Chương 166: Chân tình
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1774 chữ
- 2021-12-31 05:18:57
Nhìn thấy dáng vẻ của công chúa Hoài Nhu, Hoàng ma ma cảm thấy đau lòng không nói nên lời:
Công chúa, người sao rồi?
Không sao.
C8ông chúa Hoài Nhu đáp:
Không bị thương.
Công chúa Hoài Nhu nhìn Triệu thị bên trong buồng xe:
Chúng ta nên đi, nhưng mà mẹ...
Công chúa không cần lo lắng về mẹ ta.
Trình Dực tiếp lời:
Nếu biết được mẹ cũng sẽ đồng ý.
Công chúa Hoài Nhu đáp:
Phò mã không cần khách sáo với ta nữa.
Chẳng mấy chốc Triệu thị đã được đưa lên xe ngựa, nhìn thấy dáng vẻ của bà, công chúa Hoài Nhu không kìm được sống mũi cay cay. Đây chính là mẹ ruột của phò mã, cả người gầy gò, bả vai buộc một lớp khăn vải
Bành Lương lập tức né tránh:
Phò mã gia không thể làm thế, ngài gọi ta bằng tên là được, ta sẽ bảo vệ tốt cho công chúa và phu nhân.
Trình Dực không nói gì thêm, gật đầu rồi đưa người rời đi.
Công chúa Hoài Nhu chẳng quan tâm đến lễ nghĩa gì nữa, bò cả tay lẫn chân đến trước cửa buồng xe, vén mở rèm nhìn ra ngoài. Gương mặt của Trình Dực xuất hiện trước mắt, nàng lập tức nở nụ cười mừng rỡ.
Trình Dực nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của công chúa thì nhất thời nói không nên lời. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy công chúa như thế này, tóc mai tán loạn, vài sợi tóc dính vào mặt vì mướt mồ hôi, vạt áo ngoài cũng
chuyện nhỏ, quan trọng là đã giữ được tính mạng.
Sau nửa canh giờ, Trình Dực dẫn người quay lại.
Công chúa Hoài Nhu lập tức chặn lại:
Chuyện này là do tự ta bằng lòng, mệnh người tại trời,5 ta chỉ giúp phò mã kìm chân một bộ phận quân phản loạn thôi, người gặp nguy hiểm thật sự là mẹ và phò mã.
Nàng liên tục đi lại phía ngoài động giấu binh để thu hút sự chú ý của mấy tên phản loạn, như thế mới có thể để phò mã chớp lấy cơ hội trà trộn vào bên trong động tìm mẹ. Sau đó những tên phản loạn kia không còn
Chỉ cần phò mã và mẹ được bình an vô sự.
Công chúa.
Bên ngoài vang lên tiếng gọi quen thuộc.
Công chúa Hoài Nhu lập tức nhớ đến Hoài Viễn hầu phu nhân, trước khi đến núi Ngũ Phong nàng còn mượn mất vài hộ vệ của nhà họ Cố.
Công chúa Hoài Nhu hỏi lại:
Đội ngũ về kinh thế nào rồi?
thành vì sợ bứt dây đồng rừng. Ta không thể chỉ nghĩ cho bản thân được, nếu bọn họ gặp việc gì bất trắc vì chuyện này thì cõi lòng ta sẽ không được yên ổn cả đời.
Ta biết.
Trình Dực đáp:
Lúc rời đi Đào Đạc của Đông cung có để lại một đội nhân mã cho bọn ta, sau khi giải quyết xong quân phản loạn bên này, bọn ta cũng chuẩn bị đi cứu đội xe về kinh, chỉ là ta không yên tâm
Sắc trời tối dần.
Hộ vệ và dân chúng trong thôn căng thẳng ngó nghiêng xung quanh, không dám lơ là giây phút nào. Không biết rốt cuộc đêm nay sẽ có những ai đến, có điều bọn họ đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng rồi.
Trình Dực đáp:
Chỉ biết quân phản loạn bao vây tấn công xe ngựa về kinh.
