Chương 186: Tâm cơ của tam gia
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1923 chữ
- 2021-12-31 05:19:51
Khéo khi bị hoàng đại tiên tha đi rồi.
Bảo Đồng nói:
Hôm qua nô tỳ còn phát hiện một con trong viện, to lắm, lại chạy rất nh8anh, nếu không phải có Tiểu Bạch ở đó thì nó đã cắp một con gà lô hoa đi mất rồi.
() Hoàng đại tiên: Hay còn gọi là h3oàng bì tử, chỉ loài chồn vàng, một loài thú ăn thịt nhỏ có lưng màu vàng đất, đầu gáy bàn chân và đuôi nâu đen.
Nghe t9hấy mấy chữ hoàng đại tiện, Lâm phu nhân đưa tay xoa đầu Châu Châu:
Được rồi, đừng nói nữa.
Không vội, rồi cô sẽ từ từ điều tra rõ ràng mọi chuyện. Những kẻ phải trả giá, sẽ không kẻ nào thoát được.
Liễu Tô mang tin tức của Nhiếp Thầm cho Ngụy Nguyên Kham.
Có vẻ như hôm nay tâm trạng của Ngụy đại nhân khá tốt, đã thu dọn công văn trên bàn từ lâu, dường như không định xử lý việc công cả đêm.
Lâm phu nhân ra khỏi phòng, Bảo Đồng mới thấp giọng nói:
Nhiếp Thầm về rồi ạ.
Cô ấy khẽ thì thầm:
Nhiếp Thầm theo dõi Thân tiên sinh kia, Thân tiên sinh lượn một vòng quanh đây rồi đi về hướng Chân Định rồi.
Chân Định cách kinh thành không xa, Thân tiên sinh sẽ về kinh báo tin hay ở lại bên ngoài kinh, đợi chủ nhân của ông ta tới tìm đây?
Hai chủ tớ vật lộn với nhau trong sân, tuy rằng thực lực chênh lệch rất nhiều nhưng Liễu Tô vẫn nhìn rất nhập tâm. Đến khi Ngụy Nguyên Kham thu tay, Liễu Tô vẫn còn ngẩn ngơ đứng im thin thít.
Sao? Ngươi cũng thích công phu quyền cước à?
Tiếng Ngụy Nguyên Kham truyền đến, Liễu Tô vô thức gật đầu.
Cổ Minh Châu rất quen thuộc với Chân Định, lúc còn là Châu Như Quân cô đã biết cha cô - Châu Trạch Thừa từng nhậm chức tại Chân Định. Trong sách cha để lại còn ghi chép về các vùng của Chân Định, trong
thư viết tay của cha có viết nhân tài ở Chân Định xuất hiện hết thế hệ này đến thế hệ khác. Cha cũng từng kết giao với nhiều bạn tốt ở Chân Định, trong mấy bức họa cha cất giữ hình như có cả tranh sơn thủy
của vùng Chân Định,
Liễu Tô khom người định lên tiếng, lại nghe Ngụy đại nhân nói:
Đi thắp đuốc trong định viện lên đi.
Liễu Tô đành phải đáp vâng.
Sơ Cửu nuốt một ngụm nước bọt, có dự cảm không lành:
Tam gia, ngài...
Rốt cuộc người đứng sau Thân tiên sinh là ai? Là mấy vị hoàng tử hay là...
Cố Minh Châu đắm chìm vào mạch suy nghĩ, vô thức lần tìm mứt hoa quả nhưng chiếc bàn thấp cạnh giường không có gì cả, mứt hoa quả của cô bị hoàng đại tiên tha đi mất rồi.
Lấy cái gì không lấy, lại cứ phải ăn mứt hoa quả của cô, hoàng đại tiên thích ăn thịt gà cơ mà? Sao tự nhiên lại đổi khẩu vị? Cổ Minh Châu buồn bã thở dài, không có mứt hoa quả, đầu óc cô chẳng suy nghĩ
Sơ Cửu âm thầm thở dài một tiếng, Tam gia vui vẻ, hắn ta cũng được nhẹ nhõm hơn, chắc tới nay có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.
Thông báo tin tức xong, Liễu Tô phân vân không biết phải đề cập tới những sắp xếp sau khi vào kinh thế nào. Hẳn đóng giả làm tên hầu của Ngụy đại nhân để thuận tiện truyền đạt tin tức cho đại tiểu thư, sau
khi về kinh, đương nhiên hắn phải khôi phục lại thân phận người trong phường.
