Chương 184: Tặng kẹo
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1388 chữ
- 2021-12-31 05:19:25
Sữa dê?
Cổ Minh Châu nhướng mày. Tiểu thức không thể uống mấy thứ ấy, uống xong sẽ đau bụng, nghiêm trọng thì miệng nôn trôn tháo. Với n8gười thường thì sữa có thể bồi bổ nhưng tiểu thức không uống được, nhất
là trong lúc trọng thương, uống vào thì bệnh sẽ chỉ nặng thêm m3à thôi.
Khuôn mặt đẹp trai bị cô kéo ra hơi biến dạng, cô biết dùng mà thu về.
Đẹp thật!
Cô lộ ra vẻ mặt thật lòng khen ngợi, thể hiện tất cả sự chân thành và nịnh bợ mà cô có.
hắn được?
Chuyện gì cũng có thể tìm ra nhân quả, dù hắn có bao nhiêu lý do đi chăng nữa thì cũng không nên cố ép hai người thành một người.
Nhưng có quan tâm người Như Quân quan tâm, làm việc Như Quân nên làm.
Không phải là hắn không nhìn thấy cô mà là hắn không dám tin. Hai người có thể giống nhau đôi phần chứ không thể giống hệt nhau được. Chuyện Như Quân biết thì cô không thể biết và không có lý nào lại
biết.
Ví dụ như cô biết Châu Trạch Sênh không thể uống sữa dê nên mới vào phòng, giá và tham ăn mà uống hết sữa trên bàn.
Một cô gái ngồi trên ghế, trong tay bưng bát váng sữa định ăn. Vẻ mặt cô thản nhiên, nhàn hạ như đây là nhà cổ, còn sữa dê và váng sữa trên bàn là chuẩn bị cho cô vậy.
Cô đã mắc lừa, rơi vào cái bẫy hắn giăng ra rồi.
Ngụy Nguyên Kham từng bước, từng bước đi đến. Sắc mặt cô gái vẫn như bình thường, không hề thay đổi. Cô nuốt miếng váng sữa cuối cùng vào bụng rồi ngước đôi mắt to tròn về phía hắn, trong mắt tràn
Bốp!
một tiếng, bàn tay giơ trước mặt của cô dán vào mặt hắn.
Một tiếng trong trẻo vang lên đánh thức Cổ Minh Châu. Hình như cô vừa vô ý tát Ngụy đại nhân thì phải.
Không khí trong phòng như ngưng lại.
Trong khoảnh khắc nghe thấy giọng nói êm tại của cô, Ngụy Nguyên Kham đã tưởng những lời cô nói đều là thật.
Bên khóe miệng cô gái còn dính rất nhiều sữa dê, vẻ mặt ngây thơ trong sáng khiến người ta không nỡ trách mắng.
Rõ ràng đã nhìn thấu bộ mặt thật của cô từ lâu nhưng suýt nữa hắn lại bị cô lừa.
ngập vẻ mơ màng như không hiểu chuyện đời.
Ngụy Nguyên Kham không nói lời nào, chỉ nhìn cô chằm chằm. Từ đầu đến cuối cô giống hệt một đứa trẻ, từng cử chỉ, động tác đều có thể dùng bệnh ngốc để giải thích. Đây là vũ khí sắc bén hữu dụng nhất
của cô. Cô dùng nó để bảo vệ bản thân, dù hắn biết nhiều bí mật của cô đến vậy thì lúc này hắn vẫn không thể nhìn thấy cô được.
Chỉ một bát sữa dê với váng sữa mà thôi, không cần phải keo kiệt thế chứ?
Hắn nhìn cô không chớp mắt, cô cũng yên lặng nhìn thẳng vào mắt hắn. Đột nhiên, hắn cúi thấp đầu dí sát mặt lại gần cô. Chuông cảnh báo trong lòng cô vang lên, vì vậy cô không nhịn được mà giơ tay ra
chẳn.
Rốt cuộc phải hắn nhìn thấu có thể nào khi mà cô biết tất cả nhưng lại chẳng chịu nói gì.
Cố Minh Châu nhìn đôi mắt sâu thẳm của Ngụy Nguyên Kham, cảm xúc cuộn trào trong đó như là bầu trời luôn biến đổi, chợt âm u chợt sáng rực. Cô tưởng Ngụy đại nhân có thể sẽ nổi giận nhưng không ngờ
hẳn còn kích động hơn những gì cô nghĩ.
Sữa dê hơi nóng, phải đợi một lát nữa mới uống được. Váng sữa mới làm, lát nữa Tam gi5a hẫng dùng.
Chuẩn bị mọi chuyện xong, Sơ Cửu nói:
Tam gia, tiểu nhân đi thăm gia tướng bị thương.
