• 10,719

Chương 164: Ở bên nhau


Lâm phu nhân hơi chần chừ:
Chúng tôi sẽ dẫn quân phản loạn tới, lý trưởng không sợ ư?


Lý trưởng vội vàng nói:
Không giấu gì phu nhâ8n, đương nhiên là chúng tôi rất sợ, nhưng cho dù các phu nhân rời khỏi đây thì chúng tôi cũng chưa chắc đã được bình yên vô sự. Với quân phản3 loạn thì người cần ăn
Liễu Tô kéo Nhiếp Thầm qua một bên nói mấy câu, Nhiếp Thầm lập tức đi tìm người. Vừa chạy ra bên ngoài thì Nhiếp Thẩm bất chợt nhíu mày lại, dáng vẻ Liễu Tô nói chuyện lúc này rõ ràng là đang giúp Tưởng sự
muội chuyển lời, sư muội chắc chắn đang ở gần đây.
cơm, ngựa cần có những thứ này lấy từ đâu ra? Tất nhiên là phải tới quấy rối thôn trại. Lỡ như bị quân phản lo9ạn chiếm mất thôn, quân phản loạn lấy nơi này làm căn cứ địa để chống lại binh mã triều đình thì chúng
tôi càng không có đường sống. 6Lúc tu sửa thôn trang, triều đình đã nói trước, nếu chiến sự nổ ra thì nhất định phải góp sức cho triều đình.
Lâm phu nhân nói:
Ngoài chúng tôi thì phía sau vẫn còn không ít người.

Lý trưởng gật đầu:
Phu nhân yên tâm, trong thôn chúng tôi có đủ phòng, vị Nhiếp tiên sinh đó cũng đã nói trước với tôi để tôi chuẩn bị sẵn rồi, chỉ đợi nghênh đón Lục đại nhân.

Tu sửa tường thành và quân doanh vốn là để kẻ địch phải bó tay chịu trói dưới chân thành, không vào được thành thì lấy đâu ra cung ứng.

Các người có thể thuyết phục được dân chúng xung quân?
Châu Trạch Sênh nhíu mày:
Thời gian không còn nhiều đâu đấy.


Cho dù dân chúng không đồng ý thì ít nhất cũng thông báo cho họ biết mà tránh xa tai họa.
Liễu Tô nói:
Làm vậy có lợi cho dân chúng, mấy chuyện này Châu thất gia cứ yên tâm, trong đám đầu đường xó chợ có
người từng chiếm núi làm sơn tặc.

Trước khi đi, Châu Trạch Sênh còn nhìn về nơi cách đó không xa. Cổ đại tiểu thư đang nhìn mấy bông hoa dại không rõ tên trên mặt đất, như thể vốn chẳng để tâm đến cuộc trò chuyện của y và Lâm phu nhân.
Ánh mắt Châu Trạch Sênh hơi lóe lên, vị Cố đại tiểu thư này có chút thú vị đấy.
Lâm phu nhân nhìn chiếc khăn đẫm máu trong làn, có thể thấy lúc lấy mũi tên ra nguy hiểm đến mức nào.

Thôi tứ phu nhân sẽ khỏe lại chứ?

Nhiếp Thầm nhìn ngó tứ phía, rốt cuộc Liễu Tô đang giấu Tưởng sư muội ở đâu? Đợi đến tối y phải đi tra khảo Liễu Tô, nểu Liễu Tô vẫn không chịu nói thì đừng trách y xuống tay độc ác. Tất y đi mấy ngày chưa kịp
giặt, nếu vứt ra thì chắc Liễu Tô ba ngày cũng đừng hòng nuốt nổi cơm.
mới có thể chạy được tới đây, sao có thể bỏ mặc nhóm người của Lục đại nhân không lo? Trời đã sắp tối, nhóm người của Lục đại nhân ở bên ngoài thật không an toàn, nếu như có thể tới đây, ít nhất cũng có thể nghỉ
ngơi đôi chút, ăn miếng cơm, như vậy mới có tinh thần mà chồng địch.
Xử lý xong những chuyện này, cuối cùng Lâm phu nhân cũng có thể thở phào một hơi, để Dương ma ma đỡ vào trong phòng nghỉ.
Dương ma ma quỳ xuống cởi giày cho Lâm phu nhân:
Chân của phu nhân sưng hết cả lên rồi đây này, phải làm sao mới được đây? Phu nhân đang mang hai mạng người đấy.

Liễu Tô nói:
Có thể thử xem, chúng ta có dân chúng giúp đỡ, không phí sức mà hiệu quả lại cao.

Châu Trạch Sênh biết tên người hầu tên Liễu Tô này không tệ, nhưng không ngờ đầu óc hắn ta lại nhanh nhạy đến thế.

