• 12,222

Chương 132: Căn nhà bên ngoài


Nhiếp Thầm đã đưa cho Thôi Trịnh xem bản vẽ mấy món trang sức Vương Đạo Xương làm, đương nhiên Thôi Trịnh sẽ chứng thực với T8riệu cung nhân. Muốn biết cô gái ở hẻm Đông có quan hệ với Lâm Tự Chân hay

Vương Đạo Xương, cứ nhìn từ Triệu cùng nh3ân là ra manh mối.
Lâm phu nhân thoáng ngần ngừ nhìn về phía Cổ Minh Châu bên cạnh.
Bảo Đồng vô cùng tự tin:
Phu nhân đưa đại tiểu thư theo là được, nô tỳ sẽ bảo vệ đại tiểu thư thật tốt, sẽ không xảy ra bất trắc gì đâu ạ.

Tre ngà của bà ta sao sánh được với trúc vàng.
Nghĩ tới đây, Triệu cung nhân lao vào trong viện như một con gió. Nghe Thôi Trịnh nói đến cây trâm và chiếc vòng tay của bà ta, bà ta còn tưởng rằng đều là giả, bọn họ cố ý gạt bà ta. Nhưng lúc nhìn thấy căn viện
này, bà lại dần tin. Nếu cô gái kia ở đây, e rằng bà ta không có kiên nhẫn hỏi han mà sẽ xông thẳng lên cho cô ta một cái tát thật đau.
Sáu năm trước mua nhà mua cửa, bà ta còn phải lấy tiền nhà mẹ bù vào, phải sống những ngày tháng túng bấn khó khăn. Bà ta không dám tin sáu năm trước, lão gia đã có nhiều tiền bạc đến vậy?
để hay không. Còn việc phải chăng trong đó có nội tình khác thì phải chờ đến lúc phát hiện nhiều bí mật trên người nhà họ Châu hơn mới dò xét tiếp được. Tóm lại bây giờ có rất nhiều cá lớn ở trước mắt, cô không
buồn để ý tới nhân vật tép riu như Châu tam phu nhân.
Quản sự nhà họ Thôi không dám thất lễ, chỉ đành luôn miệng sai bảo người dưới.
Thấy xe ngựa của Triệu cung nhân rời khỏi nhà họ Thôi, Bảo Đồng bước lên hỏi dò:
Phu nhân, xe của chúng ta cũng chuẩn bị xong rồi, có cần đi theo không ạ?

Bảo Đồng lại gần ghé vào tai cô thì thầm:
Có phải nhà họ Châu cũng âm thầm làm những chuyện không thể để người khác biệt không ạ? Giết người cướp của... buôn bán ngựa chiến, cũng có phần của bọn họ sao?

Nếu không sao đại tiểu thư lại dặn cô cẩn thận người nhà họ Châu? Phải biết, những kẻ đại tiểu thư để mắt tới đều là người xấu.
Triệu cung nhân nhìn không chớp mắt vào trạch viện trước mặt mình.
Căn viện đã có vài ngày không được chăm sóc song vẫn không giấu nổi vẻ tinh xảo phô ra khắp nơi. Đường lát đá xanh, hành lang uốn quanh lát gạch, cửa sổ chạm trổ sơn màu. Triệu cung nhân nhìn những thứ này,
Triệu cung nhân siết chặt cây trâm trong tay.
Đá Thọ Sơn ngoài cửa đắt thế nào, quý ra sao, bà ta hiểu rất rõ. Trong viện còn trồng một rặng trúc vàng. Triệu cung nhân chợt hiểu tại sao lão gia thấy bà ta trồng tre ngà lại tươi cười như vậy.
Có quan trọng hay không, chỉ mình bà ta biết. Triệu cung nhân bật cười thê lương, vì cây trâm này, bà ta đã dâng hiến cả bản thân và Triệu thị.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Triệu cung nhân chợt lướt qua bức tường, trên tường đóng một giá gỗ tử đàn.
Không thể nào, trừ phi tìm được chứng cứ rõ ràng.
Triệu cung nhân dẫn người lục soát từng căn phòng trong trạch viện. Lúc người trong nhà đi đã thu dọn rất sạch sẽ, hầu hết đồ đạc đã bị mang đi, nhất thời không nhìn ra có bất cứ điểm gì kỳ lạ.
Lâm Nhuận Sinh còn chưa dứt lời, Triệu cung nhân đã đi thẳng về phía trước, vì đi quá nhanh, bà ta vấp chân vào ngưỡng cửa, cả người bổ nhào ra ngoài.

