Chương 153: Chữa trị
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1764 chữ
- 2021-12-31 05:18:47
Cô cẩn thận xem xét lại tình huống dẫn đến việc Ngụy đại nhân tái phát bệnh cũ ở lần trước, cảm thấy có vẻ giống như tâm bệ8nh hoặc là chứng cuồng loạn, cho dù cả người bị sốt cũng không đến mức ý thức trở nên
mơ hồ. Đặc biệt là lúc mơ mà3ng hắn kéo lấy cô thì ánh mắt lại rã rời, chứng tỏ không biết bản thân đang làm gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, như vậy có 9lẽ thuốc dưỡng tâm an thần sẽ có hiệu quả.
Nghĩ thế, Liễu Tô bèn ngồi dậy ra ngoài xem xét, bước ra cổng lớn đã nhìn thấy Bảo Đồng. Bảo Đồng lại dạo qua một vòng, bấy giờ mới đưa Liễu Tô đến trước mặt Cổ Minh Châu.
Cổ Minh Châu hỏi:
Ngụy đại nhân đã khỏe hơn chưa?
Liễu Tô lắc đầu:
Từ đầu đến cuối Ngụy đại nhân không hề ra ngoài, lúc Sơ Cửu vào phòng đưa trà, thuộc hạ nhìn thấy một chồng tài liệu dày cộp trên bàn, Ngụy đại nhân không hề nghỉ ngơi.
Sơ Cửu liếm khóe môi, chắc đây là đơn thuốc Cổ đại tiểu thư giao cho nhỉ?
Ngươi biết ta có bệnh gì không?
Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu nhìn Liễu Tô đứng ở cửa. Cô ấy viết đơn thuốc cho hắn thật. Vậy để hắn nghe xem, kết quả chẩn đoán bừa của cô ấy có lý tới mức nào.
Liễu Tô đáp:
Ban ngày tiểu dân quan sát thấy sắc mặt Tam gia ửng đỏ, không thích ăn uống, dự đoán là chứng nhiệt, không biết có thể kiểm tra mạch tượng của Tam gia không?
Là cùng một loại thuốc hay chỉ là giống nhau, trong chốc lát hắn chẳng phân biệt được.
Uống xong bát thuốc, hình như hắn cảm thấy ổn định hơn nhiều. Hắn đứng dậy căn dặn Sơ Cửu:
Mang nước đến đây.
Bây giờ phải xem thuốc này có thể giúp hắn nguyên được một lát hay không.
Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu.
Tam gia có cần...
Ngụy Nguyên Kham thản nhiên từ chối:
Không cần.
Liễu Tô đang làm gì? Cổ đại tiểu thư dặn dò ư? Cô không tiện xuất hiện với những thân phận khác trong dịch trạm này nên chỉ sai Bảo Đồng đi hỏi thăm thôi.
Lại qua thêm một lúc nữa, Sơ Cửu đẩy cửa phòng ra, sau đó một mùi thuốc nhẹ nhàng bay vào.
Tam gia.
Sơ Cứu bưng bát thuốc nóng hôi hổi:
Liễu Tô đến dịch trạm tìm dược liệu, sắc một bát thuốc.
khí ra vẫn còn sót lại một ít bên trong da thịt, hai là hắn trúng phải tâm bệnh, cũng có thể là cả hai.
Khi bệnh của hắn phát tác, Tôn tiên sinh từng dùng phương thuốc dưỡng tâm an thần.
Đây là trùng hợp?
Không, năm lần bảy lượt như thể khẳng định không phải trùng hợp, chắc chắn cô đã từng được người đi theo Tôn tiên sinh chỉ dạy cho. Muốn điều tra rõ cũng chẳng phải việc gì khó, đợi hắn về kinh rồi sẽ cho Trương
Đồng đi tìm kiếm manh mối. Có một số thứ sẽ không xuất hiện một cách vô căn cứ, ắt hẳn phải có nhân quả.
Đặt xuống đi.
Ngụy Nguyên Kham ra lệnh.
Kẻ nào đó?
Hộ vệ canh giữ chỗ ở của Ngụy Nguyên Kham phát hiện có người lại gần, lập tức chất vấn.
