, trong lòng có phần không thoải mái. Đột nhiên trong đầu anh chợt lóe lên một ý tưởng, anh cũng lôi điện thoại ra, lên Weixin.
Không lâu sau, Chử Điềm nhận được tin nhắn Weixin đến từ
Một Gạch Ba Sao
: Tối rồi, có muốn ăn gì không?
Cô không khỏi đưa mắt liếc gì, phát hiện anh đang cúi đầu mò mẫm nhập cú pháp, có vẻ còn muốn gửi thêm một tin cho cô. Thừa dịp tin nhắn còn chưa gửi đến, cô gửi lại cho anh một tin.
Tiểu Điềm Điềm: Không muốn ăn.
Nhận được hồi âm trong nháy mắt, mặt Từ Nghi đã giãn ra, anh lại gửi đến một tin.
Một Gạch Ba Sao: Không được, cả ngày em chưa ăn gì hết.
Gửi tin nhắn hăng hái vậy à? Chử Điềm mở biểu tượng cảm xúc, chọn một cái gửi qua.
Tiểu Điềm Điềm: [Biểu cảm tạm biệt]
Thấy Tiểu Điềm Điềm có biểu cảm
kiêu kỳ
như vậy. Một Gạch Ba Sao thoáng suy xét, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.
Một Gạch Ba Sao: Mua chút cháo nhé, được không? [Biểu cảm mặt cười].
Tiểu Điềm Điềm: [Biểu cảm tạm biệt] [Biểu cảm tạm biệt]
Một Gạch Ba Sao: Nhà hàng lần trước nhé? [Biểu cảm mặt cười].
Tiểu Điềm Điềm: [Biểu cảm tạm biệt] [Biểu cảm tạm biệt] [Biểu cảm tạm biệt].
Gửi đến ba biểu cảm vẫy tay tạm biệt liên tiếp. Một Gạch Ba Sao im lặng. Chử Điềm lại liếc nhìn Từ Nghi, phát hiện anh vẫn cúi đầu, ngón tay trên màn hình dừng lại không biết đang rối rắm điều gì. Chừng hai ba phút sau, rốt cuộc tin nhắn của anh đã gửi đến.
Một Gạch Ba Sao: Được rồi, anh đi mua đây [Biểu cảm trái tim] [Biểu cảm trái tim] [Biểu cảm trái tim]
Nhìn câu nói và một hàng biểu cảm kia. Chử Điềm quả là như bị sét đánh đến ngoài khét trong sống, mãi lâu sau không biết trả lời anh thế nào. Mà người khởi xướng là Từ Nghi giờ phút này cũng bị căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, điện thoại di động bị cầm chặt đến nóng hổi. Anh lẳng lặng chờ, nhưng thời gian Chử Điềm im lặng quá lâu, lâu đến mức anh cảm thấy mình phải nói gì đó.
Cho nên anh hắng giọng nói:
Anh đi đó nhé?
. Giống như trưng cầu ý kiến của cô nhưng thật ra đã quyết định rồi. Từ Nghi đứng lên, cầm nón lính và khóa xe rời đi.
Từ Nghi nhanh chóng mua thức ăn về, vẫn là loại cháo lỏng trước đó. Anh múc cháo đưa lên trước mặt cô.
Thật ra Chử Điềm không đói, nhưng thấy anh bận bịu vì cô, dáng vẻ đầu đầy mồ hôi khiến cô đau lòng, lại mơ hồ cảm tháy không chân thật. Giống như cô chỉ là người bất đắc dĩ hưởng trộm được tất cả sự quan tâm chăm sóc dịu dàng của anh, mà người đáng ra nên nhận là một người khác vậy. Vừa nghĩ như thế thì cô liền cảm thấy như có ai đó đâm vào tim cô, khiến tim cô đau nhói. Cô khẽ chớp mắt, nước mắt chực trào ra thành dòng.
Sao lại khóc chứ? Ngay cả bản thân Chử Điềm cũng bị mình dọa sợ. Cô cảm thấy rất khó chịu, quay mặt đi lấy tay áo lau lung tung trên mặt. Sau khi nước mắt ngừng rơi cô mới từ từ nằm xuống, quay lưng về phía anh.
Từ Nghi vẫn duy trì tư thế bưng cháo, chăm chú nhìn lưng Chử Điềm trong một lúc, anh đặt báo cháo xuống, đưa tay nhẹ nhàng dém chăn cho cô.