Ngụy Nguyên Kham gật đầu, quay người vào trong phòng tìm công văn, định bụng vừa đọc công văn vừa trông Châu Trạch Sênh.
Đây không phải là chuyện Cổ Minh Châu nên biết.
Lại như việc có ẩn giấu các thân phận, dẫn người trong phường đi điều tra vụ án. Tâm trí và sự lão luyện cô thể hiện ra vượt xa đội tuổi của Cổ Minh Châu.
Chưa từng bị tổn thương sao có thể bảo vệ bản thân và người nhà chu đáo đến vậy? Chưa từng gặp đám người mưu mô xảo quyệt kia thì sao có thể đấu trí với chúng? Không quen Châu Trạch Sênh thì sao có
Khôn mặt trước mắt hắn không nên như những gì hắn nhìn thấy.
Hắn không dám tin, không thể chắc chắn, thậm chí là nghĩ bản thân điên rồi mới cảm thấy đáng ra Cố Minh Châu nên là Như Quân.
Đây là chuyện không thể xảy ra. Cổ Minh Châu là Cổ Minh Châu, Như Quần là Như Quân, Như Quân đã không còn ở trên cõi đời này nữa, sao nàng ấy có thể thay đổi thành một khuôn mặt khác rồi đứng cạnh
thể để lộ ra vẻ mặt lâu ngày không gặp khi nhìn thấy y?
Cô không phải là Cổ Minh Châu, ít nhất không phải là Cổ Minh Châu luôn dưỡng bệnh trong nội trạch Cổ gia.
Ngụy Nguyên Kham cảm thấy tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực, máu tươi đang cuộn trào trong người cũng sôi sục theo từng nhịp tim.
hợp nhưng chắc hẳn lúc này Ngụy đại nhân đã có suy nghĩ muốn giết người rồi!
May mà chuyện cô không giải quyết nổi thì Cổ Minh Châu có thể giải quyết được. Cô chỉ cần bình tĩnh lại để mọi chuyện thuận theo tự nhiên là được.
Cố Minh Châu ngẩn người trong phút chốc rồi lập tức bình tĩnh. Cô nhẹ nhàng rụt ngón tay về bên má Ngụy Nguyên Kham, dùng hai ngón tay véo mặt hắn.
Cố Minh Châu hé mắt nhìn. Tay cô dán vào má Ngụy đại nhân, ngón út dán trên sống mũi cao thẳng của hắn, dưới lòng bàn tay là đôi môi hắn.
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào mu bàn tay và lòng bàn tay cô, ngón tay cô bị thiêu đốt mà co lại.
Con người của hắn còn đen hơn ban nãy. Đôi mắt phượng dài phủ thêm lớp sương mù, sau đó hắn từ từ nuốt nước bọt.
Trong phòng nhất thời không có ai.
Một bóng người thon thả nhẹ nhàng đi vào, trước tiên đến bên giường Châu Trạch Sênh bắt mạch, sau đó quay đầu nhìn sữa dê và váng sữa đang đặt ở trên bàn.
Ngụy Nguyên Kham vừa bước từ trong phòng ra thì lập tức nhíu mày.
Ngụy đại nhân quan tâm tiểu thức nhưng không biết mấy chuyện này. Rất có thể thúc ấy sẽ uống bát sữa ấy trong lúc mê man.
<9br>Vấn đề là từ chối thế nào đây?
Cổ Minh Châu nhìn vào trong sân viện.
Sơ Cửu đặt bát sữa đã được đun lên trên bàn. Trù nương 6còn tiện tay làm một bát váng sữa để Tam gia ăn.
Yết hầu chuyển động, chiếc cổ thon dài.
Lúc này rồi mà cô còn có lòng dạ nhìn mấy thứ này nữa?
Cô nên nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi chuyện này mới được. Ngụy đại nhân bị thương không ít trên chiến trường nhưng chắc chắn đây là lần đầu tiên hắn bị người khác tát. Tuy mọi chuyện đều là trùng
Đây là cách của cô, coi hắn thành trẻ con để chơi đùa.
Ngoài hơi sầm mặt ra thì hình như Ngụy đại nhân không định ra tay với cô. Cô Minh Châu thử chạy ra ngoài, nói cho cùng thì Ngụy đại nhân là người độ lượng, không tính toán với trẻ con như cô.
Nhưng như vậy thì cô càng thấy áy náy hơn.
Cố Minh Châu chạy ra ngoài như cơn gió, nhìn thấy Bảo Đồng và Liễu Tô đang đứng ngoài viện tiếp ứng cho mình. Bảo Đồng cầm hai chiếc kẹo đường hình con vật nhỏ, còn Liễu Tô bưng một bát canh hoàng kì
táo đỏ, sau khi cô ra ngoài thì Liễu Tô sẽ bung canh vào thay cho bát sữa dê kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.