Chương 202: Thủy an lạc, em có thể nghiêm túc hơn chút được không hả
-
Bẫy Hôn Nhân, Vợ Trước Ôm Con Chạy
- Dou Zi
- 927 chữ
- 2022-02-06 01:01:55
Thủy An Lạc nuốt nước bọt đánh ực một cái, có vẻ rất bất ngờ với những gì mình vừa mới nghe được.
Bắt đầu từ yêu nhau?
Yêu đương với Sở Ninh Dực á?
Thủy An Lạc có cảm giác là mình đang nghe nhầm, sao cô có thể nghe thấy Sở Ninh Dực nói ra câu đó được nhỉ?
Sở Ninh Dực vẫn bình tĩnh chờ câu trả lời từ cô, đây có thể xem như lần đầu tiên anh tỏ tình, dù sao thì lần trước người bày tỏ trước cũng là Viên Giai Di.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt mấy lần liền, phát hiện người đứng trước mắt mình vẫn tồn tại. Đây là chồng trước của cô, là ba của con cô, là người đàn ông lúc ban ngày vừa mới ứ ứ hự hự với cô, lúc này lại đang nói với cô rằng, họ có thể bắt đầu từ tình yêu được không. Sao cô có thể không hãi hồn khi nghe thấy điều này được cơ chứ? Hơn nữa, cô rất hiểu Sở Ninh Dực, anh là người theo chủ nghĩa đàn ông, lòng tự tôn rất lớn nên sẽ không bao giờ cho phép bản thân nói ra những lời như vậy, cùng lắm thì chỉ là: Thủy An Lạc, tái hôn đi. Nếu không thì sẽ là: Thủy An Lạc, phiên phiến là được rồi. Nếu không nữa thì, cô sẽ bị kéo thẳng đến Cục dân chính, vì dù sao cô cũng làm gì có sức mà phản kháng lại anh. Nhưng Sở Ninh Dực lại muốn nói chuyện yêu đương với cô, cô cảm thấy chuyện này còn khó tin hơn cả siêu trăng lớn nhất thế kỷ đêm nay nữa ấy.
Cuối cùng, với tinh thần của lần đầu tỏ tình Sở tổng vẫn không chống đỡ nổi, cô ngốc này có ý gì đây, sao chỉ ngớ ra nhìn anh như vậy.
Thủy An Lạc, nói gì đi chứ.
Sở Ninh Dực nổi giận, khuôn mặt cũng xụ dần lại, nhưng cô nhóc của anh thì vẫn cứ ngồi ngẩn ra đó.
Thủy An Lạc đột nhiên bị quát, rốt cuộc cũng hoàn hồn, cô chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực với vẻ vô tội:
Sở tổng, có phải vừa rồi anh bị cái thứ gì đó không sạch sẽ nhập vào người không, yên tâm yên tâm, tôi không nghe thấy gì hết đâu.
Thủy An Lạc cúi đầu thầm nghĩ, chắc chắc là cô có máu M rồi mới thấy Sở tổng ưa quát tháo mới là một Sở tổng bình thường.
Đầu Sở Ninh Dực lập tức đầy vạch đen, thứ không sạch sẽ nhập vào người, cô nàng này là người được ông trời cử xuống để trị anh đấy hả?
Thủy An Lạc, thái độ có thể nghiêm túc một chút được không hả?
Hiếm lắm mới thấy Sở Ninh Dực nhìn cô bằng cái điệu bộ của người nhà binh thế kia, hoàn toàn quên mất việc mình mới chính là người vừa mới tỏ tình ban nãy.
Thủy An Lạc lập tức đứng nghiêm lại rồi nhìn sang phải, tiếc là bên phải của cô chẳng có ai cả.
Thủy An Lạc tưởng nhầm Sở Ninh Dực hô đứng nghiêm gióng hàng như trong quân đội.
Thủy An Lạc đứng lên xong mới phát hiện bất thường, Sở Ninh Dực bảo cô
nghiêm túc
, ý là bảo cô
nghiêm túc
với câu nói ban nãy của anh chứ không phải đứng nghiêm. Cô lập tức xì một tiếng, tỏ tình mà cũng chảnh, đã thế còn mắng người được tỏ tình nữa là sao?
Anh bảo ai đứng nghiêm?
Thủy An Lạc kiêu ngạo hất mặt lên nhưng lại chỉ nhận lại được ánh mắt cười như không từ người đàn ông trước mặt, cuối cùng Thủy An Lạc quyết định làm con rùa chui tọt luôn vào chăn:
Trông con đi, tôi ngủ đây.
Nói xong liền tắt đèn bụp một cái.
Tia sáng nhu hòa cuối cùng biến mất, cả căn phòng lập tức lại rơi vào bóng tối.
Thủy An Lạc vùi cả người vào chăn trốn tránh, nhưng lại không cách nào che giấu được con tim đang đập rộn ràng của mình. Sở Ninh Dực nói muốn yêu cô, cô có nên đồng ý không? Đồng ý không? Liệu có nên đồng ý không đây?
[Tiểu Thiên Sứ: Sao lại không đồng ý, Sở tổng người ta đã nhún nhường thế rồi còn gì.]
[Tiểu Ác Ma: Tôi nhổ vào, nhìn cái vẻ kênh kiệu của anh ta xem, cô mà đồng ý thì cô đúng là đồ ngu.]
[Tiểu Thiên Sứ: Kênh kiệu là bản chất của Sở tổng, người ta đẹp trai, có tiền, là tổng tài cool ngầu đấy.]
[Tiểu Ác Ma: Đó là vì cô nông cạn, cô muốn ở bên anh ta chứ gì, nghĩ tới bạn gái trước của anh ta mà xem, nghĩ tới hồng nhan tri kỉ của anh ta mà xem, nghĩ tới...]
[Tiểu Thiên Sứ: Kể cả có bọn họ thì cũng đã sao? Giờ người mà Sở tổng tỏ tình là Lạc Lạc, Lạc Lạc, Lạc Lạc đấy biết không hả...]
[Tiểu Ác Ma: Tỏ tình có ăn được không?]
A!!!!!
Thủy An Lạc gào ầm lên rồi lật chăn ra, cô sắp bị hai cái đứa này làm cho phát điên mất rồi, nhưng vừa mới ngoảnh lại đã thấy cái bóng đang in trước cửa, cô lại kinh hoàng hét lên tiếng nữa:
A!!!!
Chắc chắn tiếng hét này là do bị dọa sợ, sợ đến nỗi hét tận trời xanh luôn.