Điềm Điềm.
– anh hạ thấp giọng –
Em thật sự không muốn nghe anh giải thích chút nào sao?


Không muốn.
– Chử Điềm trả lời bằng giọng mũi.

Thật sự không muốn hả?
– anh lại hỏi.
Chử Điềm cảm thấy Từ Nghi thật phiền phức, nhích qua bên kia giường, không để ý đến anh. Từ Nghi im lặng ngồi xuống, hồi lâu anh mới nói:

Lần này anh đến bệnh viện quả thật không phải vì thăm em.

Chử Điềm biết rõ điều này, nhưng nghe anh nói thẳng thừng như vậy, lòng cô vẫn thắt lại. Cô nắm chặt chưn, khẽ
À
một tiếng, vẫn không để ý đến anh.
Từ Nghi không trông mong cô sẽ trả lời lại, anh nói tiếp:

Mạnh Phàm, chị ấy… là bạn gái của anh trai anh.

Vừa dứt lời, anh có thể cảm thấy sống lưng Chử Điềm bỗng cứng đờ, sau đó thấy cô chậm chạp ngồi dậy, trợn tròn hai mắt, muôn vàn kinh ngạc nhìn anh chằm chằm.

Anh nói cái gì?

Từ Nghi bình tĩnh nhìn lại cô, rất nghiêm túc nói:

Anh nói, Mạnh Phàm là bạn gái anh trai anh.

Chử Điềm hoàn toàn sợ ngây ra.

Nhưng mà anh trai anh không phải đã….

Hai chữ hy sinh kia cô không thốt ra được.

Anh trai anh đã hy sinh.
– Từ Nghi nói thay cô –
Nếu như anh ấy vẫn còn sống, bây giờ chúng ta phải gọi chị Mạnh Phàm là chị dâu rồi.

Chử Điềm mấp máy môi, không biết nên nói gì. Vẻ mặt bình tĩnh của Từ Nghi hình như có chút trầm trọng.

Anh trai và chị Mạnh Phàm có tình cảm với nhau mười mấy năm trời, năm đó chuẩn bị kết hôn, anh ấy lại hy sinh vì nước, chị Mạnh Phàm bị đả kích quá lớn, tinh thần thất thường, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục.

Chử Điềm :


Nhìn đôi mắt sững sờ, cứ nhìn chằm chằm vào anh của Chử Điềm, Từ Nghi khẽ cười khổ.

Anh biết, có lẽ hơi khó tin, đây cũng là lý do vì sao anh chưa bao giờ cho em biết. Bởi vì có rất nhiều chuyện phức tạp hơn em nghĩ nhiều.

Chử Điềm nhìn anh, gần như mù mờ hỏi:

Vậy tại sao Mạnh Phàm muốn gặp anh?

Nghe vậy Từ Nghi mím môi, không nói gì. Nhưng Chử Điềm dường như bỗng thông suốt.

Chị ấy coi anh là anh trai anh hả?

Lời này thốt ra ngay cả chính cô cũng giật mình, nhưng người đàn ông trước mặt cô không phản bác. Anh ngầm thừa nhận. Trong vô thức, Chử Điềm cảm thấy chuyện này quá khó tin, tuy nhiên cô cũng biết rõ Từ Nghi sẽ không mang chuyện như vậy ra đùa cô. Chử Điềm lấy lại bình tĩnh, cất giọng khản đặc hỏi anh:

Vậy lần này anh trở về là để gặp chị ấy hay sao?

