• 42

Chương 4: Leo Núi


Bốn ngày đường trôi qua, mặc dù có một chút ngoài dự tính nhưng chúng tôi cũng tới nơi. Điểm tới là một loạt các dãy núi cao có tuyết phủ đỉnh, thời tiết không ủng hộ, dạo này thay đổi liên tục nên tôi cũng không chắc việc leo núi có thuận tiện không. Hôm trước đài báo ấm lên nhưng qua hôm nay thì thời tiết lại lạnh đột ngột, không khí lạnh tiếp tục hình thành và tràn xuống.
Tôi ngồi trên xe miệng lúc nào cũng xuýt xoa than vãn cái thời tiết này, xem ra ai cũng bị ảnh hưởng bởi thời tiết chứ đâu riêng tôi, mọi người nhìn tôi không nói gì chỉ Vịnh ca là quay sang thi thoảng châm chọc vài câu để tôi bớt than vãn.
Chiếc xe Vịnh ca bị hỏng khi lên sường núi nên bây giờ chúng tôi phải san đều hàng và người sang hai xe, dù có chút chật nhưng tôi vẫn còn chịu được. Xe đến trạm nghỉ chúng tôi ai nấy nhảy hết xuống phi vội về phía đống lửa giữa sân trạm.
Anh Xẹo tiến về phía 4 người mặc quân phục trong trại, họ trao đổi qua lại rất vui vẻ, anh xẹo vừ nói vừa rút từ trong túi ra một bọc giấy hình chữ nhật đưa qua chiếc cửa sổ nhỏ, người mặc quân phục tươi cười cầm lấy thò tay ra vỗ vai anh Xẹo. Xong xuôi Xẹo ca tiến về phía chúng tôi cười nói:
- Xong rồi chúng ta có thể yên tâm để xe ở đây và bắt đầu leo núi. Trời còn sớm cũng phải 3 giờ nữa mới tối chúng ta tranh thủ leo một đoạn rồi dựng trại.
Cả nhóm không ai ý kiến gì mọi người chỉ lẳng lặng làm theo lời Xẹo ca, nhìn mọi người đi thu dọn đồ tôi cũng vội rời khỏi đống lửa tiến về xe lấy đồ dùng của mình.
Nhảy lên xe tôi kéo từng túi đồ của mọi người ném xuống, tưởng túi của mọi người nhẹ nhàng ai ngời túi nào túi đó nặng trĩu cứ như mang vài chục cân sắt theo vậy.
Nhìn tôi vất vả quá Vịnh ca nhảy lên bê cùng cả hai cùng ném lần lượt đồ xuống.
- Keng…
Âm thanh như tiếng sắt thép va nhau vang lên khi tôi cùng Vịnh ca ném túi đồ của anh ấy. Thấy vẻ mặt ngạc nhiên chăm chú của tôi Vịnh ca liền giải thích, giọng anh ấy có vẻ gấp rút.
- A đó là bộ dụng cụ leo núi ấy mà mấy cái búa đào băng với đinh thôi quan tâm làm gì.
Nghe lời giải thích của Vịnh ca tôi cũng không them để ý nữa nhưng thấy ánh mắt mọi người nhìn Vịnh ca có vẻ trách móc tôi lại dấy lên khó hiểu.
Nhanh chóng chỉ mười phút sau chúng tôi đã phân phát đồ leo núi cho mọi người và bắt đầu tiến về phía ngọn núi.
Ở độ cao này tuyết rơi ngày càng nhiều, lượng tuyết phủ lên mặt đất tuy chưa nhiều nhưng cũng đem đến khó khăn cho chúng tôi. Đường leo lên khác trơn chỉ cần bất cẩn là có thể sượt chân ngã xuống.
Doạn đường ngày càng trở nên dốc hơn khi chúng tôi leo cao lên, một vài chỗ cây cối đã bị tuyết dày bao phủ. Tiến thêm một đoạn dài sườn núi, chưa có đọan dốc nào cả, tôi đẵ bắt đầu thấm mệt, mồ hôi bắt đầu ứa ra cảm giác nóng trong người nhưng ngay khi để hở cái cổ ra chỗ đó liền buốt cóng.
Mới khởi đầu ở sườn núi có góc nghiêng nhỏ đã thế này huống chi càng về sau lên trên cao sẽ khó khăn ra sao.
Trời bắt đầu ngả tối, Xẹo ca ra hiệu tất cả dừng chân, ngay sau đó mọi người tản ra xung quanh tìm chỗ đất bằng phẳng một chút để có thể hạ trại.
Sau khi tìm được nơi hạ trại chúng tôi bắt đầu dựng lều quây quần lại thành một hình tròn, ở giữa là một đống lửa.
Xẹo ca điểm lại quân số: 11 người đủ cả
Long Kit và Karic đi nhặt củi, tôi và Vịnh ca đun nước nhóm lửa, còn lại những người kia dựng lều.
Tối hôm đó trôi qua thật yên bình, chúng tôi ngồi quây quần ăn uống, nói chuyện phiếm, kết thúc chúng tôi quay trở về căn lều nhỏ của mình. Cơ thể tôi lâu lắm rồi mới được vận động mạnh như hôm nay nên từng trận đau nhức liên tiếp truyền tới, nhưng kì lạ chỉ nằm một lát mà đã ngủ lúc nào không hay, có lẽ do mệt quá.
Tôi chợt choàng tỉnh giấc phát hiện trời vẫn còn tối đêm, bên ngoài dường như có tiếng động lạ.
Lặng im tôi ngồi vểnh tai lên nghe từng âm thanh tiếng động bên ngoài, hình như là giọng của ai đó trong đoàn, họ đang trò truyện thì thầm gì đó nhưng nếu chú tâm vẫn có thể nghe rõ..:
- Chuyến đi lần này nếu tìm được đồ tốt thì chắc chắn sẽ chẳng còn phải lặn lội nguy hiểm như này nữa, tôi sẽ trở về mở một cửa hàng nhỏ ở quê buôn bán sống qua ngày.
- Đùa hả Long Kit mày định bỏ tao một mình hả? Tao sẽ không thể sống được cùng cái đám người tham lam chỉ nghĩ tới lợi ích này đâu.
- Vậy thì mày cũng theo tao đi, hai đứa trở về quê rửa tay gác kiếm, mở cửa hàng cưới cô vợ đẹp vậy là tao mãn nguyện rồi.
- Nhưng….
- Mày nghĩ xem đi làm cái nghề này nguy hiểm rình rập liên tục, có thể chết bất cứ lúc nào, tao không chỉ nói chết vì bị bọn xã hội đen và cớm săn đuổi mà còn cả chết trong hầm mộ nữa. Mày mới đi vài lần trong mấy ngôi mộ nhỏ nên chưa thể rõ sự nguy hiểm của hàm mộ được, tao đây đã nhiều lần suýt chết …
- Soạt…
Âm thanh vang lên từ chiếc lều bên cạnh tôi làm gián đoạn cuộc nói chuyện, ngay sau đó tôi cũng không còn nghe thấy âm thanh nói chuyện của họ nữa. Vài giây sau tôi nghe âm thanh kéo khóa lều lên, chắc họ trở về lều ngủ tiếp, không còn chuyện gì nữa tôi nằm xuống tiếp tục ngủ.