Vậy thì cứ thử xem.
Lâm phu nhân quyết đoán ra chủ ý:
Chúng ta đến đây vẫn chưa thật sự an toàn, tất cả mọi người đều đến mới có thể yên tâm.

Châu Trạch Sênh vốn định ở lại bảo vệ Lâm phu nhân, nhưng nếu bà đã nói thế thì:
Tôi lập tức dẫn người đi tiếp ứng. Tôi sẽ để lại vài hộ vệ tùy phu nhân sai khiến, chúng tôi sẽ cố hết sức trở về thật nhanh.

Vừa nói Lâm phu nhân vừa đi tới bên cạnh Thôi tứ phu nhân, Thôi tứ phu nhân quả nhiên đang ngủ yên lành ở đó, tuy sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng ít nhất vết thương đã được trị liệu.
Lâm phu nhân cầm tay Thôi tứ phu nhân thật chặt, trên mặt tràn ngập vẻ âu lo.

Không cần phải làm ầm lên thế đâu.
Lâm phu nhân cười nói:
Bà quên rồi ư, năm đó ta mang thai Châu Châu, bị trượt mạnh một cái ở trong sân, không phải vẫn không có chuyện gì đấy ư? Nếu như có thể ở lại đây,
ngày tháng sau này cũng không đến nỗi quá gian nan.

thế này, trong tộc Lâm thị cũng vì thế mà nổi phong ba. Lâm phu nhân nghĩ tới đây không khỏi thở dài, lại nghĩ tới Lâm thái phu nhân và nữ quyền nhà họ Châu chạy khác đường với bọn họ, hi vọng mấy người đó
không bị người Thát Đát bắt được.
Cho dù đám người đó có không tốt đến mức nào thì bà cũng không muốn nhìn thấy có nữ quyến phải chịu tủi nhục.
Lâm phu nhân đang nghĩ ngợi thì chợt thấy mí mắt nặng trĩu, bà thật sự mệt mỏi, cần phải ngủ một lúc.
như đang mơ, giống như hiện giờ Châu Như Quân và Cổ Minh Châu hợp làm một, hoàn toàn biến thành một người.
Thời khắc này tuy thấp thỏm sợ hãi nhưng kỳ lạ là lại khiến trong lòng cô nảy sinh cảm giác chân thực.
Châu Trạch Sênh gật đầu:
Có thể thử.

Trong lòng Lâm phu nhân đã có tính toán. Nếu hộ vệ của Ngụy đại nhân đã nói như vậy thì tức là có mấy phần chắc chắn. Mạng người quan trọng hơn hết thảy, Lục đại nhân giúp bọn họ chặn quân phản loạn, bọn họ

Châu thất gia.

Châu Trạch Sênh đang sắp xếp việc canh phòng, y phái mấy trinh sát đi thám thính tin tức, chẳng mấy chốc đã có thể dẫn người đi tìm đám người của Lục Thận Chi.
Liễu Tô gật đầu:
Mời hết dân chúng ở các thôn xung quanh tới đây, lương thực vật phẩm trong thôn đều chuyển vào trong thôn trang này hết. Giờ đây Vệ sở đã loạn, nếu xung quanh còn không có lương thực cấp tế
thì chắc đám quân phản loạn chẳng chống đỡ nổi lâu đâu.

Liễu Tô nói:
Phải qua ba ngày nữa mới biết được, khoảng thời gian này tốt nhất là phải tĩnh tâm an dưỡng.

Bảo Đồng dùng khăn tay đã thấm nước lau vết máu dính trên váy áo của Cổ Minh Châu, vết máu lan ra không rõ ràng lắm, không ai nhìn ra được người ban nãy trị thương cho Thôi tứ phu nhân là đại tiểu thư.
Lâm phu nhân dặn dò người dưới chăm sóc Thôi tứ phu nhân, lúc này mới đi từ trong phòng ra thì nhìn thấy hộ vệ nhà họ Ngụy.
Châu Trạch Sênh bước lên trước:
Phu nhân có gì dặn dò?

Lâm phu nhân ngẩn người, bà đâu có bảo người cho gọi Châu Trạch Sênh tới đây, nhưng mà y cũng đã tới đây rồi thì đúng là bà cũng có chuyện thật:
Có thể ở lại đây không? Nếu như mời nhóm người của Lục đại
nhân cùng tới thì liệu có thể chống lại quân phản loạn?

Mắt Dương ma ma đã hơi đỏ lên, cố kìm nén nỗi chua xót trong lòng:
Hi vọng có thể thuận lợi đợi được viện binh của triều đình, như vậy thì phu nhân và tiểu thư cũng đỡ phải chịu khổ nạn.