Từ Nghi lắc đầu, ánh mắt lướt qua cô nhìn ra ngoài cửa sổ:

Chị ấy phải chấp nhận được sự thật anh cả đã đi rồi.

Anh biết, đối với Mạnh Phàm, đây là việc vô cùng khó khăn, nhưng lại là cách trực tiếp và hữu hiệu nhất. Trước sau anh đều cho là như vậy. Chử Điềm cảm thấy tim mình đập như trống giục.
Sáng hôm nay, thật ra Từ Nghi rời giường không bao lâu cô đã tỉnh giấc, trong lúc mơ mơ màng màng cô biết anh đi ra ngoài liền vô thức đẩy cửa đi tìm anh. Thật ra cô chẳng nghe được là bao những gì Từ Nghi và cô út nói với nhau. Thứ nhất, lúc đó cô mới tỉnh ngủ nên vẫn còn hơi mơ màng. Thứ hai, cô nghe được mấy câu sau đầu óc đã mụ mị. Tuy nhiên, giờ phút nay, cô lại hoàn toàn tỉnh táo, nghe xong lời nói của Từ Nghi, cô cảm thấy miệng khô khốc, lòng nảy sinh một nỗi hoảng sợ vô cớ.
Nhận thấy tâm trạng của cô bất ổn, Từ Nghi khẽ thời dài đưa tay từ từ ôm lấy cô.

Không phải anh cố ý giấu diếm em. Chẳng qua em mới mổ xong, anh không muốn nói với em những chuyện này.

Chử Điềm im lặng trong chốc lát, bỗng ngẩng đầu hỏi anh:

Anh không định đến gặp Mạnh Phàm, vậy sao anh còn muốn đến bệnh viện?

Từ Nghi khẽ cau mày, có chút không biết phải giải thích thế nào:

Thì như anh nói với cô út đấy.

Lý do này, anh cũng không muốn nói nhiều, may mà Chử Điềm nhanh chóng nhớ ra. Cô mím môi nhỏ giọng nói:

Là mẹ Mạnh Phàm luôn gọi điện thúc giục anh sao?
– nói đến đây, khóe môi cô hơi nhếch –
Tại sao bà ta lại như vậy, em ngã bệnh làm phẫu thuật cũng đâu có nói với anh.

Từ Nghi im lặng, nhưng vòng tay ôm lấy cô siết chặt thêm, như thầm lặng nói câu xin lỗi.
Chử Điềm cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Cô muốn tình cảm của Từ Nghi, nhưng đó là tình yêu chứ không phải là sự áy náy, hơn nữa cảm giác áy náy này còn bởi vì người khác mà có. Câu nói cô không muốn nghe anh giải thích kia không phải là nói dối. Cô biết Từ Nghi nhất định có thể tìm ra lý do, mà nhất định còn có thể thuyết phục cô. Cô thật sự không hề nghi ngờ đến điều này, tự đáy lòng cô tin tưởng anh làm bất cứ chuyện gì đều có lý do. Nhưng đôi khi tình cảm không chịu sự khống chế của lý lẽ.
Nghĩ đến điều này, Chử Điềm không thể nói gì thêm nữa.
Mặc dù nói cũng đã nói, nhưng cảm xúc của Chử Điềm vẫn không thể xoa dịu, lại thêm một đêm nghỉ ngơi trong hờn dỗi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi khám, bác sĩ báo cho Chử Điềm một tin tốt, cô có thể cắt chỉ xuất viện. Chử Điềm nghe xong cũng thở phào một hơi, còn ở đây nữa chắc cô sẽ mắc chứng trầm cảm mất.
Sau khi cắt chỉ, nghe cả đống lời dặn dò của bác sĩ, Chử Điềm thúc giục Từ Nghi mau chóng làm thủ tục xuất viện cho cô. Nhưng Từ Nghi lại không sốt ruột, hành động chậm chạp, rề rà đến tận trưa mới đưa cô về nhà. Hơn cả tuần nay chưa về nhà, Chử Điềm đẩy cưa ra vừa nhìn thấy trong nhà không bám đầy bụi bặm như trong tưởng tượng của cô, ngược lại được thu dọn tương đối thỏa đáng.
Nhìn thấy sự kinh ngạc của cô, Từ Nghi giải thích:

