• 10,719

Chương 124: Ôm cô một lần nữa,


đệ ngươi phát tài mà người vẫn phải làm nông để kiếm kế sinh nhai. Là đệ đệ người trở thành kẻ lòng lang dạ sói hay là giữa h8uynh đệ các ngươi có ân oán gì chưa nói với ta? Ngươi giấu ta lâu như vậy, niệm tình người

cứu ta ra từ trong đống x3ác chết kia ta mới không ghi thù, đổi lại là người khác thì đừng hòng bước chân vào cánh cửa này một lần nào nữa.


T9ừ đầu đến cuối, Vương đại vẫn luôn cúi đầu, không có ý phản bác lại lời của ông cụ.

Giờ ngươi đã thừa nhận rồi?
Ôn6g cụ nói tiếp:
Vậy ta hỏi ngươi, rốt cuộc năm ấy đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói bách hộ lệnh cho chúng ta đi tiếp ứng quân 5chi viện của Sơn Tây, sao chúng ta đột nhiên trở thành đào
binh? Vương nhị dẫn nhánh kị binh kia đuổi kịp chúng ta liền ra tay giết người, căn bản là không nghe ai giải thích. Đến giờ ta vẫn không hiểu được rốt cuộc chúng ta đã làm sai chuyện gì.

Ông cụ nói xong lại nhìn về phía Vương đại:
Ta hỏi người rất nhiều lần, chẳng lẽ năm ấy người truyền quân lệnh giả, dẫn bọn ta đào binh sao?

Vương đại nghe đến đây, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói:
Đó là vì xảy ra quá nhiều việc, Du Lâm vệ chết nhiều người như vậy, tất cả đều đã muộn rồi, dựa vào một mình ta thì cũng không thể giải thích rõ
được, vả lại cũng sẽ chẳng có ai tin cả.

Ông cụ đã quen Vương đại nói năng ấp úng từ lâu rồi, đang lúc ông chuẩn bị đi vào trong nhà...
Mười mấy tuổi, một ngọn gió là có thể thổi bay được, thế này mà cũng muốn tự dựa vào sức của mình để bảo vệ cả phủ Hoài Viễn hầu?
Nay tình hình chính trị bất ổn, quý tộc liên tục xảy ra chuyện, cô lấy đâu ra tự tin để làm những chuyện này? Trong đầu Ngụy Nguyên Kham đột nhiên hiện ra hình ảnh cô rút trầm đâm vào chiếc tráp có bẫy kia. Dứt
khoát, kiên định giống như Như Quân rút vũ khí sắc bén ( trên người hắn ở trong đại lao vậy.
Trong mơ, Như Quân nhẹ nhàng chạm vào trán hắn, kiểm tra vết thương trên người hắn. Lúc Như Quân sắp rời khỏi, hắn kéo cô lại.
Hắn và Như Quân nhìn nhau, sau đó hắn ôm lấy cô vào lòng.
Giống như đi một vòng lớn cuối cùng cũng tìm được cô về.

Không phải!
Vương đại nói:
Ta không muốn làm đào binh.


Vậy tại sao sau khi trận chiến ấy kết thúc, ngươi lại không chịu đến nha môn kêu oan với ta?
Ông cụ kích động, ngọn đèn trong tay ông hơi lắc lư:
Dù không phải là vì chúng ta thì còn là vì tâm huynh đệ đã chết kia.
Chúng ta cùng là trưng binh, họ chết oan, trên đầu còn bị chụp tội danh là đào binh, họ ở dưới chín suối cũng khó nhắm mắt.


Có gì không giải thích rõ được chi bằng ngươi cứ nói ra.
Một giọng nói vang lên.
Vương đại và ông cụ vô thức nhìn ra bên ngoài.
Thôi Trịnh dợm bước, tiến vào điền trang.
Quả quyết, không hề sợ hãi.
Sao lúc này hắn lại nhớ đến Như Quân nhỉ?
Cái eo mềm mại, thon thả trượt vào khuỷu tay Ngụy Nguyên Kham, trước mắt hắn đột nhiên lướt qua một khung cảnh.
phải chịu thiệt.
Trong lúc Cổ Minh Châu suy nghĩ thì eo bị siết chặt, một cánh tay vươn ra ôm cô lại.
Niệm tình cô từng mạo hiểm mà báo hiệu cho hắn, lúc này hắn không thể khoanh tay đứng nhìn cô rơi xuống đất được. Hắn duỗi tay qua đón lấy cô. Quả nhiên không nặng hơn cọng giá là bao. 1
Nhiếp Thầm lúc này đang nấp trong bóng tối cũng giả vờ lo sợ bước theo, hô một tiếng:
Hầu gia, sao ngài lại đến đây?

Thôi Trịnh không buồn để ý đến Nhiếp Thầm, nhìn chằm chằm Vương đại:
Rốt cuộc ngươi và Vương Đạo Xương có ân oán gì? Giờ ngươi hãy nói ra, nếu lời người nói là sự thật thì ta sẽ làm chủ cho ngươi.

Vương đại mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Thôi Trịnh và Nhiếp Thầm. Ông cụ đứng cạnh nương theo ánh đèn cũng nhận ra thân phận của Thôi Trịnh:
Ngài là Định Ninh hầu?

Đó là giấc mơ đẹp nhất của hắn trong suốt bấy lâu nay.

Lúc này, khung cảnh trong mơ càng rõ ràng hơn, cảm giác ôm cô giống như chồng lên hiện thực.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.