Mẹ!
Lâm Nhuận Sinh sải bước tiến lên, khó nhọc kéo cánh tay Triệu cung nhân song đầu gối bà ta vẫn đập cộp xuống đất.
Chuyến đi đến phủ Thái Nguyên lần này, Cổ Minh Châu và Châu tam phu nhân, Châu Như Chương không chạm mặt nhau được mấy lần. Mặc dù bây giờ vẫn chưa tới lúc cô chính thức xuất hiện trước mặt người nhà
họ Châu nhưng cô đặc biệt lưu ý đến bọn họ, cũng dặn dò Bảo Đồng để ý đến họ nhiều hơn.

Cung nhân.
Ma ma quản sự bên cạnh khuyên can:
Chúng ta về thôi... Có thể là Định Ninh hầu cố ý nói vậy... Lão gia... không phải người như thế, người đừng suy nghĩ nhiều.


Mẹ.
Lâm Nhuận Sinh cũng bước tới thuyết phục:
Mẹ bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại đi, bây giờ...

Bà ta cho người tu sửa hành lang lát gạch vòng quanh, mua đá Thọ Sơn đặt trong vườn, trồng một ít hoa. Lão gia thích sự tinh tế và nhẹ nhàng của trạch viện phương Nam, bà ta còn cho làm một hồ nước nhỏ, trong
hồ nuôi vài con cá chép. Chỉ cần nghe nói lão gia sắp về, bà ta bèn bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, lau mấy viên đá xanh lát đường sạch đến nỗi phát ra ánh sáng. Tất cả chỉ vì muốn lão gia được vui vẻ, để lão gia nhớ đến cái
Cổ Minh Châu không nói gì, với những chứng cứ đã có bây giờ, chưa chắc nhà họ Châu đã dính dáng nhiều đến vụ án ở phủ Thái Nguyên. Bất kể là đến nhà họ Thôi đưa tin hay là mua điện trang kia, mục đích của Châu
tam phu nhân và Châu Như Chương đều rất rõ ràng, đó là muốn bám lấy Thôi Trịnh. Lần này bọn họ sai người lén lút đi theo các cô, chắc là biết được nhà họ Thôi xảy ra chuyện, muốn xem thử có cơ hội tận dụng triệt
Cơn đau đớn khiến tầm mắt Triệu cung nhân mờ đi, suýt nữa kêu lên thành tiếng.

Mẹ, sao người phải làm thế này?
Lâm Nhuận Sinh chất vấn:
Chỉ là một cây trâm thôi mà, quan trọng đến thế ư?

Bảo Đồng đáp dạ.
Cổ Minh Châu cùng Lâm phu nhân lên xe ngựa, đi theo Triệu cung nhân đến hẻm Đông.
nhà này.
Nhưng so với căn nhà trước mắt đây, trạch viện bà ta dày công chăm sóc lại giống như một trò cười.
Trạch viện trong hẻm Đông này không có người ở, đám Nhiếp Thầm tới tra xét cũng phải lén treo tường vào nhà. Triệu cung nhân lại muốn bất chấp phá cửa mà vào, rõ ràng đã nổi trận lôi đình.
Người hầu treo tường vào viện, rút chốt cửa chính, lại có người bước đến đập hỏng khóa đồng trên cánh cửa, hai cánh cửa chính bật mở.
Xe ngựa dừng lại, Lâm phu nhân và Cổ Minh Châu xuống xe.
Trong con hẻm cách đó không xa vang lên tiếng quát tháo của Triệu cung nhân:
Mở cửa ra cho ta!

