Chương 107: Ngụy đại nh n học thói xấu
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1733 chữ
- 2021-12-31 05:17:51
Ngụy Nguyên Khang nói xong, nhận lấy tráp mật từ trong tay Sơ Cửu.
Cái tráp mật đặc biệt này là Hoàng thượng ban cho khâm sai, ổ khóa trên tráp có hai chìa khóa, một cái khâm sai giữ, cái còn lại trong tay hoàng đế, những người khác không thể nào mở được.
Ngụy Nguyên Kham dặn dò Sơ Cứu:
Bây giờ người đến nha môn ngay, làm như ta nói, lập tức giao tráp mật cho người của Củng Vệ ti, để bọn đi suốt đêm về kinh thành.
Dặn xong, Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía Thái tử:
Còn chưa xin ý chỉ của Thái tử gia, ta làm như vậy có được hay không?
Ngụy Nguyên Kham từng nói muốn xin Thái tử định đoạt, nếu Thái tử gật đầu, tráp mật lập tức lên đường. Trong tay khâm sai chỉ có một cái tráp mật này, phải sử dụng ở thời khắc quan trọng, đây vốn dĩ chính là
quyền lợi của khâm sai.
Mật tấu dâng thẳng lên Thánh thượng, người nào ngăn cản là mang tội lớn. Tuy Thái tử là trữ quân, thân phận hiển hách nhưng cũng đâu thể công khai chống lại thánh lệnh?
Ngoài mặt Thái tử vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã nghiến răng kèn kẹt. Ngụy Nguyên Kham đi dự tiệc cũng cho người mang theo tráp mật của khâm sai, thế này là đã chuẩn bị từ trước, tỉnh sẵn là hắn không
dám ngăn cản.
Chỉ cần hắn gật đầu, tùy tùng của Ngụy Nguyên Khang lập tức ra khỏi trạch viện này tới nha môn, tin tức của Triệu nhị lão gia tất nhiên sẽ bị bại lộ.
Trừ phi chuyện của Triệu nhị lão gia đã làm thỏa đáng, nếu không... kế sách của Thần tiên sinh chắc chắn sẽ gặp vấn đề.
Thái tử mắng thầm trong lòng, tên khốn Ngụy Nguyên Kham này vẫn ngông cuồng như vậy, trước mặt thì không dám đối chọi gay gắt với hắn nhưng sau lưng lại ngấm ngầm giở thủ đoạn, đúng là giống con mụ yêu
phụ kia.
Thân tiên sinh sau lưng Thái tử vẫn chưa hề lên tiếng, bởi ông ta có nói hay không thì bây giờ Thái tử gia cũng không thể lựa chọn.
Giờ phút này Thân tiên sinh đã có thể khẳng định, Ngụy Nguyên Khang đã biết chuyện xảy ra bên ngoài, nếu không lúc này Ngụy Nguyên Kham đã chẳng dùng đến vũ khí duy nhất trong tay.
Chẳng những tìm cơ hội phái tùy tùng ra ngoài, Ngụy Nguyên Kham còn suy đoán Triệu nhị lão gia đã chết ngay trước mặt mọi người, lát nữa Ngụy Nguyên Kham sẽ dùng lý do này chặn miệng Thái tử gia.
Đúng là ông ta đã xem thường Ngụy Nguyên Kham rồi.
Thân tiên sinh nhìn về phía người bên cạnh:
Đi, đi kiểm tra một lượt tất cả những người đã tới tiệc rượu.
Trong đó tất nhiên có cả tai mắt của Ngụy Nguyên Kham.
Lúc Thân tiên sinh đang dặn dò, Thái tử mỉm cười đáp lời:
Đương nhiên là được, Ngụy đại nhân là khâm sai, những chuyện này Ngụy đại nhân cứ tự quyết định.
Nghe được Thái tử cũng nói vậy, hầu hết các quan viên trong bữa tiệc đều thở phào nhẹ nhõm. Không ai muốn nhìn thấy Thái tử và Ngụy đại nhân đấu đá nhau ở đây, cuối cùng còn không biết sẽ liên lụy đến bao
nhiều người.
