• 12,222

Chương 192: Ngụy đại nhân đoán trúng rồi


Sơ Cửu nuốt nước miếng:
Hay là để thuộc hạ đi tìm Tiểu Bạch.


Tìm cho mình một lí do, trong lòng Sơ Cửu khẽ thở phào một tiếng giống như t8ìm được chỗ dựa, bỗng nhiên thấy vững tâm hắn. Tam gia không thể không cần hắn ta, hắn ta còn phải chăm sóc Tiểu Bạch nữa mà.

Tiểu Bạch lạ3i là ai thế?
Căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, Ngụy Nguyên Kham nhì6n chiếc đồng hồ cát bên cạnh, còn một lúc nữa mới đến giờ ăn cơm.
Ngươi đến nhà Sai lão ngày gửi một tấm thiệp, ta muốn tới bái phỏng lão ngậy.
5Ngụy Nguyên Kham vừa nói xong thì liền thay đổi chủ ý.

Bây giờ ta sẽ đi luôn.

Mộ Thu lập tức căn dặn người hầu dắt ngựa tới. Không biết Tam gia vội vàng như vậy là vì chuyện gì?
Đầu mày Mộ Thu nhíu càng chặt hơn.

Hắn còn nói thêm một cầu thì điều đến nhà bếp nhóm lò.
Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạ9t nói.
Sơ Cửu lập tức ngậm chặt miệng lại, trốn khỏi phòng như chạy nạn.
Sài lão ngày nói rất lớn tiếng, người trong phòng đều hổ thẹn cúi đầu xuống.
Lão ngày rời khỏi Thái Y viện đã nhiều năm, nhưng Viện sử đại nhân của Thái Y viện vẫn thường xuyên tới cửa cầu y, thầy thuốc trong kinh thành nhắc tới lão ngày đều thật tâm tỏ lòng kính phục.
Sài lão ngày dạy dỗ xong, đang định nói tiếp thì người dưới nhà họ Sài đã bước vào bẩm bảo:
Lão gia, nhà họ Ngụy có người tới.

Nhà họ Ngụy?
Sài lão ngày chợt biển sắc, khí thể dạy dỗ đồ đệ và con trai ban nãy hơi xẹp xuống. Mấy ngày trước Ngụy nhị lão gia tới tìm ông ta hỏi về chuyện bắt mạch cho Ngụy tam gia năm đó, ông ta khó khăn lắm mới tiễn được người đi, sao giờ lại tới nữa?
Ài, đã năm năm trôi qua rồi, sao mọi người vẫn chưa quên thế! Sài lão ngày cảm thấy có phần chua xót, sao ông ta lại mắt mũi tèm nhèm bắt mạch sai được cơ chứ?
Sài lão ngày khá hài lòng với câu trả lời của mình.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Vậy người quanh năm đau ốm liên miên thì sao?

Sài lão ngày vô thức định trả lời, nhưng nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Ngụy đại nhân, trong lòng chợt chùng xuống. Người Ngụy đại nhân nhắc tới chắc không phải là Cố đại tiểu thư đấy chứ?
Không biết vì sao ông ta thấy đôi mắt của Ngụy đại nhân thâm sâu thêm mấy phần.
Ngụy Nguyên Kham nuốt nước miếng, cổ họng hơi khàn:
Sau đó thì sao?

Sau đó?
Sài lão ngày nói:
Bệnh tình của Cố đại tiểu thư mỗi ngày một tốt lên, giờ bệnh cũ đã khỏi tương đối, lão phu hành y nhiều năm, lần đầu thấy tình trạng này, thật đúng là kỳ lạ.

Sài lão ngày nói xong thì chỉ cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào nữa. Một người hành y nhìn thấy bệnh nhân tốt lên mà lại không nói ra được nguyên nhân, đúng là quá đỗi mất mặt.
Cũng may chỉ có nhà họ Ngụy tìm tới, nếu như lại có người tới hỏi về bệnh tình của Cố đại tiểu thư thì há chẳng phải ông ta sẽ xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đầu ư?
Chuyện này có tránh cũng không được, giả bộ không có nhà người ta cũng không tin. Trong phòng ai nấy đều đang nhìn chằm chằm vào ông ta, cho dù khó đến mấy cũng phải cố mà mặt dày đối mặt thôi.

Mời vào đi!
Sài lão ngày làm ra vẻ trấn tĩnh, phất phất tay áo bảo đảm đồ đệ và con cái lui xuống. Biết đâu lần này người nhà họ Ngụy tìm tới không phải vì chuyện của năm năm trước thì sao?

Ta muốn hỏi lão ngày chuyện về năm năm trước.

Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham sáng ngời khiển Sài lão ngày cứng người tại chỗ, tưởng tượng tươi đẹp lúc trước tán thành mây khói, bệnh nhân toàn thân nồng nặc mùi thuốc tới gõ cửa, lại không phải đến để khám bệnh mà là để hỏi tội ông ta.
Sài lão ngày cố gắng ổn định tinh thần. Năm ấy khám bệnh cho Ngụy tam gia không phải chỉ có mình ông ta, mạch tượng của Ngụy tam gia khi ấy quá đỗi hư nhược, thậm chí có lúc còn không cảm nhận được mạch đập, đó là sự thật.
Sài lão ngày nghĩ tới đây đã có phần kích động.
Ngụy Nguyên Kham lên tiếng:
Sài lão ngậy.

Ừm, Sài lão ngày thầm trả lời, xưng hô này vô cùng khách sáo, quả nhiên là tới khám bệnh.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Lão ngậy, ta không hỏi bệnh tình của mình, mà là hỏi về đại tiểu thư nhà Hoài Viễn hầu.