Cổ Minh Châu khẽ liếc nhìn gương mặt nghiêm túc của mẹ, xem ra mẹ cũng đoán được đây là hành động cố ý của Thôi Trịnh. Tuy Thôi Trịnh đoán được Lâm Tự Chân có vấn đề nhưng vẫn phải cẩn thận tìm kiếm
bằng chứng. Rõ ràng Triệu cũng nhận biết được một chút sự thật, có điều bà ta không chịu nói, thế nên phải tìm thời cơ để bà ta nói ra toàn bộ.
Mấy năm nay bà ta dẫn con đi theo lão gia ở Thiểm Tây, căn viện ở lúc trước tuy lớn nhưng chẳng có gì. Vì lão gia nhậm chức ở Hành đô tô Thiểm Tây, dẫn binh bôn ba khắp nơi không cố định chỗ nào, bà ta cũng đưa
hai đứa trẻ đi theo, cố gắng ở gần Vệ sở của lão gia cho tiện bể săn sóc. Mãi đến lúc lão gia lập công ở Túc Châu vệ, coi như có chút địa vị trong triều đình, bấy giờ bà ta mới mua nhà mua cửa ở phủ Lâm Thao.

Tiểu thư.
Bảo Đồng gọi một tiếng, ra hiệu cho Cổ Minh Châu nhìn ra bên ngoài xe ngựa.
Cách đó không xa có người đang thậm thà thậm thụt đi theo bên cạnh xe ngựa nhà họ Cố. Cổ Minh Châu liếc mắt một cái là nhận ra, hắn là thằng sai vặt bên cạnh Châu tam phu nhân.
Triệu cung nhân nhìn chằm chằm cái giá gỗ kia, trong phòng bà ta có một cái giá tương tự như vậy, dùng để treo roi đuôi cọp của lão gia.

Đi xem đi.
Triệu cung nhân chỉ cái giá gỗ tử đàn kia, sai Lâm Nhuận Sinh:
Đi xem cái giá gỗ kia...

Trông thấy Lâm phu nhân và Cổ Minh Châu, trên mặt Triệu cung nhân hiện lên vẻ hung ác, nhưng bây 9giờ bà ta không có thời giờ đối phó với hai mẹ con này, bà ta nhất định phải biết cô gái ở hẻm Đông là ai.

Đánh xe 6ngựa qua đây!
Triệu cung nhân nhìn về phía quản sự:
Nếu không làm như ta nói, ta sẽ chết ở đây cho các ngươi xem! Định Nin5h hầu của các ngươi sẽ phải gánh tội danh bức tử cữu mẫu!

trái tim bỗng đập thình thịch
kích động, nhất thời bà ta thấy hơi sợ sệt, không dám bước vào.
Nơi này lớn hơn trạch viên của bà ta ở phủ Lâm Thao nhiều.
Cô sẽ dùng sức mở to hai mắt, một chút gió thổi cỏ lay cũng không lọt qua được mắt cô.
Lâm phu nhân gật đầu:
Nhớ cẩn thận, dù có xảy ra chuyện gì cũng phải ở bên cạnh Châu Châu.

Ánh mắt Lâm Nhuận Sinh rơi vào cái giá gỗ, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi. Giá treo roi trong nhà được đóng lên tường dựa theo chiều cao của cha.

Lúc làm giá gỗ, chính cậu ta thay cha thử độ cao của giá treo roi, mẹ muốn cha chỉ cần giơ tay ra là có thể lấy được roi đuôi cọp.

Cha cao hơn cậu ta một chút, thế nên...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.