Chương 126: Cha bị hãm hại
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1652 chữ
- 2021-12-31 05:18:02
Thôi Trịnh còn nhớ mẹ ôm chân hắn, khóc không thành tiếng.
Con không được đi! Con làm vậy là đưa mẹ và cữu cữu con vào 8chỗ chết đấy!
Cha con bị người ta lừa, đi lầm đường, cữu cữu con ngăn cản ông ấy cũng là vì ba mẹ con chúng ta. Dù co3n không tin chúng ta thì con ra ngoài xem xem giờ thân nhân của đám phản loạn kia đang sống cuộc sống thể
Không phải là Lâm Tự Chân lỡ tay đẩy cha mà là ông ta cố ý, thế nên cha mới nhìn ông ta như vậy.
Thôi Trịnh nhớ cha bảo tiên sinh dạy hắn Bách Gia Chư Tử, Tứ Thư Ngũ Kinh, đích thân dạy hắn binh pháp, mưu lược và còn cho hắn kế thừa phong hào tước vị
Định Ninh
.
Thôi thì mấy đời thống lĩnh quân đội, đặt thiên hạ thái bình trong lòng, mong sẽ có một ngày triều đình không còn cần quân đội hùng mạnh để trấn thủ biên cương, không còn cần con cháu quý tộc phục vụ trong
nhưng nếu phần lớn tướng sĩ trấn thủ biên cương ở Hành đô ti Thiển Tây làm việc cho ông ta, cùng nhau giấu giếm, người ngoài rất khó điều tra ra chân tướng được, huống hồ chúng còn lấy cái mác của Thái tử nữa,
thế nên vụ án ngựa chiến mới bị giấu lâu như vậy.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Thôi Trịnh, chẳng lẽ Thôi Trịnh chỉ dựa vào mấy câu của Vương đại là suy đoán được những chuyện này ư? Dù sao Lâm Tự Chân cũng là cữu cữu của hắn ta mà.
Hắn muốn đến nha môn. Rõ ràng cha bị cữu cữu lỡ tay đẩy xuống núi mà mẹ lại nói với mọi người là lúc cha cưỡi ngựa thì bị trúng gió nên mới ngã từ trên lưng ngựa xuống. Cha gắng gượng nói với hắn sự thật là
muốn hắn báo lên nha môn. Nếu hắn không đi thì hắn chính là kẻ đồng lõa với mẹ và cữu cữu hãm hại cha. Nhưng đến cổng nha môn rồi, hắn không thể bước vào được, cứ đứng mãi ở ngoài nhìn cánh cổng lớn kia
đến khi trời tối lúc nào cũng không hay. Cuối cùng là Thổi Vị tìm được hắn.
trong chiến loạn. Người này từng cắt xén quân lương, giấu trên gạt dưới kiếm lợi ở Thiểm Tây, sau khi ông ta chết, chuyện này chưa từng bị vạch trần, được danh tiếng trung nghĩa lưỡng toàn. Điều này cho thấy sau
khi ông ta chết thì vẫn luôn có người che giấu cho. Mấy năm nay, tướng lĩnh Hành đô tỉ được triều đình trọng dụng nhất là Lâm Tự Chân, mà Lâm Tự Chân lại từng là phó tướng của viên Chỉ huy sứ kia. Ta nghi ngờ
mánh khóe Chỉ huy sứ kia lén lút làm đều rơi vào tay của Lâm Tự Chân. Nếu không có tướng sĩ biên quan hợp mưu thì rất khó để mua ngựa chiến với người Phiên thành công. Tuy Lâm Tự Chân ở Túc Châu vệ xa xôi
Ngụy Nguyên Kham không nói gì. Hắn và Thôi Trịnh gặp nhau không ít lần nhưng rất ít khi trò chuyện với nhau. Địch ý hắn để lộ ra quá rõ ràng, Thôi Trịnh biết điều ấy. Giờ Thôi Trịnh lại tìm hắn, có thể thấy chắc
chắn hắn ta đã biết chuyện gì đó rất quan trọng, quan trọng đến mức có thể tạm thời gác bỏ ân oán cá nhân.
Thôi Trịnh trịnh trọng thuật lại lời của Vương đại:
Nếu chuyện Vương đại nói là sự thật thì Triệu lão tướng quân và những lão tướng khác bị Chỉ huy sứ Hành đô ti Thiểm Tây vu oan. Chỉ huy sứ kia sau này cũng chết
Trên mặt mẹ hẳn lộ vẻ dứt khoát:
Ta sẽ không đến giáo phường. Chuyện này liên quan đến danh tiếng của Thôi gia và Lâm gia. Cữu cữu con biết tâm tư của ta, làm những chuyện này đều là vì ta. Nếu con đến nha
môn thì ta phải đối mặt với nhà mẹ đẻ thế nào? Nếu con thực sự muốn đi thì ta cũng không cản con, có điều khi con về, thứ mà con nhìn thấy chính là thi thể của ta.
Trong lòng hắn dâng lên một nỗi hoảng loạn không thể diễn tả được, cuối cùng hắn vẫn mặc kệ mẹ, chạy ra ngoài,
Ngụy Nguyên Kham nói:
Định Ninh hầu nói nghe rất hợp lý, nhưng triều đình xử án cần chứng cứ.
Sẽ có chứng cứ. Nếu ta điều tra ra chứng cứ rõ ràng thì sẽ trình lên cho Ngụy đại nhân.
Thôi Trịnh quay lại nhìn Vương đại và ông cụ:
Ngụy đại nhân xử án luôn công chính. Chuyện của các ngươi vẫn cần thông qua
ngài ấy để trình lên.
