Chương 177: Gieo gió gặt bão
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1882 chữ
- 2021-12-31 05:19:37
Nước mắt Lâm thái phu nhân đã sắp cháy cạn. Rõ ràng quân phản loạn đều đã bị nữ quyền nhà họ Cố dẫn đi hết, vì sao đột nhiên lại giống như đã8 biết trước mà tới vây công bọn họ?
Đám hộ vệ mà nhà họ Thôi bọn họ vất vả đào tạo đều đã bị giết sạch, bà ta được vị ca nhi kéo từ 3trong xe ngựa ra che chở sau lưng, Vị ca nhi vì bà ta mà liều mạng chống đỡ, chịu biết bao vết thương, cuối
Triệu cung nhân còn chưa nói dứt lời thì đã đưm ưm ưư, miệng bị người ta bịt lại, nhất thời không thể nói chuyện được nữa.
Lâm thái phu nhân cũng muốn lên tiếng, nhưng nhìn thấy tình thế này chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cho đến khi bị kéo xuống khỏi lưng ngựa, nhìn thấy đệ đệ đứng đó không xa, Lâm thái phu nhân
Trưởng tỷ từng nói sẽ luôn giúp đệ, giúp nhà họ Lâm.
Lâm Tự Chân nói:
Nếu đệ không còn nữa thì trưởng tỷ cũng chẳng sống tiếp được, để không còn thì lấy ai giúp tỷ giải tỏa ưu phiền? Đệ thật sự cũng
không yên tâm về trưởng tỷ.
Nhưng giờ đã không còn như xưa, Lâm Tự Chân không có ý muốn an ủi bà ta, chỉ lạnh lùng nói:
Bọn chúng đều muốn bắt đệ về quy án để đổi lấy công lao, trưởng tỷ cũng muốn đệ chết ư?
Lâm thái phu nhân kinh ngạc nhìn Lâm Tự Chân:
Đệ là đệ đệ ruột của ta, sao ta có thể muốn đệ chết được? Bao năm nay ta đối xử với đệ thế nào, đệ phải hiểu rõ nhất mới phải.
mới không thể kìm nén được nữa, thống thiết kêu lên:
Tự Chân, là đệ sao? Thật sự là đệ ư? Ta còn tưởng tỷ đệ ta sẽ mãi mãi không gặp được nhau nữa!
Sắc mặt Lâm Tự Chân lạnh lùng, ánh mắt chuyển từ Triệu cung nhân sang Lâm thái phu nhân, ngẫm nghĩ giây lát rồi bước lên đỡ Lâm thái phu nhân dậy.
Lâm Tự Chân gật đầu:
Đệ cũng là vì nhà họ Lâm, không muốn cả đời làm võ tướng nghèo khổ, lúc khốn khổ nhất đến cả nơi để về cũng cần xòe tay xin nhà vợ giúp đỡ.
Lâm thái phu nhân nuốt nghẹn:
Không phải đều đã qua rồi ư... Những năm tháng đó đâu có ai dễ dàng, khi ấy tuy ta nắm quyền trong nhà nhưng Hầu gia để mắt rất kỹ, ta cũng không dám đưa cho nhà mẹ đẻ
Trưởng tỷ thường nói gả vào nhà quyền quý thì phải đón ý người ta, để tranh giành lợi ích cho nhà mẹ đẻ mà chịu đủ mọi uất ức, sau này con gái nhà họ Lâm sẽ không cần phải làm như vậy nữa.
Lâm thái phu nhân không nghe tiếp được nữa, hiện giờ trong lòng bà ta chỉ còn sự kinh hãi tột độ:
Ta... ta... có thể làm gì... Ta... ta phải giúp độ như thế nào? Ta chỉ là một nữ quyến.
Bảo bà ta dùng tính mạng ép buộc? Muốn bà ta chết?
Bà ta vì đệ đệ mà làm bao nhiêu việc như vậy, lúc bị người trong tộc nhà họ Thôi chất vấn, bà ta vẫn vì đệ đệ phản bác hết tất cả. Trong lòng bà ta, người hiền lành như đệ đệ đi đến bước này đều là thân bất do
Lâm thải phu nhân chợt cảm thấy người trước mặt vẫn là đệ đệ mà bà ta ngày nhớ đêm mong.
Tự Chân!