Mấy ngày qua em nằm viện, là cô út nhờ người đến thu dọn nhà cửa.

Chử Điềm nhìn xung quanh, không nhịn được cảm khái trong lòng, cô út này thật sự quá chu đáo, dượng út cưới được cô đúng là có phúc.
Từ Nghi thay giày, nói:

Đi thay quần áo đi, anh đi nấu cơm, em muốn ăn gì?


Tùy anh.

Nụ cười anh quá ấm áp, Chử Điềm cố ý tránh tầm mắt mình đi, không thèm nhìn anh nữa. Ở trong nhà, bây giờ đồng chí phó nông trường Từ có thể nói là thân mang tội, nên không thể yêu cầu đãi ngộ gì, càng không thể quá để ý đến thái độ của bà xã mình. Cho nên ngay lập tức Từ Nghi cởi áo sơ mi đi, vào bếp.
Bà xã nói là tùy nhưng anh không thể thật sự làm bừa được. Nấu một bữa cơm trưa gần nửa giờ, cuối cùng bưng ra ba bón mặn một món canh. Cá lóc hấp, cần xào tàu hũ ky, đậu que trộn và canh sườn. Trong lúc đó Chử Điềm nghỉ ngơi trong phòng suốt, đến lúc cô đi ra ngoài đã thấy món ăn được bày trên bàn, không khỏi trợn to mắt.
Từ Nghi đặt món cuối cùng lên bàn, vừa lau tay vừa nói với Chử Điềm:

Cơm chín rồi, đến ăn đi.

Nhìn cả bàn đầy món ăn, Chử Điềm chẳng thể nào thốt nên câu
Không muốn ăn
để phụ tâm ý của Từ Nghi. Cô từ từ đi đến bên bàn, nhìn hai bát canh đặt trên bàn, nhìn hai bát canh để trên bàn, khẽ cắn môi dưới, nói:

Bao giờ cũng uống canh, anh có thể no sao?


Không sao.
– Từ Nghi nói –
Không cần huấn luyện, anh xem như tu thân dưỡng tính thôi.

Cái gì mà tu thân dưỡng tính chứ? Chử Điềm liếc nhìn anh khiến anh bật cười, không khí giữa hai người rốt cuộc đã hòa dịu đi một chút. Ăn cơm trưa xong, Từ Nghi bảo Chử Điềm đi nghỉ ngơi.
Nằm viện mấy ngày qua, quá nửa thời gian Chử Điềm đều nằm trên chiếc giường ngủ nhỏ, nhưng về đến nhà nằm trên chiếc giường rộng thoải mái cô lại không ngủ được. Chử Điềm đứng dậy, định đến phòng sách tìm một cuốn sách gây ngủ để xem, kết quả vừa đến phòng khách đã phát hiện Từ Nghi dựa vào ghế salon ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi. Có vẻ anh chìm vào giấc ngủ rất nhanh, ngồi xuống không bao lâu đã ngủ mất, ngay cả quần cũngkhông kịp thay.
Chử Điềm bước khẽ, đi đến ngồi xuống bên cạnh anh. Cô ngắm nhìn người đàn ông này, trên mặt hiện rõ vẻ mỏi mệt, dưới mắt có vết quầng thâm nhàn nhạt, chắc hẳn xuất hiện do ba ngày vất vả ở bệnh viện. Nghĩ đến cũng đúng, người đàn ông một mét tám mấy mà co ro trên chiếc giường nhỏ chưa đến một mét sáu làm sao có thể ngủ ngon được? Huống chi trong lòng anh chất chứa nhiều chuyện như vậy.
Cô nằm viện anh phải chăm sóc cho cô, đồng thời còn phải lo cho một người khác. Cô biết rõ đó không phải là chủ ý của anh, thậm chí anh còn không muốn đi gặp Mạnh Phàm, không muốn dùng phương thức này đi gặp cô ấy. Cô hiểu tất cả lý do anh làm như vậy, nhưng vì hiểu rõ anh nên trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô biết lòng dạ cô hơi hẹp hòi, nhưng cô chỉ không muốn chồng mình phân tâm một chút nào vì người phụ nữ khác, dù đó là một người phụ nữ chẳng có bất cứ uy hiếp gì đến cô.
Đánh vỡ giây phút im lặng này chính là tiếng chuông điện thoại của Từ Nghi, anh choàng mở mắt với tốc độ phản ứng cực nhanh, đang định cầm lấy điện thoại thì nhìn thấy Chử Điềm ngồi bên cạnh, khiến anh sửng sốt.
Chử Điềm vẫn bình tĩnh:

