Chương 3505: Cô nói tên cô là triệu hân hân [8]
-
Bẫy Hôn Nhân, Vợ Trước Ôm Con Chạy
- Dou Zi
- 793 chữ
- 2022-02-26 04:10:14
Người đằng sau đẩy xe đi qua, Sở Vi liền buông người ra:
Ở đây nhiều người lắm, cô vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Cô gái kia đột nhiên tháo kính râm xuống, nhìn người đàn ông đang nhìn về một hướng khác.
Triệu Hân Hân không thể tin nổi mà nhìn người đã quay đầu bước đi chẳng hề ngoái lại, cuối cùng cũng được nhìn thấy Sở Vi rồi.
Tiếc là Sở Vi lại chẳng nhận ra cô.
Triệu Hân Hân cười cay đắng, đeo kính râm lên một lần nữa rồi đẩy hành lý rời đi.
Cô Triệu Hân Hân, bay chuyến MU 753 từ Chicago đến thành phố A, xin mời đến nơi nhận đồ thất lạc để nhận lại hộ chiếu do cô đánh rơi...
Triệu Hân Hân?
Sở Vi đột nhiên quay phắt đầu lại, nhìn về một hướng nào đó.
Quả nhiên cô ấy vẫn hậu đậu như ngày nào.
Loa vẫn đang tiếp tục thông báo, Triệu Hân Hân chỉ muốn đập đầu tự tử chết luôn cho rồi. Ngày đầu tiên cô về nước liệu còn có thể mất mặt hơn nữa được không?
Sở Vi bất giác nhìn về phía trả đồ thất lạc.
Sở Lạc Nhất bế Tiểu Quỷ Quỷ quay lại, lúc này bé con đang ngoan ngoãn dựa vào lòng mẹ mình, nói:
Mẹ không vui.
Mẹ rất vui mà.
Sở Lạc Nhất hôn hôn lên gương mặt bụ bẫm của Tiểu Quỷ Quỷ:
Chỉ cần các bác, các cô của con được hạnh phúc là mẹ vui rồi.
Sở Lạc Nhất nói rồi ôm Tiểu Quỷ Quỷ rời đi, cái mà cô làm chỉ là tạo cho hai người họ một cơ hội để gặp nhau thôi, còn chuyện sau này thế nào thì phải trông cậy vào chính bọn họ rồi.
Sở Lạc Nhất bế Tiểu Quỷ Quỷ đi ra ngoài, trước sân bay bắt xe không dễ, cần phải xếp hàng.
Hai mẹ con liếc nhìn nhau một cái quyết định từ bỏ, sau đó đứng đợi Sở Lạc Duy đến đón hai người.
Sở Lạc Nhất đi vào một tiệm cafe, ở đó có bánh gato mà Tiểu Quỷ Quỷ thích nhất.
Lúc hai mẹ con họ đang sung sướng ăn uống thì cách đó không xa truyền đến một tràng thanh âm hỗn loạn. Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, thấy một người đàn ông đanh nhanh chóng chạy về phía bàn bên này, đằng sau còn có vài cảnh sát vừa hô to vừa đuổi theo.
Lúc gã đàn ông kia chạy đến gần, Sở Lạc Nhất ôm lấy con trai suýt nữa bị đụng phải, đồng thời đá một cái về hướng gã đàn ông kia, sau đó cô đặt Quỷ Quỷ xuống, giữ lấy gã đàn ông đang xông vào như phát điên kia.
Mẹ cố lên, mẹ cố lên!
Tiểu Quỷ Quỷ cười híp mắt cổ vũ, cái tay nho nhỏ vẫn đang cầm thìa tiếp tục xúc bánh của mình ăn.
Nhưng khi Tiểu Quỷ Quỷ thấy mấy người mặc cảnh phục đuổi tới liền ồ lên một tiếng, sau đó bò xuống ghế, chạy lạch bạch về phía bọn họ.
Sở Lạc Nhất khống chế được gã đàn ông nọ rồi giao cho cảnh sát, quay đầu lại không thấy Tiểu Quỷ Quỷ đâu, nhưng bên cạnh vị Thiếu tá kia có một cái đầu nhỏ đang ngước lên nhìn anh ta.
Dường như cô đã từng thấy cảnh tượng này!
Người đàn ông kia từng hứa với cô rằng sẽ không để cảnh tượng này xảy ra!
Mẹ ơi, ba...
Tiểu Quỷ Quỷ chỉ tay vào vị Thiếu tá kia.
Sở Lạc Nhất ngẩng phắt đầu dậy, cố gắng hết sức không để nước mắt của mình rơi xuống.
Chị dâu!
Thiếu tá kia đột nhiên đứng nghiêm, chào.
Sở Lạc Nhất kéo Tiểu Quỷ Quỷ qua rồi bế nhóc lên, sau đó xoay người rời đi.
Tiểu Quỷ Quỷ dựa vào vai cô, phất phất tay với vị Thiếu tá đằng sau.
Mãi cho đến khi bóng lưng của Sở Lạc Nhất hoàn toàn biến mất, vị Thiếu tá kia mới thả tay mình xuống.
Đội trưởng, người đó là ai vậy? Điên quá đi, chúng ta có tận mấy người còn không bắt được tên này mà một mình cô ấy đã có thể đánh ngã hắn rồi!
Chị dâu!
Thiếu tá nói rồi đưa gã đàn ông kia đi.
Sở Lạc Nhất ôm Tiểu Quỷ Quỷ đi ra ngoài. Đúng lúc Sở Lạc Duy cũng lái xe đến nơi nên anh mở cửa xe bảo bọn họ lên xe:
Sở Vi đâu rồi?
À, gặp Triệu Hân Hân rồi.
Sở Lạc Nhất vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sở Lạc Duy nhìn hai mẹ con tâm trạng không được tốt lắm, có chút bất đắc dĩ rồi cho xe khởi động:
Có chuyện gì vậy?