Lâm thái phu nhân khóc:
Ta biết đệ bị oan... Tên Ngụy Nguyên Kham đó thì không cần phải bàn, nhưng nhà họ Lâm ta cũng xuất hiện một kẻ ác độc. Hai mẹ con đó một lòng muốn đẩy đệ vào đại
quá nhiều tiền... Ta biết là đệ ấm ức, nếu không thì đệ cũng không đi đến bước đường này. Nhưng giờ phải làm sao đây? Ta đau lòng chết mất, ta đau lòng cho đệ...
Lâm Tự Chân không muốn nghe tâm thái phu nhân nói tiếp nữa:
Trưởng tỷ nói, vì nhà họ Lâm dù thế nào cũng phải gắng gượng chống đỡ, mấy năm nay đệ đã sống như thế đó, hiện giờ không phải là đệ không
muốn chịu tội theo pháp luật, nhưng nếu cứ thể buông tay thì từ nay Lâm thị ở trong triều sẽ bị người ta phỉ nhổ, mãi mãi không ngẩng đầu lên được.
Lâm Tự Chân nhìn chằm chằm Lâm thái phu nhân:
Trưởng tỷ có hiểu ý ta không?
Lâm thái phu nhân lòng đau như cắt, không phải là vị ca nhi đã mất rồi đấy chứ? Nếu thế thật thì đúng là đã xé toạc trái tim bà ta ra rồi.
Nếu là binh mã của Tự Chân, đợi đến khi bà ta gặp được Tự Chân nhất định phải tát cho ông ta một cái thật mạnh, phải chất vấn Tự Chân vì sao lại đối xử với cháu trai của mình như thế. Vị ca nhi chưa từng làm
Cuối cùng Lâm Tự Chân cũng lên tiếng, giọng nói của ông ta hơi khàn nhưng cực kỳ bình tĩnh, như thể những chuyện trước mắt đều không hề liên quan tới ông ta:
Trưởng tỷ nghĩ đệ nên làm thế nào? Đệ muốn
tới Lão Doanh bảo, nhưng lại bị Ngụy Nguyên Kham và Thôi Trinh dẫn binh truy sát, bức ép đệ chỉ có thể trốn ở đây. Nếu không phải thân vệ của đệ truyền tin dọc đường thì đệ sẽ không gặp được trưởng tỷ nữa
Lâm Tự Chân nói:
Đệ chết rồi, trưởng tỷ sẽ buồn biết bao.
Sắc mặt Lâm thái phu nhân tái nhợt, nhưng bà ta vẫn gật đầu:
Ta chắc chắn sẽ rất buồn, đệ là đệ đệ mà ta thương yêu nhất, đệ đối xử với trưởng tỷ cũng tốt nhất, để yêu thương tỷ tỷ nhất, quan tâm tỷ tỷ
Không biết vì sao bị đệ đệ nhìn như vậy lại khiến Lâm thải phu nhân rùng mình. Lâm Tự Chân lúc này quá đỗi bình tĩnh, như thể đã tính toán xong xuôi mọi thứ.
Tự Chân,
Giọng nói của Lâm thái phu nhân trở nên run rẩy:
đệ định làm thế nào?
Lâm thải phu nhân kéo cánh tay Lâm Tự Chân:
Để ta xem đệ có bị thương không nào.
Bà ta nghiêm túc nhìn Lâm Tự Chân một lượt từ trên xuống dưới rồi mới nói:
Cũng may, cũng còn may!
Nhưng lại nhớ tới tình cảnh hiện giờ:
Đệ định như thế nào, chúng ta phải làm sao đây?
Trưởng tỷ còn là mẹ của Thôi Trinh.
Biểu cảm của Lâm Tự Chân có phần hung dữ
Trưởng tỷ dùng tính mạng ép buộc, Thôi Trinh sẽ thả cho ta một con đường sống.
Lâm thải phu nhân cảm thấy trong đầu nổ
rầm
một tiếng, giống như có một tia sét nổ tung trong đầu. Bà ta nhìn Lâm Tự Chân bằng ánh mắt không dám tin, đệ đệ của bà ta lại có thể nói ra những lời như vậy.
Tay Lâm thái phu nhân hơi run, không kìm được mà lùi về sau một bước. Đúng là bà ta từng nói vậy, ban nãy bà ta còn vừa nói xong... Nhưng đó là để bày tỏ lòng thành với đệ đệ mà thôi, mặc dù cũng xuất phát
từ nội tâm thật.