Nhận đi, nói không chừng có việc gì đấy.

Từ Nghi đứng lên, ra ban công nghe điện thoại. Chử Điềm ngồi một mình trong phòng khách một lát, bỗng cảm thấy khát nước, liền vào trong bếp rót nước uống. Rót cốc nước lọc rồi cô múc một thìa mật ong lớn, bỏ vào cốc nước, dùng thìa từ từ khuấy.
Nghe điện thoại xong, Từ Nghi trở vào, thấy cô đang nhón chân để lấy trà bưởi đặt sâu tận bên trong tủ bếp. Nhìn dáng vẻ cô gắng gượng, Từ Nghi nhanh chóng đi đến vài bước lấy xuống cho cô. Chử Điềm nhờ anh mở ra, lấy hai thìa lớn cho vào nước mật ong.
Từ Nghi đứng bên cạnh nhìn, khóe môi hơi nhoẻn lên:

Ngọt như vậy không sợ khó uống à?

Chử Điềm đưa đến bên miệng anh, để anh nếm thử một chút, hỏi:

Ngọt không?

Từ Nghi nếm thử hương vị, vị hơi ngọt nhưng không gay gắt mà lại thanh mát thấm vào cổ họng.
Chử Điềm uống một hơi hết sạch cốc trà bưởi mật ong tự chê, quay người rửa cốc dưới vòi nước. Từ Nghi nghiêng người dựa vào kệ bếp phía sau, chăm chú nhìn bóng lưng cô. Lúc nãy khi từ ban công trở vào, trong khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng cô, Từ Nghi liền phát hiện cô gầy đi. Cô gái gần một mét bảy, vốn được gọi là cao ráo thon thả, nhưng bây giờ cô mặc một chiếc áo T-shirt ngắn tay rộng rãi, vạt áo và ống tay áo đều rộng thùng thình, có vẻ vô cùng gầy yếu.
Chỉ trong tích tắc Chử Điềm đã rửa cốc xong. Từ Nghi lấy lại tinh thần, nắm tay cô, lấy khăn nhẹ nhàng lau cho cô. Chử Điềm nhìn anh, chờ anh lau xong mới nhẹ giọng hỏi:

Có phải người ta gọi điện đến bảo anh trở về không?

Từ Nghi khựng lại, khẽ ừ.
Từ kinh nghiệm lần trước, lúc này Chử Điềm không hề cảm thấy khó chấp nhận nữa. Cổ họng bỗng hơi dính lại, có lẽ vừa nãy uống đồ ngọt. Cô nuốt nước bọt:

Lần này cũng có xe đến đó à?

Dù sao bây giờ cũng đã quá thời gian của chuyến xe cuối cùng đến thôn X.



