Chương 95: Máy móc nào sản xuất tư duy
-
Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
- Ân Tầm
- 2307 chữ
- 2020-02-01 06:01:11
Dịch: Tô Ngọc Hà
Nguồn: fjveel.wordpress.com
Lục Bắc Thần khi đã cởi bỏ chiếc áo blouse trắng, nhìn kiểu gì cũng không còn quá thân thiện nữa. Cố Sơ cứ có cảm giác, một giây nữa thôi chưa biết chừng anh lại muốn thế nào đó. Lục Bắc Thần nghe thấy lời tố cáo của cô thì bật cười, chậm rãi khẳng định:
Em còn rất nhiều giá trị.
Anh nói thế là có ý gì?
Cố Sơ có một cảm giác bất an.
Tôi ấy à, bây giờ thần kinh trung ương đã truyền tới cho tôi một cảm giác mãnh liệt rằng đang có một sự thiếu hụt đồ ăn ở trong cơ thể dẫn đến mất cân bằng sinh lý. Em phải cùng tôi giải tỏa trạng thái này, nếu không sẽ tạo ra áp lực, căng thẳng cho cơ thể, tới một mức độ nhất định nào đó sẽ xuất hiện sự lo âu, bất an, thậm chí là đau khổ.
Lục Bắc Thần nói năng hùng hồn.
Đầu mày Cố Sơ sắp nhíu chặt lại như bánh quẩy tới nơi. Đợi cho anh nói xong, cô làm mặt câm nín, bực bội đáp trả:
Anh cứ nói thẳng là anh đang đói chẳng phải là xong rồi sao?
Ra vẻ mình hiểu nhiều biết rộng. Làm ơn đi, cô cũng học y mà, kênh kiệu gì chứ.
Lục Bắc Thần mím môi cười:
Đi thôi, coi như em đã lập được công lớn, mời em ăn cơm.
Ăn cơm xong là tôi có thể đi được chứ?
Cô lại hỏi.
Lục Bắc Thần ra vẻ suy tư, sau đó nói với cô một cách cực kỳ nghiêm túc:
Không được.
Vì sao?
Gương mặt anh ẩn hiện đôi chút xấu xa:
Ăn cơm xong còn phải quay trở lại đây, tôi phải hoàn thành báo cáo.
Liên quan gì tới tôi?
Cố Sơ rất muốn biết điều này.
Lục Bắc Thần ghé sát mặt lại, thì thầm:
Em phải ở bên tôi.
Có một khoảnh khắc Cố Sơ chợt mất phương hướng, vì ở khoảng cách này, cô nhìn thấy được đáy mắt trong vắt của anh, còn cả hàng mi thanh tú, hơi thở của anh dễ chịu đến thế, mỗi lần sát gần lại khiến tâm hồn cô lạc lối.
Khi cô hoàn hồn trở lại thì Lục Bắc Thần đã quay người đi ra ngoài. Cô đi theo sau anh, kháng nghị:
Tôi còn phải làm việc riêng của mình nữa.
Việc em phải làm rất đơn giản đó là ở bên cạnh tôi cho tới khi tôi viết xong báo cáo.
Lục Bắc Thần lập tức bác bỏ.
Cố Sơ thật lòng không biết cái tư duy của anh dùng máy móc hãng nào sản xuất ra, sao lại vô lý, ép buộc đến mức này? Cô rảo bước đuổi theo anh, nhìn theo cái bóng thẳng tắp của anh, cố tình hắt một gáo nước lạnh.
Bạn gái anh còn đang đợi anh đấy.
Chuyện của Lâm Gia Duyệt cô còn chưa quên, người ta đã đặt sẵn bàn đợi anh rồi. Nghĩ vậy cô cứ cảm thấy mình có chút ghen thầm, nhất thời hơi buồn bực. Còn Lục Bắc Thần thì dừng bước, quay đầu nhìn cô, biểu cảm trong ánh mắt có chút thay đổi, giống như không vui, lại giống như đang dò xét nội tâm của cô.
