• 155

Chương 3.2


Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Nhà xuất bản: NXB Văn Học
Mà trong khoảnh khắc Từ Nghi nghe thấy tiếng điện thoại kêu tút tút, anh khẽ nhướng mày, khóe môi nhẹ cong. Bây giờ anh có thể cảm nhận được niềm vui thú của một người đàn ông chinh phục được một người phụ nữ, nhất là một người phụ nữ xinh đẹp. Hơn nữa, cô vợ của anh còn dễ thương, đáng yêu vô cũng.
Từ Nghi thong thả cất điện thoại, quay người trở về, trên đường gặp một người lính vội vã đi đến, Từ Nghi vội vàng gọi anh ta lại hỏi:

Sao vội? Sinh chưa?

Người lính mặt mày ủ ê lắc đầu:

Chắc phải chờ tiếp, ở quê không gay go thế này.

Từ Nghi cũng lo lắng, nhưng về phương diện này anh thật sự là tay ngang, cũng không thể đề xuất được gì, đành nói:

Vậy thì chờ thôi, tôi đi với các anh.


Không cần, Không cần
– người lính ngăn cản anh –
Sao có thể cho phó trưởng đi theo được.

Từ Nghi nghĩ quả thật mình cũng không giúp đỡ được gì, vừa rồi lúc anh ở đó đã khiến cho đám lính này mất tự nhiên, bây giờ đến đó cũng chỉ thêm phiền.
Anh nói:
Được rồi, tôi về sửa đại cương tập huấn trước, chờ tin tức của anh.

Người lính gật đầu, nhớ ra gì đó bèn cản Từ Nghi lại hỏi:

Phó trưởng, có phải chị dâu còn chưa biết anh được điều đến đây không?

Từ Nghi nghe vậy nheo mắt lại, đánh giá người lính này từ trên xuống dưới, hỏi với vẻ thích thú:

Sao vậy?


Hi hi, lúc tôi mới đi lính đến đây cũng vậy, ở đây đã nhiều năm rồi, lúc thấy anh nói chuyện điện thoại có vẻ quanh co là hiểu ngay thôi.


Đã bị anh đoán trúng rồi.

Từ Nghi thoáng cười rồi không nói gì thêm nữa. Nghĩ đến tính tình khó chịu của cô vợ mình, quả thật anh vẫn còn chưa dám nói cho cô biết.
Bởi vì sau chuyển công tác còn vài việc phải làm, nên khi trở về thành phố B, quả thật Chử Điềm khá bận bịu. Đến lúc cô nhớ ra chuyện mua que thử thai thì đã sắp đến cuối tháng rồi.
Chử Điềm vội vã không kịp đợi tan sở đã xin về trước. Lúc đi ngang qua tiệm thuốc trên đường, cô vào mua một hộp que thử thai. Sáng hôm sau thức dậy cô vào phòng vệ sinh kiểm tra, kết quả chỉ có một vạch đỏ, biểu hiện âm tính. Chử Điềm không rõ mình cảm thấy may mắn hay hụt hẫng, nhưng cảm giác sợ bóng sợ gió trong lòng đã không còn nữa. Cô bỏ que vào hộp giấy, rồi gom hết mấy thứ còn lại vứt vào sọt rác.
Cuối tháng còn có một chuyện quan trọng, đó chính là đám cưới của bạn thân Hà Tiêu. Hồi lên đại học, hai người còn nói đùa sau này kết hôn sẽ làm phù dâu cho nhau. Nhưng bây giờ cô đã kết hôn sớm hơn Hà Tiêu một bước, tuy không tổ chức đám cưới nhưng vẫn xem như là người đã có chồng. Ở thành phố B, phụ nữ đã có chồng không thể làm phù dâu. Trọng trách này của cô coi như đã được cởi bỏ, cô chỉ giúp vài việc lặt vặt mà thôi.
Ngày trước đám cưới, lẽ ra cô định đến nhà Hà tiêu ở chung với cô nàng qua ngày độc thân cuối cùng. Nhưng sắp tới công ty phải chuẩn bị lễ kỉ niệm bốn mươi năm nên thứ Bảy cũng phải đi làm. Lão Lưu chết sống cũng không cho cô nghỉ, Chử Điềm đành phải oán hận gọi điện cho Hà Tiêu biết tối nay cô mới đến.
Cúp máy, lúc đang chuẩn bị quay lại tiếp tục tăng ca thì điện thoại di động lại vang lên. Chử Điềm nhìn xem, là Chử Ngật Sơn gọi đến. Cô nhấn nút từ chối chẳng chút do dự. Kết quả là không lâu sau Chử Ngật Sơn lại gửi tin nhắn đến: Điềm Điềm, nghe điện thoại đi, ba có chuyện muốn nói với con, là về chuyện mẹ con.
Mẹ vĩnh viễn là yếu điểm của Chử Điềm. Cho nên cô đã nhận cú điện thoại Chử Ngật Sơn gọi đến sau đó.
Ở bên kia điện thoại, Chử Ngật Sơn cười:

Điềm Điềm.