- Hạo dậy đi, đêm qua mơ mộng cô em xinh tươi nào mà ngủ lâu vậy sáng lắm rồi cậu làm chậm giờ xuất phát của cả nhóm đấy.
- Ơ , em xin lỗi, dậy ngay đây.
Tôi vội vàng chui ra khỏi lều thu dọn đồ đạc dưới ánh nhìn bực tức của cả nhóm, quả Vịnh ca nói không sai mọi người đã thu dọn xong đồ đạc và chuẩn bị lên đường.
Ngày hôm nay tôi cảm thấy mỏi mệt vô cùng, đôi chân liên tục truyền tới từng trận đau nhức, nhiều lúc muốn than mỏi để xin dừng nhưng nghĩ lại chuyện sáng nay nên cố nín trong lòng.
Càng lên cao lượng tuyết càng trở nên dày đặc, chúng tôi leo tới một vách đá dựng đứng, tất cả đành phải dừng lại lấy sức để leo lên. Tôi biện lý do leo kém nên leo sau, thật ra là để lấy sức đôi chân tôi gần như vô lực, tay cầm gậy chống cũng mỏi nhừ.
Tuyết lại rơi khiến dây leo của tôi trơn vô cùng, tay cầm gậy đã mỏi nay cầm dây leo lên sợ nắm không vững. Vịnh ca như đoán được nỗi khổ của tôi liền bày cách buộc tôi vào anh ấy rồi cả hai cùng leo.
lên được vách đá đó tôi vẫn còn chưa tin là mình vừa leo được vách đá cao khoảng 25 mét, tôi nhớ lại ngày trước khi mình leo núi ở bắc Hoa Kỳ vách núi cao có 10 mét thôi tôi đã không thể leo được rồi, biết là lần này nhờ Vịnh ca giúp nhưng tôi vẫn rất tự hào về bản thân.
Chuyến đi của chúng tôi từ đầu đến giờ đều an toàn, và có lẽ cả chuyến đi cũng sẽ như vậy nếu không có sai lầm của Đình Đình.
Đoạn đường sau khi leo lên vách đá của chúng tôi khá thuận lợi, độ dốc không cao mặc dù tuyết có hơi dày.
Từ đây tôi ngước nhìn về xung quanh phía các ngọn núi khác, nhưng thật khó mây mù đã bao phủ chúng tôi ngay lập tức từ sườn núi phía bên phải. Tôi đoán đó là một đám mây nhỏ vì đa số tầng mây dưới kia chúng tôi đã vượt qua và trê cao này rất ít mây thế nhưng hơn mười lăm phút trôi qua mà đám mây vẫn không hề có dấu hiệu trôi đi.
Cả đoàn bắt đầu hoảng loạn bở mây quá dày mà mọi người đều không thấy nhau, đây dường như là lần đầu những người trong đoàn gặp phải tình huống này. Theo kiến thức từng đọc tôi vội kéo chiếc đuốc mình thủ sẵn từ nhà châm lửa lên. Hình như khi mây kéo tới mọi người đã không chịu đứng yên mà đều tản ra tôi biết rằng trên núi tuyết này nếu phát ra am thanh to thì rất nguy hiểm vì vậy tôi gọi nhỏ tên mọi người:
- Xẹo ca, Vịnh ca, Long Kit,…
Không một ai trả lời tôi bước đi chậm rãi vung lửa trong đám mây dày đặc, vừa đi vừa gọi nhưng có vẻ càng ngày càng lạc nhau.
- Thụppp…(tiếng bước chân hụt)
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bí Mật Cổ Mộ.