Cố Sơ ý thức được mình đã nhiều chuyện rồi, tự trách nhưng lời đã nói ra rồi cũng nên giải quyết mới phải. Cô liếm môi nói:
Chẳng phải cô ấy hẹn anh tối nay sao?
Nhiều lời làm gì, đi theo tôi.
Ngữ khí của Lục Bắc Thần có phần bực bội nhưng không đến nỗi lạnh lùng như lúc trước. Anh kéo tay một cái, dắt cô ra khỏi nhà xác như chim ưng bắt gà con.
Một chút thất vọng bay ngang cõi lòng Cố Sơ. Anh không giải thích một chút sao?
Thành phố Ordos, Nội Mông Cổ.
Hứa Đồng theo Thịnh Thiên Vỹ tới Nội Mông đã được một thời gian rồi, làm việc ở công ty với tư cách trợ lý hành chính đặc biệt của Thịnh Thiên Vỹ. Thế giới của người trưởng thành không đơn giản như con nít, muốn hòa nhập vào một môi trường hoàn toàn mới, thậm chí là một ngành nghề hoàn toàn mới không phải chuyện đơn giản. May mà có được sự tín nhiệm của Thịnh Thiên Vỹ, Hứa Đồng đã được anh kéo vào công ty, sắp xếp ở một vị trí quan trọng. Dĩ nhiên cũng có người nọ người kia nói cô dựa vào quan hệ, đi cửa sau nên mới được làm ‘lính nhảy dù’.
Còn thực tế là, dưới sự tôi luyện của Niên Bách Ngạn, Hứa Đồng giờ đã cực kỳ mạnh mẽ, không gì công phá được. Kinh nghiệm công việc của cô phong phú, lại dốc sức làm việc mới có ngày hôm nay, dù là mấy lời đồn thổi hay bị mấy bộ phận khác chia rẽ thì đối với một người ‘lõi đời’ như Hứa Đồng đều là chuyện nhỏ. Chưa đầy một tuần, cô đã hiểu thấu đáo tất cả các tài liệu Thịnh Thiên Vỹ đưa, từ cấu trúc công ty tới phạm vi nghiệp vụ, thậm chí là tài liệu về tất cả các khách hàng mà công ty làm việc cô cũng đã thuộc nằm lòng. Khi bị bộ phận thị trường gây khó dễ, cô vẫn ung dung đối mặt, điều này khiến các đồng nghiệp ở đó đối đầu với cô đều phải kinh ngạc.
Còn tối hôm nay, Thịnh Thiên Vỹ đưa cô tham dự một buổi tiệc làm ăn. Với tư cách là trợ lý, trách nhiệm ở trên bàn tiệc là phải giữ cho sếp luôn tỉnh táo, thế nên việc đỡ rượu thay sếp cũng không có gì kỳ lạ. Hứa Đồng cũng đã quen rồi, trước đây khi cùng Niên Bách Ngạn tới dự những buổi tiệc kiểu này, đa phần rượu đều do cô uống vì dạ dày của Niên Bách Ngạn không tốt, đã từng xuất huyết phải nhập viện.
Nhưng điều khiến Hứa Đồng không ngờ tới là Thịnh Thiên Vỹ hoàn toàn không cần cô đỡ rượu. Ai mời anh cũng uống, người khác tới khuyên cô uống rượu, anh lại tươi cười uống đỡ thay cô. Trên đường trở về, Thịnh Thiên Vỹ dường như hơi say, dựa ra sau ghế, im lặng nhắm mắt.
Để chăm sóc anh, Hứa Đồng không ngồi ở ghế lái phụ như mọi khi mà cũng ngồi xuống ghế sau, lấy khăn ướt lau mặt cho Thịnh Thiên Vỹ. Nhưng vừa chạm vào mặt anh, anh bèn giơ tay nắm chặt cổ tay cô, làm Hứa Đồng giật thót.
Tổng giám đốc Thịnh! Tôi chỉ muốn giúp anh lau mặt cho tỉnh táo thôi.
