Chương 93: Quậy cho cô ta một trận tanh bành
-
Bẫy Hôn Nhân, Vợ Trước Ôm Con Chạy
- Dou Zi
- 903 chữ
- 2022-02-04 08:20:56
Thủy An Lạc nhìn theo bóng Sở Ninh Dực đi khỏi rồi lại cúi đầu nhìn con trai mình:
Cái mà daddy con thích, trừ con ra e rằng cái gì cũng có mục đích hết cả.
Thủy An Lạc lại thở dài lầm bầm một hồi, thế nên điều duy nhất cô có thể làm đó chính là giữ vững trái tim của mình, chỉ cần trái tim cô không rung động thì cô sẽ không phải chịu tổn thương.
Tiểu Bảo Bối khóc mất một lúc, cuối cùng được mami của mình dỗ cho ngủ được lại.
Thủy An Lạc cẩn thận đặt thằng bé lên giường rồi kéo tấm chăn nhỏ đắp lên cái bụng xinh xinh của bé con, sau đó mới lại cầm điện thoại lên đi ra xa khỏi cái giường để gọi lại cho Kiều Nhã Nguyễn.
Lúc này Kiều Nhã Nguyễn đang lăn lộn trên giường chờ điện thoại của Thủy An Lạc, vừa nghe thấy tiếng chuông cô liền nghe máy.
Tiểu Bảo Bối không sao chứ?
Kiều Nhã Nguyễn vội vàng hỏi.
Không sao, tự nhiên tao nói to làm thằng bé tỉnh trong lúc đang ngái ngủ thôi.
Thủy An Lạc nói, trong lòng cứ buồn buồn, cô cảm thấy có lỗi với con trai nhà mình.
Không sao là tốt rồi.
Kiều Nhã Nguyễn cuối cùng cũng yên tâm.
Có khi tao phải chuyển nhà thôi mày ạ, ở chung với một anh đẹp trai thế này, mày nói xem lỡ tao không nhịn được nhào vào người ta thì làm thế nào?
Tao đã bảo mày chuyển nhà từ trước rồi mà.
Thủy An Lạc nói rồi đi đến bên giường cầm cái laptop lên.
Để tao tìm cho mày nơi nào ở tạm trước, nếu không được nữa thì để tao xin Sở tổng cho mày qua ở chung với tao.
Bởi vì trước đó Phong Phong đã hỏi cô về chuyện của Kiều Nhã Nguyễn và ánh mắt của anh ta khiến cô cảm thấy rất bất an. Hơn nữa, giữa cô và Phong Phong còn có ân oán mà Kiều Nhã Nguyễn lại là bạn thân của cô, thế nên tốt nhất là không nên để hai người đó ở chung với nhau thì hơn.
Đừng! Nhà của Sở tổng nhà mày tao không dám ở đâu.
Kiều Nhã Nguyễn hứ một cái,
Khai giảng mày có quay về trường ở không?
Về chứ, khai giảng xong không phải vẫn còn môn phải học à?
Thủy An Lạc nói một cách đương nhiên,
Đến lúc đó chắc mẹ tao cũng về rồi.
À thì...
Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy lời này của Thủy An Lạc không đáng tin cho lắm, cho dù có muốn quay về đi chăng nữa nhưng chỉ cần liếc mắt cái thôi cũng biết Sở Ninh Dực sẽ không chịu thả người đi đâu. Dù sao anh ta cũng đã nói muốn theo đuổi Thủy An Lạc rồi mà
Thủy An Lạc, ai bảo mày khai giảng xong vẫn còn môn học hả? Mày không xem lịch học à? Nửa năm đầu của năm thứ tư chỉ có đi thực tập thôi, nửa năm sau mới có môn học.
Quả nhiên cô không thể ôm hy vọng quá lớn vào Thủy An Lạc được.
Oh~~~
Thủy An Lạc tỏ ra vô tội, cô quả thật không có xem lịch học nên không biết chuyện này là lẽ đương nhiên thôi.
Thế mai mày có dọn đi không? Ngày kia tao bận rồi.
Thủy An Lạc nói, cô chẳng tìm thấy cái nhà nào phù hợp cả nên đang nghĩ xem có nên đi tìm Sở tổng không.
Ngày kia không phải là thứ bảy à? Mày bận gì thế?
Sinh nhật của Thủy An Kiều, tao định đi.
Thủy An Lạc thản nhiên đáp.
Sinh nhật của đứa
con gái rượu
đó mày đi làm gì?
Trước đó không biết nhưng bây giờ Kiều Nhã Nguyễn biết rồi, cái con ngứa đòn kia nhìn đã thấy phát tởm lên rồi.
Nhìn nó ngứa mắt nên định đến bữa tiệc sinh nhật của nó quậy cho lanh tanh bành.
Thủy An Lạc thản nhiên nói rồi đặt laptop xuống, với tay tắt đèn,
Có muốn đi với tao không?
Chị đang rảnh đây, đợi xem tin tức
công chúa khốn khổ
nhà ta quậy lanh tanh bành thế nào.
Được thôi, đợi đó! Tiểu nhân sẽ khiến Lão Phật Gia ngài hãnh diện.
Thủy An Lạc khe khẽ vỗ về con trai, cu cậu vẫn say sưa ngủ, không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Tiến lên, nhưng đừng có mà khóc nhè đấy nhé, mất giá lắm.
Kiều Nhã Nguyễn nhịn không được nên nhắc trước. cô sợ con bạn mình khi nhìn thấy cái người được gọi là
cha
gì đó kia lại khóc tu tu lên.
Khóc ư?
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên nhìn cái gian phòng tối mịt. Khi đó ở bệnh viện, bị Thủy Mặc Vân tát cho một cái mà cô còn không khóc, giờ thì còn lâu cô mới khóc.
Nước mắt của chị đây đã cạn từ lâu rồi.
Thủy An Lạc bật cười ha hả.
Tao chỉ muốn tất cả mọi người biết, mẹ tao không làm gì sai hết, tao muốn ông ấy xin lỗi! Đứng trước mặt tất cả mọi người xin lỗi mẹ tao.
Trong mắt Thủy An Lạc toát lên sự thù hận, cô đợi bao nhiêu lâu như vậy rồi, sao có thể từ bỏ vào lúc này được.