Giờ phút này Chử Điềm vô cùng ghét tiếng cười của ông, như thể ông đóan chắc cô nhất định sẽ thỏa hiệp vậy. Cô lạnh lùng hỏi:

Có chuyện gì?


Cũng không có gì, ba nhớ con…


Còn nói linh tinh nữa tôi sẽ cúp máy đấy.


Đừng, đừng, đừng….
– Chữ Ngật Sơn sốt ruột, không đắc ý nữa.
Khóe môi Chử Điềm hơi nhếch lên:

Nói đi, chuyện gì.


Con bé này…
– Chữ Ngật Sơn thở dài –
Lúc trước mẹ con để lại bộ vòng ngọc cho con là chờ sau này con kết hôn thì tặng. Lúc ly hôn bà ấy quên mang đi, bây giờ ba thu dọn đồ đạc trong nhà thì nhìn thấy, nhớ đến con và Tiểu Từ đã đăng ký kết hôn rồi nên ba muốn đưa cho con.


Được rồi, tôi cho ông địa chỉ, ông gửi chuyển phát nhanh đến cho tôi.


Đồ quý giá như vậy làm sao gửi chuyển phát nhanh được!
– Chử Ngật Sơn khẽ trách cô –
Ngày mai ba đến thành phố B, hai ba con mình gặp mặt ăn một bữa cơm. Sẵn tiện đưa đồ cho con luôn.

Chử Điềm hơi nhíu mày:

Đưa đồ mà cũng kèm điều kiện nữa sao?

Chử Ngật Sơn bật cười, đồng thời thoáng nét buồn bã:

Điềm Điềm, bây giờ chỉ một bữa cơm mà con cũng không muốn ăn với ba sao?

Ông lại giở trò tình cảm. Chử Điềm quay đầu đi, thầm nghĩ rồi nói:

Vậy thì tối mai đi. Ban ngày bạn tôi kết hôn, không rảnh.