Lâm thái phu nhân cứ luôn miệng nói nhưng lại không nghe thấy tiếng đệ đệ trả lời, bà ta lại trở nên căng thẳng. Ban nãy bà ta đã nói rất rõ ràng rồi, chuyện này không liên quan gì đến bà ta, bà ta và đệ đệ là
chung một lòng, đệ đệ đừng vì vậy mà giận lây sang bà ta.
gia dọa ta, còn để đám quản sự trong tộc nhà họ Thôi đứng ngoài cửa xem trò vui... Ta... Nếu không phải vì còn lo cho đệ, thì chỉ e lúc đó ta đã đập đầu chết tại chỗ rồi.
Trong lòng Lâm thải phu nhân vô cùng uất ức, chỉ mong đệ đệ có thể an ủi mình.
nhất.
Đệ đệ của bà ta một lòng một dạ nghĩ cho bà ta, chắc chắn sẽ không làm hại bà ta đâu.
Đệ đệ và Vị ca nhi giống nhau, đều là chỗ dựa tốt nhất của bà ta.
cùng bị người ta chém mộ9t nhát gục xuống trong vũng máu, nghĩ tới đây nước mắt Lâm thái phu nhân lại trào ra không ngừng.
Lúc mới bị áp giải đi, bà ta còn c6ó thể nghe thấy tiếng của Vị ca nhi, nhìn thấy bộ dạng sức cùng lực kiệt của Vị ca nhi trên lưng ngựa. Nhưng sau đó cứ xa dần, không thấy vị5 ca nhi đâu nữa, Vị ca nhi của bà ta...
Cho nên, trưởng tỷ phải để đệ sống.
Trong mắt Lâm Tự Chân lộ ra mấy phần ương ngạnh:
Trưởng tỷ giúp ta chắn kiếp nạn này, đợi ta tới Ảo Nhi Đồ Ti, được Đại hãn trọng dụng, thống lĩnh bộ tộc biên cương
phía Bắc, tương lai... tương lai ta sẽ trở về Đại Chu, nhà họ Lâm chúng ta sẽ được phong vương phong tước, từ nay về sau người của Lâm thị sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.
gì có lỗi với ông ta, người làm tỷ tỷ như bà ta đây đến tận bây giờ vẫn còn muốn bảo vệ ông ta. Nếu nhà họ Thôi có chỗ nào làm chưa đúng thì đó là con trai cả của bà ta, đứa con trai không chịu nghe lời, không
chung một lòng với bà ta, bà ta không quản nổi.
Cuối cùng bên cạnh mới có vài bóng người chậm rãi bước ra, đám quân phản loạn lập tức kéo ngựa đi về phía đó.
Lão gia!
Giọng nói của Triệu cung nhân truyền tới, nhưng giọng nói biến đổi ngay tức khắc:
Lâm Tự Chân... Lâm Tự Chân... Quả nhiên ông ở đây... Ông đem con trai ta đi đâu rồi? Ông có còn lương... tâm...
lao, cho... cho nên ta mới chọn đi con đường khác, là vì không muốn bảo vệ bọn chúng chu toàn, đệ có biết trong lòng ta hận bọn chúng đến mức nào không? Nếu ta đủ sức thì ta đã tự tay giết chết bọn chúng
rồi!
rồi.
Sao Thôi Trinh dám làm như vậy?
Lâm thái phu nhân vừa đau đớn vừa giận dữ
Sao ta lại nuôi dưỡng ra một đứa con oan nghiệt như thế! Đệ không biết đâu, lúc ở phủ Thái Nguyên, nó dám giả làm lão Hầu
Ngựa dần chậm lại, cuối cùng Lâm thái phu nhân cũng có thể hít thở. Bà nghiêng đầu nhìn Triệu cung nhân, lúc này trời đã lờ mờ sáng, có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh rõ ràng hơn, chỉ thấy Triệu cung
nhân giống như một con cá mắc cạn, bà ta bò dậy từ trên lưng ngựa, trợn tròn mắt quan sát tứ phía, tóc rối rủ sang hai bên, quần áo đã xộc xệch từ lâu, nhìn còn điên dại hơn lúc trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.