Bảo Đồng nhấc đèn lồng lên:
Người của phủ Hoài Viễn hầu đến đưa thức ăn cho các hộ vệ giúp phòng bếp của dịch trạm.
Nói rồi bèn đưa hộp thức trong tay sang.
Mọi người vất vả rồi, ăn chút gì đó mới xua được cái
Vội vã lên đường cả ngày lẫn đêm khiến con tuấn mã liên tục thở phì phò, bốn vó ngựa chạy mỗi lúc một chậm dần.
Hầu gia, nghỉ ngơi một lát đi ạ!
Hộ vệ đuổi theo khuyên nhủ:
Cứ thể này ngựa cũng không chịu đựng nổi.
Hoài Viễn hầu đành phải ghìm cương ngựa, bao nhiêu năm không gấp rút lên đường thế này rồi, vùng giữa hai đùi bị cạ đến phát đau nhưng ông không thể không sốt ruột. Sau khi nhận được tin tức trong kinh thành,
lạnh.
Bảo Đồng cô nương mới ghé qua cách đây không lâu nên tất nhiên hộ vệ nhà họ Ngụy nhận ra, bọn họ vội vã nhận lấy hộp thức ăn và nói cảm ơn.
Liễu Tô vốn chưa ngủ, loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Bảo Đồng, có thể là đại tiểu thư lo lắng tình hình trong viện nên đến hỏi thăm.
Vậy tại sao cô ấy lại chữa trị theo phương thuốc của Tôn tiên sinh? Tại sao lại thích ăn bánh đậu đỏ? Rốt cuộc cô ấy có quan hệ gì với Như Quân? Ngụy Nguyên Kham nghĩ đến đây, hai bóng dáng lại chầm chậm hòa
làm một khiến trái tim hắn lại nhói lên.
Liễu Tô liếc nhìn Ngụy Nguyên Kham, mạch đập của Ngụy đại nhân rất nhanh, đại tiểu thư phán đoán không sai.
Đã khám ra chưa?
Ngụy Nguyên Kham thản nhiên nhìn Liễu Tô, hắn muốn nghe xem rốt cuộc cô có bản lĩnh gì.
Liễu Tô đáp:
Đại nhân lửa giận hừng hực, quấy nhiễu tâm thần, nội thương không phục hồi hoàn toàn dẫn đến phủ tạng không được chăm sóc tốt, nên dùng đơn thuốc dưỡng tâm an thần.
Khóe môi Ngụy Nguyên Kham vốn khẽ nhếch lên, bây giờ lại chậm rãi hạ xuống, hắn híp mắt nhìn Liễu Tô. Tôn tiên sinh đã từng nói với hắn, vết thương của hắn có thể có hai tình huống, một là năm xưa lúc lấy vũ
Không biết khi nào mẹ sẽ quay về? Hiện tại không thể quan tâm nhiều đến6 vậy, đành phải hỏi thăm tình hình từ Liễu Tô, nhanh chóng để lại đơn thuốc để Liễu Tô tìm dược liệu trong dịch trạm rồi s5ắc là được. Ngụy
đại nhân hao tâm tổn trí cả ngày, thuốc này không thể sai được.
Cổ Minh Châu gọi Bảo Đồng, thay quần áo nha hoàn vào rồi vội vàng bước ra khỏi viện.
Tam gia uổng sớm nhé, uống thuốc xong cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe.
Tô Liễu dặn dò:
Hai ngày tới vẫn phải bôn ba vất vả, Tam gia không thể đổ bệnh được.
Liễu Tô lui xuống, Ngụy Nguyên Kham nhìn bát thuốc trên bàn, đưa tay ra cẩm lên đặt trước mũi, mùi thuốc khá quen thuộc, trong vị đắng có mấy phần chua chát. Hắn chậm rãi đưa bát thuốc đến bên miệng rồi
uống, quả nhiên thuốc dưỡng tâm an thần đều hơi giống nhau.
Trong lòng Ngụy Nguyên Kham lập tức hiểu rõ, quả nhiên là cô ấy. Liễu Tô vốn theo y bà kia học, bây giờ lại bị Bảo Đồng gọi ra ngoài chỉ bảo, lúc quay về bắt đầu sắc thuốc. Cổ đại tiểu thư từng xem xét triệu chứng
bệnh của hắn, có lẽ đã căn cứ theo đó để kê đơn.