Thế này đâu tính là khổ nạn chứ?
Lâm phu nhân không hề để tâm:
Mấy năm trước thiên tai, trên đường đâu đâu cũng là người chết, đây mới thật sự là khổ nạn. Hồi nhỏ lúc ta theo cha tới phủ Lâm Thao, thường
thúc đại khái tình hình bên ngoài.
Cổ Minh Châu ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, tuy hiện giờ đang bị quân phản loạn truy đuổi nhưng có mẹ và tiểu thúc ở bên cạnh, hai người thân ở hai kiếp của cô cùng ở nơi này khiến cô có cảm giác hoang đường
Liễu Tô rảo bước chạy tới hành lễ với Châu Trạch Sênh:
Có chuyện này muốn bàn bạc với Châu thất gia.

Châu Trạch Sênh không lên tiếng, ra hiệu cho Liễu Tô nói tiếp.
Nhiếp Thầm cũng là người do Ngụy Tam gia phái tới. Ngụy Tam gia cũng thật là tài giỏi, dưới trướng có nhiều trợ thủ đắc lực như thế này, chẳng trách nhà họ Ngụy lại có thể kiêu ngạo đến thế.
Lâm phu nhân còn đang suy nghĩ, quay đầu lại đã nhìn thấy Châu Châu đang đứng cách đó không xa, dường như đang lắng nghe bà và lý trường nói chuyện.
Lâm phu nhân nói:
Ta phải xưng hô với ngài thế nào?


Phu nhân cứ gọi tôi là Châu Thất là được rồi.
Châu Trạch Sênh nói xong thì rời đi.
Liễu Tô đáp:
Đã lấy mũi tên ra, đồng thời cũng đã rắc thuốc cầm máu.

Trong phòng truyền tới mùi máu tanh.

Quân phản loạn không t5hể ở lại đây lâu, tất nhiên cũng sẽ không đối tốt với bách tính Đại Chu, đến lúc ấy chẳng thể tránh khỏi cướp bóc, tàn sát. Trong lòng chúng tôi đều hiểu cả, chỉ có triều đình sớm ngày thắng
trận thì chúng tôi mới có được thái bình. Phu nhân ở đây thì quân tiếp viên của triều đình cũng sẽ tới đây, đến lúc đó thôn trại chúng tôi cũng nhờ đó mà được bình an.

xuyên có quân Thát Đát tới quấy nhiễu biên cương, đám nữ quyến nghe tin đều chen chúc trong mật đạo. Có một lần trong lúc tháo chạy, ta còn bị người trên xe ngựa ép lên ép xuống.

Cũng chính vì lần đó cha mới quyết định rời khỏi phủ Lâm Thao, giao toàn bộ trạch viện ở phủ Lâm Thao cho Lâm Tự Chân dùng, chớp mắt đã bao năm trôi qua, không ngờ đến cuối cùng Lâm Tự Chân lại trở thành
Lâm phu nhân hi vọng Châu Châu có thể nghe hiểu, nhưng những lời này đối với Châu Châu mà nói vẫn hơi khó khăn.
Liễu Tô đi từ trong phòng ra, Lâm phu nhân lập tức bước lên trước:
Thôi tứ phu nhân thế nào rồi?

Nhiếp tiên sinh? Người lý trường nói tới chắc là người dẫn bọn họ tới đây, Nhiếp Thầm. Lâm phu nhân để ý thấy đám người Nhiếp Thẩm này hành sự không giống tác phong của người trong phủ nha lắm, rất hiểu làm
thể nào qua lại với dân chủng, cũng giỏi nghe ngóng tin tức từ người dân. Giờ đây bọn họ gặp phải quân phản loạn, binh mã của triều đình không thể dựa dẫm được, chính là lúc cần đến sự giúp đỡ của bách tính.

Với tình hình này, chúng ta phải ở lại đây ít ngày, ban nãy lý trưởng đã nhắc tới chuyện lương thảo, tôi có một ý không biết có được hay không?

Châu Trạch Sênh đáp:
Nói ra nghe thử xem.

Nhân lúc mẹ đi thăm Thôi tứ phu nhân, Cổ Minh Châu dặn dò Liễu Tổ:
Bảo Nhiếp Thầm mời Châu thất gia qua đây.

Liễu Tô từng gặp tiểu thúc ở chỗ Ngụy đại nhân, biết được thân phận của tiểu thúc. Tiểu thức thường xuyên ở trong quân doanh, rất có kinh nghiệm chiến sự. Hiện giờ mẹ không tiện ra quyết định, cần phải hỏi tiểu

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.