Sơ Cửu lau mồ hôi trên trán, suy nghĩ hồi lâu mới nhận ra Tam gia đang vắt óc tìm cách dùng hắn ta để câu con cá bí ẩn này.
Chậc chậc, người ta mới chỉ gửi tới một viên kẹo, Tam gia đã bồi dưỡng một hộ vệ thiếp thân cho người ta, đúng là hết lòng hết dạ.
Sơ Cửu đang cúi mặt, định đe dọa Liễu Tô mấy câu, muốn học quyền cước với hắn không dễ thể đầu thì chợt nghe tiếng gọi.
Liễu Tô hành lễ một lần nữa. Ngụy tam gia nhìn có vẻ là người lạnh lùng, không ngờ lại hào phóng như vậy, rất khó có thể tìm được một người lợi hại làm sư phụ dạy quyền cước.
Ngụy Nguyên Kham không nói gì nữa, quay người đi vào phòng.
Nhìn Liễu Tô vui vẻ rời đi, Ngụy Nguyên Kham hơi cong môi cười.
Bây giờ người khó chịu nhất chính là Quý phi và Đông cung. Thái tử phạm phải lỗi lầm lớn như vậy, không phải chuyện Quý phi khóc lóc một trận, nhịn đói mấy bữa là có thể giải quyết. Nghĩ đến những chuyện
này, trong lòng Lâm phu nhân bỗng thấy hơi thoải mái. Quả thật Thái tử quá mức thất đức nên mới rơi vào kết cục này, chỉ hy vọng Ngụy đại nhân đừng bị liên lụy.
Cổ Minh Châu kéo tay Lâm phu nhân, ngáp một cái, Lâm phu nhân mỉm cười căn dặn Báo Đồng:
Thổi đèn đi, Châu Châu buồn ngủ rồi.
được gì nữa.
Bảo Liễu Tô mang tin tức cho Ngụy đại nhân đi.
Cổ Minh Châu nói.
Nếu đã cùng tra án, những manh mối này không thể lọt qua mắt Ngụy đại nhân.
Nhưng...
Ngụy Nguyên Kham làm như lơ đãng tiếp lời:
Trông ngươi cũng coi như một hạt giống luyện võ tốt, có thể bảo Sơ Cửu chỉ điểm cho ngươi một vài điều.
Liễu Tô vô cùng mừng rỡ, lập tức khom người cảm tạ Ngụy Nguyên Kham.
Không cần cảm ơn ta.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Cũng coi như báo đáp cho mấy ngày nay các ngươi theo ta làm việc.
Lâm Tự Chân khởi kinh thất bại, mưu đồ biên cương phía Bắc thất bại trong chốc lát, Cổ Minh Châu đoản bây giờ Thần tiên sinh cũng không biết làm thế nào. Có lẽ ông ta sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế tìm
được chủ nhân của ông ta.
Thân tiên sinh là mưu sĩ bên cạnh Thái tử, sau khi vào kinh sẽ lập tức bị triều đình thẩm vấn nên những chuyện này nhất định phải sắp xếp thỏa đáng trước khi vào kinh.
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp:
Ngươi không phải người nhà họ Ngụy, không học được mấy thứ này đâu.
Liễu Tô không khỏi
vọng.
Phải luyện thế nào mới được như thế này?
Liễu Tô ngơ ngác nói, hắn không mong được giống Ngụy tam gia, chỉ cần có thân thủ như Sơ Cửu là đã thỏa mãn lắm rồi.
Sơ Cửu là gia tướng của nhà họ Ngụy ta.
Ngụy Nguyên Kham thản nhiên nói:
Nhà họ Ngụy ta có một phương pháp có thể rèn luyện thân hình, quyền cước và cưỡi ngựa bắn cung.
Liễu Tô biết, đại tiểu thư từng nhắc đến chuyện này.
Mấy ngày nay nghe các thí6m trong thôn kể không ít chuyện ly kỳ, đến tối bà nghĩ lại còn thấy phát hoảng, nếu làm Châu Châu sợ thì nguy mất.
Có đ5iều chắc kẻ lấy chiếc hộp không phải kẻ trộm, trong ngoài căn viện này có rất nhiều người canh giữ, người có thân thủ tốt thực sự sẽ không chỉ lấy đi một hộp để đựng kẹo.