Cô tưởng rằng hành động của mình quá đường đột đã khiến anh không vui.
Dưới ánh sáng u tối, Thịnh Thiên Vỹ cứ nắm cổ tay cô mãi như thế. Anh đã mở mắt ra, nhìn cô rất lâu, rồi cất giọng trầm trầm:
Sau này tới tiệc rượu, đừng có ngốc nghếch đỡ rượu cho tôi, nghe rõ không?
Hứa Đồng ngẩn người, từ tận đáy lòng bỗng dâng lên một niềm ấm áp.
Đây là công việc của tôi.
Cô lẩm bẩm.
Thịnh Thiên Vỹ không nói gì nhưng đan tay mình vào tay cô. Nhiệt độ không tan đi ở lòng bàn tay truyền đến cô, cô cảm thấy cả người cũng hơi nóng, muốn giằng ra nhưng anh càng nắm chặt.
Tổng giám đốc Thịnh, anh… bỏ tay ra đã được không?
Thịnh Thiên Vỹ làm như không nghe thấy, thì thầm:
Tôi không cho phép em làm vậy.
Hứa Đồng sững người, rất lâu sau mới hiểu ra anh đang ám chỉ chuyện đỡ rượu. Cô cố tỏ ra điềm đạm:
Tôi biết rồi ạ.
Nhưng trong lòng thì không thể bình tĩnh được nữa, Niên Bách Ngạn chưa bao giờ yêu cầu cô như vậy.
Lúc này Thịnh Thiên Vỹ mới buông tay cô ra, cơ thể cao lớn đổ về phía cô, cười khẽ:
Coi tôi là kẻ háo sắc?
Tổng giám đốc Thịnh hiểu lầm rồi.
Hơi thở của anh thấm đẫm mùi rượu, có phần nguy hiểm, chứa đựng ý xâm chiếm.
Thịnh Thiên Vỹ cười nhưng không có hành động tiếp theo.
Cứ như vậy tới tận nơi ở của Hứa Đồng, xe liền dừng lại. Nói tới nơi ở này ít nhiều lại khiến Hứa Đồng ngượng ngập. Ngày đầu tiên sau khi đến Ordos, cô đã bị Thịnh Thiên Vỹ đưa tới đây, một khu nhà nằm ở vị trí đẹp nhất, có giá cao nhất thành phố này. Còn ý của Thịnh Thiên Vỹ là đây là nơi ở dành cho cô.
Cho cô ư?
Mang hàm ý rất lớn, Hứa Đồng đương nhiên sẽ không nhận, nhưng Thịnh Thiên Vỹ lôi Niên Bách Ngạn ra, nói vì khi làm việc cho Niên Bách Ngạn, ở Bắc Kinh cũng có một căn nhà dùng làm nơi ở. Hứa Đồng bèn lập tức giải thích rằng căn nhà ở Bắc Kinh là cô tự mua. Thịnh Thiên Vỹ chỉ cười mà không nói gì, nhét thẳng chìa khóa vào trong tay cô.
Sau này Hứa Đồng bày tỏ với Thịnh Thiên Vỹ rằng cô có thể tạm ở căn nhà này, Thịnh Thiên Vỹ cũng đồng ý.
Sau khi xe đỗ hẳn, Hứa Đồng chuẩn bị xuống xe nhưng đồng thời cũng hơi lo cho tình trạng của Thịnh Thiên Vỹ. Anh thì thẳng thừng xuống xe cùng, nói với cô:
Tôi có thể lên xin một bát trà giải rượu không?
Giờ này…
Hứa Đồng muốn nói là không tiện nhưng trước mặt là ông chủ của mình, cô lại ngại từ chối, đành gật đầu, dìu anh đi vào trong.