Công chúa Hoài Nhu lập tức trở nên căng thẳng:
Ngoài những phạm nhân được áp giải về kinh ra còn có rất nhiều nữ quyền, nhà họ Thôi, nhà họ Châu thì không nói nhưng Hoài Viễn hầu phu nhân đã giúp đỡ ta rất
Trình Dực còn chưa nói gì, Triệu thị đã cố gắng mở mắt ra, sau khi nhìn thấy công chúa Hoài Nhu, bà lộ ra vẻ vừa hiển từ vừa kính cẩn, muốn lên tiếng nhưng lại chẳng có sức lực.
Công chúa Hoài Nhu lập tức đỡ lời:
Mẹ cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã, có chuyện gì chúng ta nói sau.
về công chúa.
Chẳng ngờ công chúa lại nói ra những lời này trước hắn.
Thì ra phò mã cũng chuẩn bị làm như vậy, công chúa Hoài Nhu thở phào nhẹ nhõm, nói:
Bây giờ chỉ có mỗi chiếc xe ngựa, để mẹ lên xe cho ta chăm sóc, phò mã lập tức đi nghe ngóng tin tức, xem xem rốt cuộc Hoài
gắng nép vào bên trong buồng xe nhưng vẫn bị tóm lấy chân. May mà hộ vệ đến kịp lúc, giết chết tên phản loạn đó, vì vậy nên giày của nàng rơi mất một chiếc, cổ chân cũng đau nhói, hơi nhếch nhác nhưng cũng
chẳng có gì ghê gớm.
Trình Dực mím môi:
Ta bảo vệ công chúa rời đi trước, sợ là Vệ sở ở vùng phụ cận vẫn còn đồng bọn của quân phản loạn, bây giờ không rõ tung tích Thái tử gia, xung quanh vô cùng hỗn loạn, không biết khi nào lại có
binh mã đuổi tới.
Mắt Trình Dực cay cay, không biết nên nói điều gì, một hồi lâu sau mới đáp:
Cảm ơn công chúa.
Bấy giờ công chúa Hoài Nhu mới phát hiện ra bản thân hơi thất lễ liền đưa tay chỉnh sửa lại tóc mai, cụp mắt phân trần:
Đều là người một nhà, phò mã nói những điều này để làm gì?
Này, ngươi nói xem, cái này có giống sơn trại của bọn ta không?
Lữ Quang huých huých khuỷu tay vào Liễu Tô bên cạnh.
Liễu Tô thật thà gật đầu.
Hoàng ma ma chính là người hầu hạ nàng lúc còn ở trong cung, trong số những người bên cạnh3 duy chỉ có Hoàng ma ma là có thể tin tưởng, nên lần này đến đây cứu Triệu thị, nàng đã đưa Hoàng ma ma theo.
Mũi Hoàng ma ma cay ca9y, bà nói:
Vẫn chưa bị thương, giày của người chẳng thấy đâu nữa, người làm chuyện nguy hiểm như vậy vì phò mã gia, nếu phò mã gia không đố6i xử tốt với người thì đúng thật là...
Công chúa Hoài Nhu sai người vắt khăn, chăm sóc cho Triệu thị. Triệu thị bị bắt nhốt quá lâu, nhất là mấy ngày gần đây bà không chịu ăn uống, một lòng muốn chết nên vô cùng yếu ớt. Lúc được giải cứu, bà lợi dụng
thời cơ chống cự lại tên phản loạn bên cạnh nên bị thương. Giống như đã rét vì tuyết lại giá vì sương, dù được bồi bổ tốt thì e là trong thời gian ngắn cũng không thể nào hồi phục được. Có điều những việc này chỉ là
bước tiếp theo phải làm thế nào. Trình Dực biết nặng nhẹ, căn dặn hộ vệ trông chừng xe ngựa của công chúa rồi hắn cũng nhanh chóng đưa người đi.
Trình Dực nhìn Bành Lương ở cách đó không xa, sau khi nhìn thấy mẹ được cứu ra thì Bành Lương luôn đứng một bên chứ không tiến lên trước.
kiên nhẫn, nhào ra khỏi động xông thẳng về phía nàng.