Chử Điềm gật gật đầu:

Vậy anh mau thu dọn đồ đạc đi, em xem thử có gì để anh mang đi không.


Không gấp
– Từ Nghi vội vàng kéo cô nàng vừa định chạy ra ngoài trở lại –
Sáng mai mới đi

Chử Điềm
Ơ
một tiếng, nhìn rõ vẻ mặtanh, xác định anh không nói giỡn mới nhẹ nhàng nói

.
Thấy ánh mắt hoảng hốt, sắc mặt hơi tái nhợt của Chử Điềm, Từ Nghi ôm siết cô vào lòng. Chử Điềm thoáng sửng sốt, sau khi định thần lại mới đấm thật mạnh vào vai anh, đẩy anh ra. Nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, sức lực làm sao có thể lớn bằng một người đàn ông đi lính. Cô ra sức vùng vẫy nhưng vẫn bị anh ôm chặt.
Chử Điềm rơi nước mắt:

Anh, anh trêu chọc em! Có phải anh cảm thấy anh đi thì em nhất định sẽ thấy khó chịu hay không?

Cô cảm thấy, trên thế giới này e rằng không có người vợ nào đáng thương hơn cô. Cả ngày hôm qua cô rối rắm rốt cuộc nên nghe anh giải thích hay cứ thế tranh cãi ầm ĩ với anh. Trong lòng cô rất giận, nhưng trải qua sự kiện lần trước, cô gần như không dám cãi nhau với anh. Sợ khi họ còn đang ầm ĩ hoặc chưa kịp làm hòa thì anh đã bị gọi về đơn bị. Sau đó cứ lưng lửng như vậy, anh đi rồi, thứ để lại cho cô chỉ có thể là sự áy náy và niềm hối hận vô tận.
Tuy cô tự an ủi mình cuộc hôn nhau nào cũng cần phải có quá trình mài hợp lẫn nhau, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, càng khó chịu hơn cả giận anh. Mà tất cả những việc này rõ ràng anh đều biết hết, sao anh còn có thể đùa cô, trêu chọc cô như vậy.
Càng nghĩ càng giận, Chử Điềm véo anh, nhưng người không có sức, tay cũng không có lực.

Điềm Điềm…
Từ Nghi nhẹ cầm thay cô, khẽ hôn lên khóe môi cô –
Anh xin lỗi.

Thoáng qua như chuồn chuồn nước, sau phút dừng lại ngắn ngủi là sự công chiếm nóng bỏng và mãnh liệt. Anh siết chặt eo cô, tựa như không cho phép cô có thể tránh né. Chử Điềm hoàn toàn không có chút sức lực nào, dù Từ Nghi đã sớm thả lỏng thôi không kiềm chặt hai tay cô, cô cũng đẩy anh không ra, chỉ có thể khoác hờ lên vai anh. Hơi thở dần dần dồn dập, khoảng cách giữa mỗi nhịp thở càng lúc càng ngắn, lúc cảm thấy khó có thể chống đỡ được nữa thì Từ Nghi mới buông cô ra.
Chử Điềm nhạt nhòa nước mắt, cô không muốn khóc, nhưng dường như không thể nàongăn được nước mắt cứ trào ra. Hơn nữa mới vừa rồi khó thở, cô không ngăn được tiếng nấc tự động bật ra. Có thể nói, đây là nụ hôn thảm nhất từ xưa đến nay của Chử Điềm. Nhưng dường như Từ Nghi không thè để ý, anh cứ thế ôm cô, để mặc cho nước mắt cô thấm ướt áo mình.
Lần này, Chử Điềm đã khóc thoải mái, kết hợp với nỗi khổ sở lần trước anh đột ngột kết thúc kỳ phép cùng nhau trút hết ra ngoài. Thấy cô dừng sụt sùi, Từ Nghi cầm đến một hộp khăn giấy, lau mặt cho cô, lau được một nửa, hộp khăn giấy đã bị Chử Điềm đỏ mắt giật lấy, giành tự mình lau.
Từ Nghi nhìn cô, yên lặng chốc lát, đột nhiên anh cất lời:

Chờ anh được điều về trung đoàn, xin một căn nhà, chúng ta sẽ dọn đến đó ở.

