Chương 3270: Lời cầu hôn của sở húc ninh [8]
-
Bẫy Hôn Nhân, Vợ Trước Ôm Con Chạy
- Dou Zi
- 897 chữ
- 2022-02-26 03:08:05
Nhưng mà Sư Hạ Dương đã quyết rồi, Sở Húc Ninh không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi sang ghế phụ.
Sư Hạ Dương cho xe rời khỏi bộ tư lệnh, dọc đường đi cũng không nói thêm câu nào nữa. Sở Húc Ninh cũng không tiện lên tiếng nói chuyện cho nên suốt cả đoạn đường bầu không khí đều rơi vào trạng thái trầm mặc.
Chiếc xe rời khỏi quân bộ rồi dừng lại trước của một tiệm hoa. Sư Hạ Dương xuống xe, không lâu sau trở lại với một bó hoa bách hợp xinh đẹp trên tay, sau đó hai người họ lái xe ra khỏi thành phố, vào ngoại ô, điểm cuối cùng là một nghĩa trang công cộng.
Mãi cho đến tận lúc xuống xe, Sư Hạ Dương vẫn không mở miệng nói câu nào.
Sở Húc Ninh yên lặng theo Sư Hạ Dương lên núi.
Sở Húc Ninh biết, nơi đây là nơi chôn cất mẹ của Sư Niệm.
Anh chưa bao giờ tới đây:
Mộ của Triệu Dương Dương ở ngay trung tâm của khu mộ, một vị trí rất đẹp. Tấm ảnh trên bia mộ là một cô gái còn rất trẻ cũng rất xinh đẹp, nhìn qua trông giống Sư Niệm.
Sở Húc Ninh biết, đây là mẹ của Sư Niệm.
Sư Hạ Dương đặt bó hoa bách hợp trong tay lên trước bia mộ rồi nhìn chằm chằm tấm ảnh trên đó.
Từ trước đến nay Niệm Niệm chưa bao giờ được gặp mặt mẹ mình. Cô ấy cũng chưa bao giờ kịp nhìn con bé lấy một lần.
Cuối cùng Sư Hạ Dương cũng chịu lên tiếng.
Con có nghe Niệm Niệm kể qua về chuyện này.
Sở Húc Ninh cũng nhìn tấm ảnh kia, anh đã từng nghe chuyện xưa của bọn họ. Mẹ của cô là một người mẹ vô cùng vĩ đại, vì đứa con thân yêu mà không tiếc mạng sống của mình.
Niệm Niệm không có ấn tượng gì với cô ấy. Từ nhỏ con bé đã theo tôi sống trong quân bộ, suốt ngày nay đây mai đó chạy khắp nơi. Lúc tôi không có nhà, con bé phải ăn nhờ ở đậu khắp nơi.
Sư Hạ Dương vừa nói vừa đưa tay vuốt ve tấm ảnh của Triệu Dương Dương:
Bọn họ đều nói tôi quá bận rộn nhưng cả tôi và Niệm Niệm đều hiểu rằng, đó là vì tôi không muốn đối mặt với con bé.
Đây chính là bí mật giữa ba mà con gái, ai cũng hiểu nhưng không một ai muốn đi mở cánh cửa phá vỡ bí mật đó.
Hoặc có lẽ là vì tôi không dám.
Sư Hạ Dương nói, ngón tay vẫn chạm vào gương mặt của Triệu Dương Dương trên khung ảnh:
Cho tới tận lúc cô ấy rời khỏi cõi đời này tôi cũng không thể cho cô ấy một danh phận. Đây là tôi nợ cô ấy, cả đời này cũng không trả được cho nên mỗi lần nhìn thấy Niệm Niệm, tôi đều cảm thấy con bé chính là minh chứng cho món nợ mà tôi nợ cô ấy.
Sở Húc Ninh nhíu mày:
Niệm Niệm không có tội.
Đúng vậy, con bé vô tội.
Sư Hạ Dương nói:
Nếu như không phải vì năm đó có Niệm Niệm rồi phải đột nhiên rời xa tối, dẫn tới bệnh tình xấu đi thì có lẽ cô ấy đã không chết.
Sở Húc Ninh cảm thấy có chút không hiểu nổi ba vợ của mình:
Niệm Niệm là điều quý giá nhất mà mẹ vợ để lại cho ba.
Niệm Niệm cũng không muốn hoặc là không dám đối mặt với tôi. Có lẽ vì con bé nghĩ rằng vì nó mà tôi mới mất đi cô ấy.
Sư Hạ Dương tiếp tục nói:
Thật ra Niệm Niệm rất sợ chuyện tình cảm, có lẽ nguyên nhân là vì tôi và mẹ nó, cho nên Sở Húc Ninh này, tôi hy vọng cậu có thể hiểu rõ cậu cưới con bé về không phải chỉ để chịu trách nhiệm cho cuộc đời của nó, mà để chịu trách nhiệm cho tình cảm của nó.
Trong thâm tâm Sở Húc Ninh cảm thấy có chút xót xa cho Sư Niệm. Thảo nào cố tình nguyện ở lại với dì của mình cũng không muốn quay về quân bộ, ở bên cạnh ba mình.
Hai cha con bọn họ có cùng một nút thắt, mà cái để tháo được cái nút đó ra lại nằm trong tay người phụ nữ này.
Một nút thắt đã không còn cách nào có thể tháo ra.
Sợ tình cảm, hóa ra cả anh với Sư Niệm đều cùng là một loại người.
Khác ở chỗ là anh đang bước ra khỏi nó, cũng hy vọng anh có thể dẫn Sư Niệm đi ra cùng.
Tôi đưa cậu tới gặp mẹ con bé vì tôi biết, Niệm Niệm sẽ không chủ động dẫn cậu tới đây!
Sư Hạ Dương nói rồi quay đầu nhìn Sở Húc Ninh:
Tôi chỉ có một đứa con gái thôi. Sở Húc Ninh, tôi hy vọng cả đời này cậu có thể che chở cho con bé.
Con sẽ làm như vậy!
Sở Húc Ninh nói một cách nghiêm túc. Anh không hứa hẹn gì nhiều mà chỉ nói một câu như vậy. Anh biết, anh biết anh sẽ chăm sóc cổ cả đời, che chở cổ cả đời này.