Chương 3203: Hiệp hai của cậu hai và ảnh đế [8]
-
Bẫy Hôn Nhân, Vợ Trước Ôm Con Chạy
- Dou Zi
- 727 chữ
- 2022-02-26 03:03:36
Sở Ninh Dực không còn muốn phát biểu nhiều về việc vợ mình ngốc đến thế nào nữa rồi.
Chuyện gì của Tiểu Bất Điểm mà chẳng liên quan tới Sở Lạc Duy. Có vẻ như thằng nhóc kia muốn mình là người đầu tiên công khai con bé ra với công chúng, kết quả thì... lại bị ba vợ tương lai phủ đầu trước.
Nó vui được mới lạ đấy!
Thế mới nói lần này thằng nhóc kia thua thảm hại rồi, đã thế vẫn còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Dù sao thì đó cũng là ba vợ, nó đâu thể nói gì được.
Phong Phong bỗng ra chiêu này khiến mọi người đều không kịp trở tay.
Sư Niệm vẫn đứng đờ ra đó nhìn ba cha con họ. Mẹ Xinh Đẹp của cô thật hạnh phúc vì có một người đàn ông luôn thầm lặng ủng hộ mình như vậy.
Thật ra, trong rất nhiều hoàn cảnh cô cũng có thể đồng cảm với Kiều Vi Nha, vì chính bản thân cô cũng có thân phận như vậy. Nhưng may mà cô vẫn có thể theo dì làm việc, cho nên cũng xem như có mẹ ở bên.
Quân nhân, trên phải không phụ lòng trời, dưới không phụ lòng đất, giữa không phụ lòng quốc gia chứ không phải là người thân như họ.
Sư Niệm nhìn ba người họ ôm nhau, sau đó quả quyết xoay người rời đi.
Sau lưng cô là Cổ Nguyệt và trợ lý của cô ta.
Lúc này, Cổ Nguyệt đang nhìn cô ta với vẻ ấm ức, còn trợ lý của cô ta lại bừng bừng tức giận.
Sư Niệm cất điện thoại đi, nhếch miệng cười nhìn Cổ Nguyệt.
Cô Triệu, có phải tôi đã làm gì đắc tội với cô không? Tại sao cô phải làm như vậy?
Cổ Nguyệt cảm thấy khó hiểu, cất tiếng hỏi.
Sư Niệm đi tới gần cô ta, nói:
Cố Cổ làm gì đắc tội tôi đáng ra cô phải rõ hơn tôi chứ. Con người tối ấy mà, thích chơi trội, mắc bệnh sao. Vấn đề ở chỗ tối khó chịu ai thì sẽ không tha cho kẻ đó, rất nhỏ nhen đấy.
Cô...
Cô trợ lý kia tức giận gắt lên.
Còn cô nữa, làm tốt cương vị trợ lý của cô đi, đừng có động tí lại làm như mình là nhân vật lớn, còn tưởng rằng nói vài câu thì sẽ làm gì được tôi chắc? Nằm mơ đi.
Sư Niệm nói xong lại nhìn Cổ Nguyệt. Cô từ từ áp sát cô ta, sau đó khẽ nói:
Cô Cổ, tôi luôn tin có thần có thánh, người làm trời nhìn, chuyện báo ứng không ai nói chắc được đầu, không biết chừng ngay giây sau là đến luôn rồi đấy.
Giọng của Sư Niệm không lớn, không nhiều người có thể nghe thấy, nhưng Cổ Nguyệt lại nghe thấy rất rõ ràng, sắc mặt của cô ta lập tức tái nhợt.
Sư Niệm lùi lại một bước, nhìn các nhân viên công tác xung quanh, lại nhìn cô trợ lý đang định giơ tay lên đánh cô,
Đây là tập đoàn Sở Thị, cố Cổ là người mới đến, có những quy tắc vẫn phải tự hiểu chứ nhỉ?
Sư Niệm nói dứt lời lập tức quay người bỏ đi.
Sao cô lại thế hả?
Cô trợ lý lớn tiếng chất vấn.
Sắc mặt Cổ Nguyệt vẫn trắng bệch, Sư Niệm biết gì đó rồi sao?
Sư Niệm nói vậy rõ ràng là đã biết gì đó rồi, nhưng rốt cuộc biết là biết chuyện cô bị kiện hủy hợp đồng hay là chuyện khác:
Nếu là chuyện thứ nhất thì còn may, còn nếu là chuyện kia?
Cổ Nguyệt run lên, không dám nghĩ tiếp nữa.
Sư Niệm ra khỏi tầng mười tám, đi thẳng lên trên.
Lúc trong thang máy, cô gọi cho Sở Lạc Nhất:
Vừa nãy em nói vậy là sao? Sở Húc Ninh làm sao rồi?
Em biết ngay mà, chị cuống cái gì chứ?
Lúc này Sở Lạc Nhất đang nằm trong lều vẽ tranh, vừa gọi điện thoại vừa nói,
Thì cái con mẹ Dương Giai ấy, trước đó có hổ trong núi thì tự mình chạy đi tìm chết. Sau đó lúc anh Húc Ninh vào rừng cứu người, cứu được cô ta ra rồi nhưng hình như gặp chuyện gì ấy, vẫn đang nằm trong viện kia kia.