Thôi Trinh bình tĩnh ngồi một chỗ. Tối nay hắn chỉ là một người đứng xem, chỉ có nhìn rõ tình hình trước mắt mới có thể tiến hành phán đoán những chuyện tiếp theo.
Màn đấu đá giữa Thái tử và Ngụy Nguyên Kham ở phủ Thái Nguyên đã bắt đầu, vừa rồi đã qua một chiều.
Mặc dù bây giờ Thôi Trinh vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng không sao hết, rõ ràng màn tranh đấu này vẫn chưa kết thúc, chỉ cần xem tiếp là sẽ hiểu hết.
Sơ Cửu rảo bước rời khỏi phủ Thái tử.
Quấy rầy yến hội của Thái tử điện hạ rồi.
Lúc này, Ngụy Nguyên Kham cầm chén rượu lên:
Ta tự phạt một chén.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Nguyên Kham nâng chén rượu lên.
Nhưng bây giờ Thái tử đã không còn tâm trạng như vừa nãy. Trước đó hắn là người giữ thể chủ động, cảm thấy Ngụy Nguyên Khang sẽ bị hắn vây hãm ở đây, nhưng giờ thì tất cả đều không chắc chắn nữa.
Chừng một khắc đồng hồ sau, một loạt âm thanh ồn ào vọng vào từ ngoài cửa.
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh theo bản năng, thấy Sơ Cửu chạy như bay về.
Đại nhân!
Sau lưng Sơ Cửu còn có cả hộ vệ Đông cũng chạy theo.
Các ngươi làm gì thế này?
Thái tử giận dữ mắng hộ vệ:
Sao các ngươi lại đòi ngăn cản cả hộ vệ bên cạnh Ngụy đại nhân? Lui xuống hết cho ta!
Hộ vệ Đông cung bị khiển trách lập tức cúi đầu lui xuống.
Đại nhân.
Sơ Cửu nói:
Thuộc hạ còn chưa tới nha môn đã gặp nha sai. Lục đại nhân phải nha sai tới đưa tin, nói đã phát hiện hành tung của Triệu nhị lão gia. Triệu nhị lão gia bị người ta bắt giữ ở ngọn núi bên ngoài
thành.
Ngụy Nguyên Kham nhíu mày, sắc mặt bình thường luôn thản nhiên bình tĩnh, giờ cũng toát lên vẻ kinh ngạc:
Triệu nhị lão gia chưa chết ư?
Sơ Cửu bẩm báo:
Lúc được phát hiện thì vẫn còn sống.
Nhìn dáng vẻ của Tam gia thật sự giống như không hề biết việc này. Đúng là gần mực thì đen gần đèn thì rạng, mới quen biết Cổ đại tiểu thư chưa được bao lâu, Tam gia đã học được thói xấu này rồi.
Ngụy Nguyên Kham đứng dậy hành lễ với Thái tử:
Thái tử gia, trong nha môn có việc quan trọng, hạ quan xin đi trước xem xét tình hình.
Thái tử lập tức phất tay:
Đi đi, việc công quan trọng.
Hắn chỉ ước đuổi Ngụy Nguyên Kham đi ngay tức khắc, nói không chừng vừa rồi lo lắng là uổng công vô ích, thời gian lâu như vậy rồi, nha môn có nhắm mắt cũng có thể tìm được Triệu nhị lão gia.
Cạm bẫy vẫn là cạm bẫy, Ngụy Nguyên Kham tung người một cái đã nhảy ngay vào bẫy.
Sau đó mọi việc thuận lợi, hắn cũng có thể về kinh khóc lóc kể lể với phụ hoàng, rốt cuộc là bị Ngụy thị hại như thế nào, đám quan Ngự sử kia cũng sẽ nói đỡ cho hắn.
Ngụy Nguyên Kham bước về phía trước hai bước, khi sắp sửa rời khỏi phòng, hắn lại thu chân lại.