Được, được, được!
- sợ cô đổi ý, Chử Ngật Sơn vội vàng nhận lời.
Cúp điện thoại, tâm trạng Chử Điềm lại chìm xuống vực thẳm. Cô chán ghét bản thân mình, mỗi lần ông giở chiêu lạt mềm là cô lại mủi lòng. Đây chính là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến cô không muốn nghe điện thoại của Chử Ngật Sơn.
Những lần thỏa hiệp trước kia cô còn viện lý do cho mình, đó chính là Chử Ngật Sơn luôn đối xử rất tốt với cô. Nhưng kể từ khi tận mắt chứng kiến cách ông đối xử với Triệu Tiểu Tình ở nhà hàng Kiessling thành phố T, Chử Điềm đã hoàn toàn thất vọng với ông. Không phải ông không thể đối xử tốt với phụ nữ, chẳng qua chỉ là ông có muốn hay không thôi. Lần cuối cùng, Chử Điềm tự nói với mình, đây là lần cuối cùng cô mềm lòng với ông.
Tối đó Chử Điềm mất ngủ, nói chuyện cả đêm với Hà Tiêu. Ngày hôm sau vì chuẩn bị đám cưới nên hai người đã thức dậy thật sớm.
Đám cưới của Hà Tiêu và Trình Miễn được tổ chức tại khách sạn trung tâm thành phố B. Chử Điềm không làm phù dâu, chỉ giúp Hà Tiêu vài công việc lặt vặt như trang điểm cho mấy phù dâu, sau đó chịu trách nhiệm nhận phong bì.
Xưa nay cô vẫn luôn sùng bài quân nhân, nhưng chưa bao giờ có cơ hội rửa mắt như hôm nay, trong đám cưới này, hơn nửa số quân nhân cô biết đều có cấp bậc tương đương với Từ Nghi và Trình Miễn, người có vai vế nhất cô từng gặp là chồng cô út, mang quân hàm thiếu tướng. Mà hôm nay, chỉ riêng thượng tướng đã có ba vị xuất hiện, thiếu tướng và trung tướng lại càng không phải nói, có thể gọi là cảnh tượng hoành tráng hiếm có.
Đám cưới hai người cử hành rất thuận lợi, dù gì cũng có nhiều nhân vật tai to mặt lớn như vậy nên không ai dám lỗ mãng cả. Nhộn nhịp nhất phải kể đến bàn bạn học và đồng đội cô dâu chú rể. Hệt như bàn Chử Điềm đang ngồi đây, ngoại trừ có vài ba cô gái khác thì toàn là đồng đội của Trình Miễn. Đàn ông độc thân hai mươi bảy hai mươi tám tuổi ngày thường lại ít có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ, lần này đối mặt với bốn cô gái một lúc tất cả đều giả vờ nghiêm túc. Sau đó khai tiệc, uống chút rượu mới dám nói vài câu đùa cợt, trêu chọc các cô.
Nếu đổi lại là trước đây, Chử Điềm có thể sẽ hứng thú. Nhưng bây giờ đã trở thành bà Từ rồi, nhìn những người xung quanh trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, đó chính là không tốt bằng chồng mình. Với vẻ bề ngoài lịch sự ôn hòa và khí chất bá đạo từ trong cốt cách, cho dù có cả đám con gái vây quanh, thì chắc chắn anh vẫn sẽ không thèm nhìn ngó lung tung. Người như anh làm sao cô không sớm giữ lấy cho mình được chứ?
Nghĩ đến điều này, Chử Điềm đắc ý nhoẻn môi cười.
Sau khi đám cưới kết thúc đã là hai ba giờ chiều. Cô hẹn với Chử Ngật Sơn lúc sáu giờ tối. Vì Vậy Chử Điềm tham dự đám cưới xong liền lái xe đến trung tâm thành phố đi dạo ba tiếng, sau đó đúng giờ đến nhà hàng.
Cô đẩy cửa xoay của nhà hàng, đi vào phòng riêng do Chử Ngật Sơn đặt sẵn ở lầu hai với vẻ mặt lạnh tanh. Ông đã tới từ sớm, vừa nhìn thấy cô lập tức đứng lên.

Tới rồi à? Đã lâu không gặp, con gái ba càng ngày càng đẹp.

Chử Điềm cố ý bỏ qua cánh tay đang đưa ra của ông, kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống,thuận tay vuốt lại mái tóc.

Ông đường xa đến đây, dù thế nào cũng coi như là khách phải không? Đương nhiên tôi phải trang điểm chỉnh chu rồi.

Chử Ngật Sơn vốn muốn ôm con gái mình, nhưng lúc này bị con gái ngó lơ thật sự cũng cảm thấy rất lúng túng.

Con gái lớn cũng biết trang điểm rồi đấy!

Ông cười hì hì ngồi đối diện cô, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến, cầm thực đơn gọi năm sáu món. Chử Điềm nghe mí mắt hơi giật, thấy ông có xu hướng tiếp tục, cô không mở miệng không được.

Đừng gọi nhiều như vậy, ăn không hết!

Chử Ngật Sơn đẩy mắt kiếng, ngẩng đầu nhìn Chử Điềm, thấy sắc mặt cô không tốt lắm đành thôi.
Nhân viên phục vụ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai cha con họ. Chử Điềm không biết nói gì với Chử Ngật Sơn, đành cúi đầu nghịch điện thoại di động để mặc cho Chử Ngật Sơn nhìn ngắm cô. Một lúc sau, cô nghe thấy ông nói:

Nửa năm nay không gặp con đã gầy đi nhiều. Có phải ăn cơm không ngon không?

Chử Điềm cảm thấy đề tài này của ông hơi nhàm chán, chẳng buồn trả lời.
Chử Ngật Sơn đành một mình độc thoại:

Ở nhà là ai nấu cơm? Con hay Tiểu Từ?





Ôi, con không cần phải nói ba cũng biết, nhất định là Điềm Điềm con làm rồi. Tiểu Từ có tốt cách mấy đi chăng nữa cũng phải ở trong quân đội. Đi lính làm sao có thời gian ngày ngày chăm sóc vợ con…

Nghe thấy thế Chử Điềm không nhịn được nữa, cười ha ha rồi lạnh lùng nói:

Như vậy cũng tốt hơn kẻ phụ bạc.

Chử Ngật Sơn bị cô chặn họng nhất thời không thốt nên lời, một hồi lâu mới khẽ trách cô một câu:

Cái con bé này!