Vật đó lại chẳng phải thứ gì quý giá, quả thật không có tác dụng gì, nữ quyền trong kinh đều dùng để đựng chút cao thơm mang theo người, có mình Châu Châu là dùng đựng đồ ăn. Lâm phu nhân hoàn hồn
Phu nhân về nghỉ ngơi đi ạ.
Bảo Đồng đưa tay đỡ Lâm phu nhân đứng dậy:
Tiểu thư ở đây có nô tỳ hầu hạ là được rồi.
Lâm phu nhân khẽ gật đầu, trên đường gặp phải quân phản loạn, ít nhiều gì bà cũng hơi kinh hãi, có điều Liễu Tô đã kể mấy thang thuốc cho bà nên cũng thấy đỡ hơn nhiều, cơ thể có sức lực, tinh thần cũng hồi
phục lại như trước. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, một tên sai vặt bên cạnh Ngụy đại nhân mà y thuật không kém gì các thầy thuốc tọa đường trong kinh thành.
Ngụy Nguyên Kham đứng dậy, bình thản nói:
Ra ngoài thư giãn gân cốt với ta.
Tại... tại sao? Sơ Cứu trợn tròn mắt. Không phải không vui mới trừng phạt sao? Bọn họ vừa rời khỏi chiến trường, gân cốt trên người giãn ra từ lâu rồi, cần gì giãn nữa?
Khóe miệng Sơ Cửu xạ xuống, hình như càng ngày hắn càng không đoán được tâm tư của Tam gia.
Nghe nói Thân tiên sinh ở Chân Định, Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía Sơ Cửu.
Sơ Cửu lập tức nói:
Thuộc hạ đưa tin, cho người lập tức đi ngay.
Sơ Cửu đã sớm nhìn ra, mỗi lần Cố đại tiểu thư cho người đến đưa tin đều là tin tức rất quan trọng, không thể để xảy ra sai sót, nếu không hẳn ta sẽ giống như chén trà
đắng ngắt
kia, sớm muộn gì cũng bị
Năm đó sắp gả đến nhà họ Thôi, cô đã xin bà nội sổ sách và tranh đó làm của hồi môn. Sau khi cô mất, chẳng biết những thứ đó đã trôi dạt về đầu.
Có người âm thầm gài bẫy hãm hại Thái tử, sắp xếp đủ loại tai mắt bên cạnh Thái tử. Năm xưa cha cũng đến Đông cung giảng dạy Thái tử, lại vì cứu Thái tử mà chết. Liệu cái chết của cha có liên quan gì đến
người đứng sau kia không?
thoát khỏi mạch suy nghĩ, dỗ dành Châu Châu nằm lên giường:
Đi ngủ sớm đi, nói không chừng hai ngày nữa chúng ta phải lên đường rồi.
Triều đình đã cho người tới đưa công văn, lão gia đi bàn bạc với phò
mã gia và Ngụy tam gia, chắc đến tám phần là muốn bảo vệ bọn họ về kinh thành.
Chuyện binh biển biên cương phía Bắc không phải chuyện đùa. Thái tử không những bị bắt mà còn bị thương, triều đình muốn làm rõ mọi chuyện chắc chắn sẽ hỏi đến những nữ quyền đi theo như bọn họ.
Tam gia ghét bỏ.
Nghĩ tới đây, Sơ Cửu lại nhìn Ngụy Nguyên Kham. Trước kia Tam gia thích thầm Cổ đại tiểu thư còn biết che giấu, hai ngày nay lại tỏ thái độ chẳng kiêng nể gì, bây giờ nhận được tin tức Cổ đại tiểu thư đưa tới,
không biết trong lòng vui đến mức nào.
Bảo Đồng bưng đèn ra ngoài, Cổ Minh Châu xoay người, suy nghĩ rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong đầu cô bỗng hiện lên gương mặt của Dương tiên sinh. Thật ra năm đó ở trong đại lao, cô từng suy đoán
hẳn là Dương tiên sinh có quen biết cha, cô đã hỏi thăm nhưng ông ấy một mực phủ nhận.
Cô không có cơ hội hỏi tiếp, bây giờ mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy có điểm kỳ lạ.
Sơ Cửu, Phùng đại nhân chờ huynh ngoài cửa.
Phùng An Bình, hai mắt Sơ Cửu sáng ngời, nước mắt như chực trào ra. Cuối cùng cũng có người nhớ đến hắn rồi! Ai mà không phải thắng trận khải hoàn trở về, dù sao cũng phải có người ăn mừng vì hắn chử,
đúng không?
Kinh thành.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.