Đó là một căn nhà hai tầng, diện tích phải tới ba trăm mét vuông. Đối với Hứa Đồng, nó giống với một cung điện xa hoa hơn chứ không phải một ngôi nhà. Cô thích ngôi nhà của mình ở Bắc Kinh hơn, diện tích tuy không rộng bằng đây nhưng rất ấm áp, có không khí của một gia đình. Cô làm việc cả một ngày về tới nhà sẽ thoải mái tắm rửa, sau đó tựa vào cửa sổ nhìn dòng xe cộ đi lại dưới chân, đó là một cảm giác dễ chịu hiếm có.
Không phải cô không thích nơi đây. Cô cũng từng tới Nội Mông mấy lần, ấn tượng thực ra không tồi nhưng bây giờ không hiểu vì sao, đối mặt với Thịnh Thiên Vỹ, cô cứ cảm thấy kỳ lạ, giống như câu anh nói khi nhét chìa khóa vào tay cô: Sau này đây chính là nhà của em, cứ yên tâm mà ở.
Lời nói ấy không có gì ghê gớm nhưng phân tích kỹ thì cứ là lạ.
Giống như thế Niên Bách Ngạn đã từng giao chìa khóa căn nhà ở Bắc Kinh cho cô, lúc ấy câu Niên Bách Ngạn nói với cô là: Đây là nhà của cô ở Bắc Kinh, nhưng nhớ kỹ, cô phải tự kiếm ra nó.
So với lời nói thẳng thắn của Thịnh Thiên Vỹ, câu nói của Niên Bách Ngạn dường như có tính cổ vũ hơn.
Sau khi vào nhà, Thịnh Thiên Vỹ dựa thẳng ra sofa. Hứa Đồng thay giày cho anh, rồi rót cho anh cốc nước. Trong nhà bỗng nhiên có thêm một người đàn ông cao to quả thực khiến cô không quen lắm, hơn nữa đã nửa đêm rồi.
Cô đi vào bếp, nấu bát canh giải rượu cho anh. Dù kỳ lạ thế nào đi nữa thì anh cũng đã say rồi, cô cũng phải lo. Cô không xa lạ với món canh giải rượu, chẳng biết đã nấu cho Niên Bách Ngạn bao nhiêu bát rồi, cho tới khi Tố Diệp xuất hiện, công việc này không bao giờ thuộc về cô nữa.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hứa Đồng tối đi, trong lòng dâng lên một sự hụt hẫng nhưng cô nhanh chóng đè xuống.
Sau lưng vang lên tiếng đàn ông:
Trước đây em nói em có bạn trai, là thật hay giả?
Hứa Đồng giật nảy mình, vội vàng tắt bếp, quay người lại. Chẳng biết Thịnh Thiên Vỹ đã đứng tựa ở cửa bếp từ khi nào, có hơi say nhưng tỉnh táo nhiều hơn.
Anh…
Em có bạn trai không?
Thịnh Thiên Vỹ hỏi thẳng.
Đây không giống câu một người sếp nên hỏi. Hứa Đồng nét mặt bình tĩnh, thực chất trong lòng đã rối loạn. Cô nhìn anh, một lúc lâu sau mới đáp khẽ:
Phải thưa tổng giám đốc Thịnh. Tôi đã có bạn trai rồi. Xin hỏi, điều này cũng nằm trong phạm vi anh kiểm tra xem tôi có đủ tư cách trở thành trợ lý không ư?
Cậu ta là người như thế nào?
Thịnh Thiên Vỹ cười.
Hứa Đồng ngập ngừng mấy giây rồi bình thản đáp:
Chu đáo, rất tốt với tôi.
Thế ư?
Vâng.
Thịnh Thiên Vỹ không nói cô mà nhìn cô, rất lâu mới lên tiếng:
Có dịp thì hẹn cậu ấy ra ngoài gặp tôi.
Hứa Đồng sửng sốt.
Muốn lừa trợ lý của tôi đi không phải chuyện dễ đâu.
Thịnh Thiên Vỹ lại cười, ý tứ sâu xa:
Đầu tiên, cậu ta phải qua được cửa ải của tôi đã.
Hứa Đồng nghe thấy câu ấy, không hiểu sao lòng cô bắt đầu cảm thấy lo lắng…
~Hết chương 95~