Anh nói rất kiên quyết, như đã sớm ra quyết định rồi.

Em không đi
– Chử Điềm quay mặt đi –
Căn nhà này vất vả trang hoàng, em còn chưa ở đủ vốn.


Vậy để ở đây trước, sau này già rồi về ở.
– Từ Nghi nói –
Dù bất kể em nói thế nào, em cũng phải ở chung với anh.

Nghĩ… hay quá nhỉ! Chử Điềm lườm anh, lặng im.

Anh không đùa đâu
– vẻ mặt Từ Nghi rất chân thành –
Chử Điềm, anh muốn hai chúng ta chung sống vui vẻ

Chử Điềm hơi bất ngờ, cô định trả lời thì đã bị anh ôm lấy.

Không được từ chối.

Anh thốt ra bốn chữ này bằng chất giọng khẽ khàng nhưng mạnh mẽ. Chử Điềm nghe thấy giọng điệu của anh bỗng mềm lòng.

Không được có lần sau đâu đấy!

Một lúc sau, cô nói.
Đêm đó, Từ Nghi hiếm hoi ngủ say một giấc, sáng sớm hôm sau thức dậy đã bắt xe về nông trường. Lần này từ biệt, Chử Điềm không hề có cảm giác quá buồn. Cô biết anh kết thúc nhiệm vụ là có thể rời khỏi nông trường, trở lại trung đoàn sẽ xin cho cô tùy quân, tùy quân rồi thì sẽ được cấp nhà, sau đó họ có thể sống chung với nhau. Tương lai bao giờ cũng tốt đẹp, đáng mong đợi, nên cô phải suy nghĩ về những chuyện này nhiều hơn, như vậy mới cảm thấy hạnh phúc.
Sau khi Từ Nghi trở về đơn vị, Chử Điềm ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi trở lại công ty làm việc. Phùng Kiêu Kiêu nhìn thấy cô vô cùng kích động:

Điềm Điềm, mình phát hiện cậu chính là mì chính của mình, cậu không có ở đây mình ăn cơm chẳng ngon lành gì.

Chử Điềm nghiêng đầu cười, trông vô cùng xinh đẹp đáng yêu. Đang lúc hai người đang hăng hái tám về những chuyện xảy ra trong mấy ngày Chử Điềm không ở công ty, bỗng có người gõ cửa phòng làm việc của họ. Quay đầu lại nhìn, lại là tên Triệu Hiểu Khải.
Chử Điềm thoáng sửng sốt, khoảng thời gian này anh ta không xuất hiện trước mặt cô, cô gần như quên mất sự hiện hữu của anh ta rồi. Thấy anh ta càng lúc càng ẻo lả, Chử Điềm càng buồn nôn dữ dội. Cô giả vờ không nhìn thấy, quay đầu đi. Trái lại Phùng Kiêu Kiêu dựng thẳng chân mày, tức giận nhìn anh ta.

Trong giờ làm việc đi lung tung, sếp bộ phận anh có biết không?

Triệu Hiểu Khải cười cười.

Tôi nghe nói Chử Điềm phải nằm viện phẫu thuật, nên đặc biệt đại diện bộ phận củachúng tôi đến đây thăm hỏi, sếp tôi chắc chắn không trách tội đâu.


Dừng lại…
– Phùng Kiêu Kiêu đưa tay ngăn anh ta đi vào –
Điềm Điềm có chúng tôi thăm hỏi là được rồi, còn anh thì biến qua chỗ khác chơi dùm.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bầy Hạc.