Món ăn được bưng lên, có món tôm hấp hương thảo mà Chử Điềm thích nhưng cô chẳng buồn đụng đũa. Chử Ngật Sơn chu đáo gắp tôm, bóc vỏ đầu đuôi rồi đặt vào đĩa cô. Vừa ngẩng đầu đã thấy Chử Điềm ngẩn ngơ nhìn tay ông chằm chằm. Chử Ngật Sơn không khỏi đắc ý:

Sao vậy, tay nghề bóc vỏ tôm của ba có được không?

Chử Điềm cũng cười:

Đương nhiên là giỏi hơn xưa rồi, cũng đúng thôi, bà vợ mới khó chiều quá mà.

Chử Ngật Sơn hơi mất mặt liền không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục bóc vỏ tôm cho vào đĩa Chử Điềm. Nhưng cũng không thấy cô đụng đến, thậm chí còn cố ý tránh né những món ông đã gắp qua. Dù ông đã chuẩn bị tâm lý bị cô làm khó dễ, nhưng nhìn thấy con gái như vậy ông thấy bứt rứt vô cùng.

Điềm Điềm…

Ông muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí thì lại nghe Chử Điềm đột nhiên cất lời:
Đầu tháng này ông đến thành phố T à?

Ánh mắt Chử Ngật Sơn sáng lên, nghĩ một chút rồi từ tốn nói:

Ừ, bên kia mở cuộc họp trong giới kinh doanh, thuận tiện đi chơi luôn. Sao con biết, chẳng lẽ cô con..

Bây giờ người trong nhà có thể nói chuyện với Chử Điềm chỉ cón một mình em gái của ông. Bởi vì lúc Chử Điềm còn nhỏ ông mải mê làm ăn, nên gọi em gái đến giúp vợ mình chăm con, vì thế tình cảm của hai cô cháu rất tốt.
Chử Điềm nháy mắt cười, trông có vẻ rất tinh nghịch:

Không phải, là tôi tận mắt nhìn thấy. Ở nhà hàng Kiessling thành phố T
- cô dùng thìa khuấy chén súp trước mặt, chậm rãi nói –
Chử tổng thật có thú, đi công tác còn dẫn vợ theo. Trước kia sao tôi không biết ông có thói quen này nhỉ?

Sắc mặt Chử Ngật Sơn sượng trân. Ông nhớ đến ngày đó phải họp liên tiếp nhiều ngày nên có chút lạnh nhạt với Triệu Tiểu Tình, vì muốn dỗ dành nên ông đưa ả đến nhà hàng Tây. Cử chỉ và lời nói của ông lúc ấy đầy ý nuông chiều, mà chuyện này ông không ngờ lại bị con gái bắt gặp.
Chử Ngật Sơn im lặng, sự im lặng này khiến Chử Điềm càng thêm thất vọng về ông, cô chẳng muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa hết. Cô cầm lấy khăn lau miệng, rồi nói với Chử Ngật Sơn:

Đưa đồ cho tôi đi, tôi phải về rồi.

Chử Ngật Sơn ngước mắt, thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô thì không nhịn được thở dài trong lòng. Ông lấy chiếc hộp vẫn để trong túi ra, đưa cho cô.
Chử Điềm nhận lấy, còn chưa kịp mở hộp thì cửa phòng mở ra, Tiếng giày cao gót càng lúc càng rõ, một người phụ nữ cao ráo xinh đẹp từ từ bước vào.
Chử Điềm quay lại nhìn, còn chưa phản ứng gì thì Chử Ngật Sơn đã đứng phắt dậy, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc:
Sao em lại tới đây?

Người tới chính là Triệu Tiểu Tình, vợ hai của Chử Ngật Sơn, mẹ kế trên danh nghĩa của Chử Điềm.
Triệu Tiểu Tĩnh hơi nhíu mày:

Sao em không thể đến? Lẽ nào Điềm Điềm là kiểu người không thể gặp mặt ai à?

Chử Ngật Sơn không phản bác được, nén lửa giận lừ mắt nhìn ả.
Triệu Tiểu Tĩnh càng hăng hái hơn:

Lừ mắt nhìn em làm gì? Em còn chưa nói anh đó. Anh vứt em ở khách sạn bỏ đi nói là gặp bạn cũ. Em vừa nghĩ đã cảm thấy không đúng, gặp bạn cũ không thể cho em đi theo? Hóa ra là ở đây.
– Ả liếc Chử Điềm –
Xem ra kẻ không thể gặp mặt ai là em rồi.

