Chương 3260: Thánh học đoán đề online rồi! [8]
-
Bẫy Hôn Nhân, Vợ Trước Ôm Con Chạy
- Dou Zi
- 820 chữ
- 2022-02-26 03:08:05
Cậu chửi ai đấy hả? Tôi đẹp hơn một đứa con gái?
Sở Lạc Duy hừ một tiếng.
Kiều Vi Nhã vẫn nhất quyết ôm chặt lấy tay của Sở Lạc Duy không buông, lúc này mà buông tay thì chẳng phải cố xong đời rồi sao? Vậy nên sống chết kiểu gì cũng không được buông!
Đâu có. đầu có! Tôi đang nói cậu vô cùng đẹp trai cơ mà!
Vì điểm thi cho nên cố không thèm quan tâm mặt mũi nữa, chủ yếu là vì lúc đi học cổ ngủ gật nhiều lắm.
Sở Lạc Duy?
Kiều Vi Nhã vẫn còn đang ôm cánh tay của Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy đang nhìn cố làm nũng với mình thì đột nhiên giọng nói của Bạch Phi bất ngờ vang lên.
Sở Lạc Duy khựng lại, tâm tình tốt đẹp biến mất chỉ trong nháy mắt.
Hai tháng trước Sở Lạc Duy vào hội học sinh, cũng đã hiểu được chuyện của hội trưởng hội học sinh tiền nhiệm. Mặc dù không công khai chức vị khi tiến vào hội học sinh nhưng ai ai cũng biết đây là hội trường đang giữ mặt mũi cho hội phó, thế cho nên hiện tại danh tiếng của Bạch Phi ở trong trường cũng không tốt lắm.
Kiều Vị Nhã ngẩng đầu lên thấy Bạch Phi liền buông cánh tay của Sở Lạc Duy ra, sau đó thu dọn sách tham khảo xung quanh.
Đàn chị có việc gì?
Giọng điệu của Sở Lạc Duy rất lạnh nhạt, không nghe ra là vui hay giận.
Là thế này, trước khi kỳ thi diễn ra, hội học sinh của chúng ta có tổ chức một đại hội, vấn đề là giám khảo lần này rất có thể cậu sẽ phải tới tham gia. Tôi vốn định chiều sẽ gọi điện cho cậu nhưng giờ gặp cậu ở đây rồi thì tôi nói luôn.
Bạch Phi đã không còn sự cao ngạo trước đây nữa nhưng câu này cũng không có gì hạ thấp bản thân mình cả.
Biết rồi.
Nếu đã nhận nhiệm vụ của hội học sinh thì đương nhiên Sở Lạc Duy sẽ làm.
Kiều Vi Nhã thu dọn sách vở xong xuôi. Sở Lạc Duy bèn nắm lấy tay cô đứng dậy, nói:
Nếu đàn chị không có việc gì thì chúng tôi đi ăn đây, buổi chiều tối sẽ tới.
Bạch Phi gật đầu, liếc mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt liền nói:
Sở Lạc Duy, đi họp hội học sinh không cần phải dẫn theo người thân đâu.
Sở Lạc Duy liếc mắt nhìn cô ta. Bạch Phi lập tức run lên không dám nói thêm gì nữa.
Sở Lạc Duy nắm tay Kiều Vị Nhã rời đi. Kiều Vị Nhã quay đầu nhìn đàn chị đang đứng trong gió lạnh liền chậc chậc hai tiếng, nói:
Cậu làm đàn em chẳng đúng luật tí nào, làm đàn chị sắp khóc rồi kìa.
Cô ta khóc thì liên quan gì đến tôi? Tôi rảnh lắm chắc?
Sở Lạc Duy nói rồi đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên của cô, sau đó đi vào quán ăn gần nhất.
Dạo gần đây có nhiều người cũng tới quán ăn để làm nơi tự học, cho nên chỗ ngồi tốt cũng không nhiều lắm, những vị trí gần cửa sổ có nhiều ánh nắng đều bị sách vở chiếm cứ, các bạn học đang miệt mài ôn tập.
Kiều Vị Nhã và Sở Lạc Duy vất vả lắm mới tìm được một vị trí. Kiểu Vi Nhã để Sở Lạc Duy ở lại trong chỗ ngồi còn cô thì chạy đi mua đồ ăn.
Sở Lạc Duy cảm thấy như vậy rất đương nhiên, cậu không thích xếp hàng.
Sau khi Sở Lạc Duy ngồi xuống lại tiếp tục giúp Kiều Vi Nhã đánh dấu trọng tâm
Em không ăn cái này! Sao lần nào anh cũng không nhớ được thế hả?
Bên cạnh có một cô gái đang lớn tiếng quát mắng bạn trai của mình.
Cậu trai kia có chút tức giận nói:
Lần nào cũng bắt anh đi mua, mua về thì em lại nói không thích, rốt cuộc là em muốn cái gì?
Anh là con trai đó, chẳng lẽ không phải chuyện anh đi mua đồ ăn cho em là chuyện hiển nhiên sao? Bây giờ anh cáu giận như vậy là thế nào đây? Có phải muốn chia tay với em rồi đúng không?
Cậu trai kia bất đắc dĩ nhìn cô gái đang muốn khóc liền vội vàng khuyên nhủ:
Không phải, không phải! Em muốn ăn cái gì thì nói, anh đi mua lại cho em!
Con trai nên đi mua cơm?
Sở Lạc Duy ngẩng đầu nhìn ai đó đang kiễng chân vừa xếp hàng nhìn vào bên trong vừa giơ tiền bên kia. Nghĩ ngợi một hồi cậu liên quyết đoán đặt sách xuống, sau đó sải đôi chân thon dài của mình qua đó.