Sài lão ngày nuốt nước miếng, hai chuyện này nối lại với nhau là muốn gỡ biển hiệu của ông ta xuống đấy à? Hiện giờ ông ta chỉ muốn lập tức tiễn Ngụy đại nhân ra khỏi cửa.
Nhưng dáng vẻ của Ngụy đại nhân còn có vẻ khó đối phó hơn Ngụy nhị lão gia để hai chòm râu. a)
Sai lão ngày thở dài thườn thượt, cái thang này không xuống được rồi, trên mặt lộ ra mấy phần chán nản:
Trưởng nữ của Hoài Viễn hầu bệnh tật đã nhiều năm, tuy nhà họ Cố chăm sóc rất tốt nhưng bệnh không trừ được gốc thì chẳng khác gì lửa nhỏ đun canh, sớm muộn gì cũng thành đèn cạn dầu. Từ mạch tượng có thể thấy, từ lâu đã không còn đường cứu chữa, chỉ dựa vào một hơi thở thoi thóp chống đỡ qua ngày.

Sài lão ngày nói xong bưng chén trà lên nhấp một ngụm:
Khi ấy Ngụy đại nhân bệnh rất nặng, tuy lão phu nhắc nhở nhà họ Ngụy nên chuẩn bị tinh thần nhưng dù sao cũng còn ôm một tia hi vọng. Cố đại tiểu thư thì khác. Theo ta thấy thì hoàn toàn không có hi vọng nào. Vậy mà bỗng dưng có một ngày Cố đại tiểu thư lại khỏe lại, nhà họ Cố mời ta tới bắt mạch, mạch tượng quả nhiên hoàn toàn khác lúc trước, giống như đổi một người khác vậy.

Đến giờ ông ta vẫn còn cảm thấy thật kỳ lạ.
Ngụy Nguyên Kham được mời vào phòng khách, người dưới khom lưng bưng trà lên mời.
Sài lão ngự y ngửi thấy mùi thuốc trên người Ngụy Nguyên Kham thì thở phào. Có thể Ngụy đại nhân tới đây là muốn ông ta khám cho, ông ta nghe nói biên cương phía Bắc xảy ra binh loạn, Ngụy đại nhân là công thần dẹp quân phản loạn, khó tránh bị thương trong lúc chinh chiến.
Sai lão ngày nghĩ tới đây liền âm thầm vén tay áo lên. Xem như ông trời cho ông ta cơ hội này để xóa đi nỗi nhục năm xưa, ông ta sẽ dốc hết sức để nhà họ Ngụy quên đi chuyện đó, chỉ nhớ đến y thuật của ông ta hiện giờ mà thôi.
Nhà họ Sài.
Sài lão ngày đang dùng kết quả bắt mạch dạy đồ đệ và mấy người con trai.

Lão phu hành nghề y đã nhiều năm, trước nay vẫn luôn cẩn trọng, trước khi xem rõ mạch tượng thì sẽ không tùy tiện đưa ra kết luận, các người mới học y thuật chưa được bao lâu mà lại dám nói lời ngạo mạn, nói có sách mách có chứng cơ đấy? Nếu người học y đều giống như các ngươi thì chắc chắn bệnh nhân khổ không kể xiết.

Ngụy Nguyên Kham nói:
Lão ngày có biết là vì nguyên nhân gì không?

Dường như Sài lão ngày bị người ta hỏi trúng chỗ không muốn nhắc tới nhất, ông ta thở dài:
Nhà họ Cố nói là đã mời bà bà đến gọi hồn, bệnh tình của Cố đại tiểu thư mới có chuyển biến tốt. Nhưng sao có thể như vậy được? Nếu mấy tên phù thủy thầy pháp đó có thể trị khỏi bệnh thì còn cần đám thầy thuốc bọn ta làm gì nữa?

Sài lão ngày nói xong quay sang nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Ngụy đại nhân nói xem, có phải rất hoang đường không?

Nghĩ tới đây, Sài lão ngự y nói:
Ngụy đại nhân muốn hỏi về bệnh tình của năm năm trước? Lần đó lão phu đúng là đã chẩn đoán sai, nhưng lão phu cho rằng sai cũng tốt, đại nhân có thể khỏe lại đúng là chuyện tốt vô cùng.

Dường như biết trước Ngụy Nguyên Kham muốn nói gì, Sài lão ngày giơ tay lên cản lại.

Không phải lão phu thoái thác lỗi lầm, sau này lão phu cũng đã ngẫm đi ngẫm lại, tra cứu không ít y thư. Ngẫm nghĩ kỹ thì tuy lúc đó Ngụy đại nhân bị thương rất nặng những nền tảng cơ thể khỏe mạnh, lại thêm người nhà tận tâm chăm sóc mới có thể độ qua một kiếp.

Sai lão ngày đang nghĩ ngợi thì thấy Ngụy đại nhân đã đứng dậy, bất chợt hành lễ với ông ta:
Lão ngày trị khỏi cho người bệnh nhưng lại khiêm nhường như thế, thật khiến người ta kính phục.


Hồi lâu Sài lão ngày mới hồi thần. Ngụy đại nhân có nghe rõ ông ta nói gì không đấy?

Ngụy Nguyên Kham:
Ta không quấy rầy lão ngày nữa.


Sài lão ngày tiễn Ngụy Nguyên Kham ra về, nhìn thấy thân hình cao lớn bước ra khỏi viện, ông ta cảm thấy hoang mang, thật sự không phải đến gỡ biển hiệu
Hạnh Lâm Thánh Thủ
của ông ta hả?

Vậy sau này ông ta nhìn thấy người nhà Ngụy, có phải không cần đỏ mặt tía tai nữa không?

Ngụy Nguyên Kham tung người lên ngựa, đi thẳng về nhà họ Ngụy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.