Chử Ngật Sơn trợn mắt lên:

Em đừng nói nhảm, mau trở về cho tôi!

Chử Điềm lười so bì với ả đàn bà này, cầm lấy đồ định đi thì bị Triệu Tiểu Tĩnh lanh lẹ giữ lại.

Đừng vội.
– Ả nói –
Đừng vội đi mà, dù sao cũng nửa năm không gặp, Điềm Điềm cô hãy ngoan ngoãn trò chuyện với ba cô đi. Tránh để khi về ba cô lại nổi cáu với tôi.

Chử Điềm thoáng cười:

Nêú biết ông ta dẫn theo cô đến đây thì tôi sẽ không bao giờ đến gặp ông ta.

Nụ cười Triệu Tiểu Tĩnh tắt ngóm:

Cô có ý gì?


Đừng hiểu lầm.
- cô cười càng đẹp hơn –
Chỉ muốn nhắc nhở Chử tổng là thành phố B chúng tôi dù sao cũng là một thành phố lớn, không phải loại người gì cũng dẫn đến đây được đâu.

Cô vừa nói vừa nhìn Chử Ngật Sơn, nụ cười hiện rõ sự châm chọc. Gương mặt luống tuổi của Chử Ngật Sơn không nén giận nổi nữa nhưng vẫn cố gắng lấy chút oai phong trước mặt Triệu Tiểu Tĩnh. Ông ta kéo Triệu Tiểu Tĩnh lại, định ngăn cản ả. Nhưng Triệu Tiểu Tĩnh hất tay ông ta ra, giật chiếc hộp trong tay Chử Điềm.
Chử Điềm không thể nào ngờ Triệu Tiểu Tình lại không biết xấu hổ như vậy, sững sờ một chút rồi tiến lên cướp lại cái hộp:

Trả lại cho tôi!

Triệu Tiểu Tĩnh cười khẩy:

Yên tâm, tôi vẫn chưa đến nỗi thích cái cái vòng tay quê mùa của cô đâu.

Ả nhanh tay mở chiếc hộp, lấy một chiếc thẻ vàng dưới vòng tay ra, ném lên bàn. Tiếng vang nặng nề khiến Chử Ngật Sơn và Chử Điềm đều sửng sốt.
Nhìn vẻ mặt của hai người, Triệu Tiểu Tĩnh vô cùng hả giận:

Sao hả, không phải cô là dân thành phố lớn sao? Sao còn để ý đến món tiền của kẻ ở nơi tôm tép như chúng tôi? Nói những lời này cô cũng không biết ngượng à, tôi khinh!


Đủ rồi!
- Vẻ mặt Chử Ngật Sơn lạnh như băng –
Náo loạn đủ chưa? Điềm Điềm là con gái của tôi, tôi cho tiền nó không được à? Chó chết, cô đừng tưởng vào nhà tôi được là cô có thể bò lên đầu tôi nhé! Cưng chiều cô vài ngày cô đã không ra thể thống gì nữa rồi!

Triệu Tiểu Tĩnh trợn to hai mắt, gần như không tin nổi đây là lời Chử Ngật Sơn nói. Ả chỉ vào mũi ông:

Anh dám nói lại những lời này lần nữa xem? Có tin em vừa ra khỏi đây sẽ đến bệnh viện ngay không.


Cô dám!
– Chử Ngật Sơn cả giận, nhưng nhìn không còn khí thế như khi nãy nữa.
Trong lúc hai người cãi vã, Chử Điềm đã lấy lại tinh thần. Cô nhìn Chử Ngật Sơn, ánh mắt vô cùng phức tạp. Tuy nhiên cô không nói gì hết, cũng không thèm nhìn hai người đó thêm lượt nào nữa, cất vòng tay xong liền đẩy cửa bỏ đi.
Trong thời gian một bữa cơm, bên ngoài trời đã đổ mưa to.
Lúc Chử Điềm lên xe, cả người đã ướt đẫm. Nhưng cô không hề do dự, lập tức khởi động xe chạy khỏi nơi thị phi này.
Tuy nhiên mưa càng lúc càng lớn, rất có thể sẽ trở thành cơn giông, cần gạt nước vừa quét qua, nước mưa tầm tã lại rơi lộp độp lên kiếng xe. Lại gặp phải cuối tuần, người đi ra phố rất đông, phần lớn xe cộ đều bị cơn mưa to đột ngột này làm ùn tắc trên đường lớn. Ở trong dòng xe cộ hỗn loạn như thế này. Chử Điềm khó mà nhích được nửa bước.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bầy Hạc.