Quả đúng là cô ấy.
() Một triệu chứng của số mạch
Liễu Tổ cẩn thận lắng nghe. Ngụy Nguyên Kham nghe thấy tiếng động bên ngoài, ngay sau đó Sơ Cứu bước vào bẩm báo:
Là Bảo Đồng tới, nói là đưa thức ăn cho hộ vệ trong viện.
Ban đêm dịch trạm sẽ khao hộ vệ ăn uống, nhưng Bảo Đổng mang sang thì có lẽ là muốn biết rõ về bệnh tình của Tam gia.
Liễu Tổ sẽ bẩm báo tình hình lại cho hắn, có lẽ Cổ đại tiểu thư sợ bệnh cũ của hắn phát tác sẽ làm lỡ việc. Xem ra việc hẳn đổ bệnh ở nhà họ Cổ lúc trước đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho bọn họ, chỉ cần nghĩ đến điều
này, Ngụy Nguyên Kham liền cau mày.
Sơ Cửu lui ra ngoài. Ngụy Nguyên Kham lại nhìn về phía công văn, có điều hắn liên tục nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài. Bước chân ấy một nặng một nhẹ, là Liễu Tổ.
Cổ Minh Châu gật đầu, một khi chứng bệnh cũ phát tác thì không thể lường được, suy cho cùng vẫn phải chuẩn bị:
Đến dịch trạm lấy ít thảo dược như lời ta nói, nấu xong bưng sang, ngươi cũng hiểu biết y học, tiện
thể kiểm tra xem có phải số mạch thuộc mạch tượng nhiệt, do tà nhiệt kích động, thốn sổ là tâm hỏa, thì thích hợp dùng đơn thuốc này.
() Số mạch: là mạch đập nhanh từ 90 nhịp/phút
Dặn dò Liễu Tô xong, Cổ Minh Châu quay trở về viện của mình rồi leo lên giường, chẳng bao lâu sau đã nghe thấy giọng nói của mẹ. Cô vùi mặt vào trong chăn, tất cả vừa khớp, tảng đá trong lòng được nhấc xuống, cô
cũng nhắm mắt lại rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay, dường như tất cả mọi người đều ngủ yên. Trên quan lộ từ kinh thành đến phủ Thái Nguyên vẫn có một người gấp rút lên đường. Chính là Hoài Viễn hầu.
Bảo Đồng nói với ma ma quản sự:
Bọn ta đi tìm phu nhân.
Ma ma quản sự đang gật gà gật gù, nhìn thấy Bảo Đồng liền mở cổng ra, Cổ Minh Châu lần trong bóng tối, nhanh chân bước ra ngoài.
Hai người đến phòng bếp cầm lấy hộp đựng thức ăn đi thẳng đến tiền viện.
Liễu Tô vâng dạ:
Biết một chút ạ.
Học từ y bà kia?
Trong Ngụy Nguyên Kham càng tùy ý hơn, như thể đang nói một chuyện rất bình thường.
Liễu Tô không nghi ngờ hắn, gật đầu đáp:
Lúc trước từng bái sư một thầy thuốc trong phường, sau này thì theo bà bà học chút ít.
() Chứng nhiệt: Theo Đông y đây là chứng sốt, khô miệng, đỏ lưỡi
Ngụy Nguyên Kham không hề từ chối, vẫn lật giở công văn như cũ, tùy tiện để lộ cổ tay ra cho Liễu Tô.
Liễu Tô đặt ngón tay lên. Một lát sau, Ngụy Nguyên Kham hỏi một cách tự nhiên:
Ngươi biết y thuật?
ông biết mưu tính lúc trước đã xảy ra sơ sót, phu nhân và Châu Châu không thể rời phủ Thái Nguyên để đến Thiểm Tây được.
Ông thật sự không ngờ vụ án lại được điều tra nhanh chóng đến vậy.
Vụ án ở phủ Thái Nguyên có manh mối, tai mắt Hoàng thượng cài cắm xung quanh phủ Hoài Viễn hầu cũng đã rút về, bấy giờ ông mới dâng tấu xin được về Thái Nguyên đón nữ quyền.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.