Nàng đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy đâu, bảo không sợ hãi là giả. Vốn dĩ nàng không dẫn theo nhiều người, lúc đang trên đường tháo chạy bất cẩn bị quân phản loạn mò tới bên cạnh xe ngựa, tuy nàng đã cố
Trình Dược không biết nên xưng hô với Bành Lương thể nào, cũng chưa rõ rốt cuộc mẹ và Bành Lương có quan hệ gì, nhưng bây giờ Bành Lương đáng cho hắn tin tưởng.
Chỗ này giao lại cho Bành thúc trước.
Trình Lương khom người với Bành Lương.
Công chúa Hoài Nhu gật đầu:
Vậy chúng ta đến trại Hân Khẩu tụ họp với mọi người, binh mẽ trong tay chúng ta cũng có thể giúp ích được.
Chuyện không thể chậm trễ.
Trình Dực nói:
Bây giờ chúng ta lập tức lên đường.
nhiều, bọn họ...
Nghĩ đến đây lòng công chúa Hoài Nhu nóng như lửa đốt. Nàng không thể rời đi thể này được. Suy cho cùng phủ Hoài Viễn hầu là những người đầu tiên biết rõ chuyện này, vì phối hợp cứu mẹ cùng với nàng nên bọn
họ không hề lên tiếng, nàng không thể bỏ mặc nữ quyến hầu phủ không quan tâm.
Công chúa Hoài Nhu nhìn Trình Dực:
Người của chúng ta đông không. Có thể... có thể đi tìm Hoài Viễn hầu phu nhân không?
Trình Dực nhìn công chúa siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định dứt khoát, nhất thời cảm thấy xúc động.
Công chúa Hoài Nhu muốn giải thích:
Hoài Viễn hầu phu nhân đã biết rõ chuyện của mẹ còn có ẩn tình khác từ lâu, cũng biệt giờ phút này rất nguy hiểm nhưng vẫn cho ta mượn hộ vệ, còn đi theo đội xe về kinh
dày,máu tươi thẩm qua khăn.
Mẹ bị thương rồi.
Công chúa Hoài Nhu lập tức kéo tay Triệu thị, bàn tay Triệu thị thô ráp, đầu ngón tay lạnh lẽo.
Nghe được câu hỏi của nàng, Trình Dực mới như bừng tỉnh từ trong cơn mơ, lúc này hắn mới trả lời bằng giọng khàn khàn:
Đã cứu mẹ ra rồi, nàng yên tâm.
Thể thì tốt!
Cuối cùng công chúa Hoài Nhu cũng thở phào một hơi.
Viễn hầu phu nhân đang ở đâu?
Trình Dực không từ chối:
Vậy làm phiền công chúa rồi.
Công chúa.
Trình Dược gọi:
Đã dò la được tin tức, trinh sát do Lục Thận Chi cử đi đến tìm bọn ta báo rằng, nữ quyền đã đến trại Hân Khẩu trước rồi, chuẩn bị chống đỡ quân phản loạn tại đó, chúng ta có cần đến đó
không?
Dứt lời, nàng nhìn Trình Dực:
Phò mã mau đi đi!
Quân phản loạn trên núi Ngũ Phong không nhiều, tạm thời nơi này vẫn xem như an toàn, vì vậy việc quan trọng trước mắt là lập tức dò la tung tích của nhóm nữ quyền quay về kinh thành, như thế mới biết được
xốc xếch, chân còn thiếu mất một chiếc giày, có thể thấy khi nãy nguy hiểm đến mức nào.
Công chúa Hoài Nhu nhớ đến Triệu thị:
Mẹ thế nào rồi?
Ta cũng thấy rất giống.
Lữ Quang thở dài một hơi:
Tựa vào sơn trại để ngăn địch, bọn ta cũng xem như có chút kinh nghiệm, sau khi chuyện này qua đi cũng coi như lập được công lao nhỉ? Ngươi nói xem đến lúc ấy
ta có thể làm người trong phường giống như Nhiếp Thầm không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.