Hai mắt Thái tử như sắp trợn trừng ra ngoài nhưng Ngụy Nguyên Kham vẫn điềm nhiên như không.
Sơ Cửu nhìn Tam gia xoay người quay trở lại. Tam gia đang muốn làm Thái tử lo lắng chết đấy à? Kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn, Tam gia đã trở nên xấu xa rồi.
Thái tử gia.
Ngụy Nguyên Kham thản nhiên nói:
Ta cho rằng Triệu nhị lão gia đã chết, chư vị cũng cảm thấy suy đoán của ta không hề sai, tại sao ông ta vẫn còn sống?
Đây là tiếng người sao? Thái tử hận không thể lập tức mở miệng mắng lại, cho dù hắn biết xảy ra chuyện gì nhưng chẳng lẽ hắn mở mồm ra nói được chắc?
Hắn có thể nói với Ngụy Nguyên Kham là giữ lại mạng cho Triệu nhị lão gia để dụ Ngụy Nguyên Kham mắc lừa à?
Sao bản cũng biết được?
Thái tử nói:
Ngụy đại nhân đi xem là biết ngay mà.
Ngụy Nguyên Kham sầm mặt, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ gì.
Thái tử không thể thúc giục, trái tim như bị ai đó kéo lên tận cổ họng. Giờ phút này hắn như người câu cá bên hồ, thấy con cá lớn kia đang bơi qua bơi lại cạnh lưỡi câu của mình, thậm chí còn há miệng thật to nhưng
lại chẳng biết lúc nào nó mới cắn câu.
Thân tiên sinh khẽ hắng giọng, rõ ràng là Ngụy Nguyên Kham đang trêu đùa bọn họ, Thái tử gia lại như không hề hay biết.
Ngụy Nguyên Khang nói:
Chuyện này không hợp lẽ thường, để lộ hành tung rõ ràng như thế, chỉ sợ là một cái bẫy. Có thể người bắt giữ Triệu nhị lão gia đang dụ chúng ta đến.
Ngón tay Thái tử hơi gập lại.
Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía Thái tử:
Thái tử gia, chuyện này nên làm thế nào? Kính xin Thái tử giúp đỡ, cho xin một ý kiến.
Thái tử khẽ lắc đầu:
Bản cung vừa tới phủ Thái Nguyên, vẫn không biết rõ tình hình. Nếu Ngụy đại nhân đã là khâm sai, đương nhiên phải xử lý theo lời Ngụy đại nhân nói.
Vậy chỉ bằng mọi người cùng tới đó xem tình hình đi.
Ngụy Nguyên Khang nói:
Nhiều người cùng đến, khéo có thể đưa ra chủ ý tốt hơn.
Ngụy Nguyên Kham đang muốn kéo tất cả mọi người xuống nước.
Chuyện này không nên chậm trễ.
Ngụy Nguyên Kham thúc giục:
Mọi người đứng dậy cưỡi ngựa ra khỏi thành đi, để xem rốt cuộc đó là cạm bẫy gì.
Có người bắt giữ Triệu nhị lão gia, còn Ngụy Nguyên Kham cưỡng ép bắt toàn bộ quan viên phủ Thái Nguyên.
Hậu viện phủ Thái tử.
Cố Minh Châu vốn định ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa đi được hai bước lại
ke
một tiếng nôn ra một đống bầy nhầy, dọa cho đám người hầu phủ Thái tử cuống quýt né tránh.
Tử Diên lập tức bước lên, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt:
Muội muội, muội sao thế? Bệnh của muội còn chưa khỏe, quả thật không nên tới chỉnh đàn, phải làm sao bây giờ?
Vừa nói, Tử Diên vừa vén ống tay áo Cố Minh Châu. Lúc này trên cánh tay trắng như tuyết của Cố Minh Châu đã nổi đầy nốt mẩn đỏ.
Ma ma quân sự của Đông cũng thấy vậy cũng kinh hãi thốt lên:
Sao lại bị nổi mẩn, mau... đưa cô ta ra ngoài! Nếu lây cho Thái tử gia thì tất cả các ngươi đều phải rơi đầu!