Cổ Minh Châu nhìn bóng lưng Thôi Trịnh. Đêm nay e rằng nội trạch của Thôi gia sẽ rất náo loạn, không biết chừng còn mời mẹ đến Thôi gia. Giờ Ngụy đại nhân sẽ hỏi chuyện Vương đại và người trong điền trang, quả
thật ở đây không cần cô nữa, cô đi lúc này là thích hợp nhất.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Cổ đại tiểu thư rón ra rón rén đi vào bóng tối, cái dáng vẻ lén lút cứ như là người khác không phát hiện ra cô vậy. Hắn hơi híp mắt. Thôi Trịnh đi cô cũng lập tức đi theo sau, cũng thân thiết
nào đi. Nữ qu9yến bị đưa vào giáo phường, nam tử thì bị đày đến nơi khỉ ho cò gáy. Triều đình nói là không giáng tội phản loạn, con ra ngoài 6xem xem có kẻ nào được tha không? Các con bị đi đày e là sẽ chết ở dọc
đường mà thôi.
() Giáo phường: Cơ quan5 quản lý âm nhạc thời xưa
với biểu ca nhỉ?
Giống như Nhiếp Thầm nói, họ đang dốc hết công sức làm việc cho Thôi Trịnh.
Ngụy Nguyên Kham hơi mất hứng. Đương nhiên là vì chuyện của Như Quân, ngoài nó ra thì người khác không thể khiến hắn dao động cảm xúc, dù chỉ là một chút.
Ngụy đại nhân
Thôi Trịnh đi tới.
Ngụy Nguyên Kham chỉ thấy người bình thường luôn trầm ổn là Thôi Trịnh lúc này hơi khác với bình thường, đôi mắt hắn đỏ rực, đang cố gắng kìm nén cảm xúc.
Ngụy Nguyên Kham đưa mắt nhìn Vương đại, Thôi Trịnh đã nghe được những gì từ gã?
Đại ca.
Thôi Vịnói:
Huynh mau về xem đi, mẹ tự vẫn rồi, may mà ma ma quản sự phát hiện ra, không biết mẹ còn sống tiếp được nữa hay không.
Hắn nặng nề lê bước về đến nhà. Trong nhà khóc lóc om sòm, mẹ nằm trên giường còn thoi thóp chút hơi tàn, cha thì đã nhắm mắt xuôi tay.
Đại ca, làm thế nào đây? Chúng ta mất cha rồi, chẳng lẽ cũng sẽ mất mẹ nữa ư?
Không thể tin được lời nói của nữ nhân, Cái gọi là phu thê tình thân kia đều là giả dối. Bắt đầu từ lúc ấy, hắn đã nhìn thấy tất cả. Sau này hắn cũng thành thân, bên cạnh có kiều thế mỹ thiếp nhưng vừa nhìn họ là hắn
biết ngay nụ cười của họ từ đâu mà có, họ muốn lấy được thứ gì từ hẳn.
Thôi Trịnh nghe thấy ngoài cổng có tiếng bước chân. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Ngụy Nguyên Kham.
Hắn ta nói xong liền rời khỏi căn phòng.
Hầu gia.
Nhiếp Thầm bước nhanh theo sau.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Cố đại tiểu thư ở bên cạnh. Là Cổ đại tiểu thư dặn dò Nhiếp Thầm đi theo ư? Cô còn có manh mối nào muốn nói cho Thôi Trịnh biết?
quân đội nữa.
Lúc ấy mẹ ở bên cạnh thêu thùa, trên môi nở nụ cười dịu dàng. Phu thê hòa thuận, phụ từ tử hiếu. Khung cảnh ấy vui vẻ, đầm ấm biết bao.
Khi hạ huyệt tiễn biệt cha, mẹ đeo chiếc trâm ngọc bích giống hệt chiếc trâm trên đầu cha.
Hắn nhìn thấy ý hận trong đôi mắt của mẹ, rồi sau đó, sự hà khắc của hắn, phẫn hận của mẹ luôn tồn tại giữa mẹ con họ.
Mắt Thôi Trịnh đỏ bừng. Hắn biết hắn đã sai nhưng không ngờ hắn lại sai đến mức hoang đường thế này. Hắn tưởng bản thân đánh thắng trận ở bên ngoài, nâng đỡ Thôi thị thì có thể bù đắp được những lỗi sai này
nhưng thì ra, hẳn căn bản là không thể bù đắp nổi.
Đại ca, đệ sợ!
Hắn đặt tay lên vai Thôi Vị, nhìn thị tộc Thôi gia đang bận bịu trong viện. Đến lúc ấy hắn vẫn chưa bỏ cuộc, hắn vẫn muốn nói chân tướng ra.
Cho đến khi hắn bước vào phòng nhìn thấy mẹ, mẹ hỏi hắn:
Có phải con thực sự muốn chúng ta chết không?
Nhiếp Thẩm đuổi theo bước chân của Thôi Trịnh:
Hầu gia, còn một vài manh mối liên quan đến Vương Đạo Vương và Lâm Tự Chân.
Nhiếp Thầm nói rồi đưa bản vẽ trang sức được chép từ bản vẽ ở nha môn cho Thôi Trịnh và thuật lại một lần chuyện về cô gái ở hẻm Đông:
Vẫn chưa điều tra rõ được thân phận của cô gái kia. Nếu Hầu gia có manh
mối gì thì có thể lệnh chúng tiểu nhân đi kiểm chứng.
Thôi Trịnh lấy ngọn đuốc trong tay thị vệ soi vào sổ bản vẽ kia, một chiếc trâm hoa bạch ngọc trong đó vô cùng quen mắt, chính là chiếc trâm Châu Châu tìm được trong tráp trang sức của cữu mẫu.
Quả nhiên Vương Đạo Vương và phu thê Lâm Tự Chân có liên hệ với nhau.
Họ còn giấu những chuyện gì?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.