• 10,719

Chương 194: Thấp thỏm


Nhưng mà tối nay Tam gia hơi bất thường, hình như môi hơi đỏ, rõ ràng buổi tối đâu có uống rượu, vạt đỏ này ở đâu ra vậy?

Sơ8 Cửu bước tới, chuẩn bị quan sát kỹ lưỡng.

Trong gương xuất hiện thêm khuôn mặt của Sơ Cửu, Ngụy Nguyên Kham bừng tỉnh từ t3rong suy nghĩ.
Sơ Cửu ngẩn ngườ5i tại chỗ, từ sau khi hắn ta theo Tam gia trở về từ Thái Nguyên, mọi thứ đều đã chuyển giao xong xuôi, đâu còn việc gì quan trọng nữa?
Ngụy Nguyên Kham nhìn ra sân:
Khi nào Tiểu Bạch mới đến kinh thành?

Sơ Cửu giật mình đánh thót, quả nhiên Tam gia đã phát giác ra rồi, trong sân thiếu một con gà mổ thóc đúng là yên ắng đi rất nhiều. Thì ra Tam gia nói thích gà Ngũ Hắc trước mặt người nhà họ Cố là thật, mới mấy ngày không gặp mà đã nhớ nhung thế rồi.
Ngụy Nguyên Kham nở nụ cười.
Hoài Viễn hầu và phu nhân gọi cô là Châu Châu, châu báu trong lòng bàn tay, sẽ mãi mãi không còn là đứa trẻ không có cha mẹ thương yêu, cũng mãi mãi không cần bị người khác trói buộc.
Mấy năm nay, hẳn là cô rất thoải mái và hài lòng. Như vậy là được rồi, còn tốt hơn lúc là Như Quân.
Năm năm trước, hắn đã không thể ở bên cô, vậy năm năm sau thì sao? Liệu hắn có thể khiến cô thích mình không?
Hắn rơi vào trầm mặc.
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, hắn đã có nhiều thay đổi, nhưng khi đối diện với cùng một câu hỏi thì hắn vẫn hoang mang hoảng hốt, không biết phải làm sao.
Tam gia đúng là thâm tàng bất lộ, trước khi ngài nói huỵch toẹt ra thì hắn ta còn tưởng ngài ấy khinh ghét con gà béo đó lắm.
Sơ Cửu lập tức đáp:
Tam gia, tiểu nhân dẫn người đi đón nó về ngay đây.


Đừng có về một mình.
Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt nói. Sơ Cửu gật đầu lia lịa:
Vâng ạ...

Đúng vậy!
Sau khi Như Quân chết, hắn từng mơ thấy mình cùng Như Quân tiến về phía trước, có lẽ đó không phải là mơ.
Tôn tiên sinh nói, khi ấy có thể hắn đã mắc phải chứng thoát hồn, có lẽ hồn phách của hắn đã đi theo Như Quân, đến tận nhà họ Cổ.

Chuẩn bị xong trước ngày mai.
Ngụy Nguyên Kham nói rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Mộ Thu nhìn theo bóng Ngụy Nguyên Kham đi ra sân, lúc này mới nhớ ra đáp lời. Rốt cuộc ở phủ Thái Nguyên, Tam gia đã gặp phải chuyện gì? Sao đột nhiên lại thay đổi hoàn toàn thế này?
Trời tối dần, phủ Hoài Viễn hầu vẫn bận rộn không yên, quản sự cho người đưa tin, ngày mai Hầu gia, phu nhân và đại tiểu thư sẽ về đến kinh thành, trong phủ từ trên xuống dưới phải sắp xếp ổn thỏa.
Viện của Cố đại tiểu thư trở về dáng vẻ yên tĩnh vốn có, một bóng người nhảy xuống từ trên cây hoa quế trong sân, đắn đo giây lát rồi bước vào khuê phòng.
Vén rèm lên lập tức nhìn thấy tấm mành màu hồng đào treo bên giường, giống như nụ cười nở rộ trên gương mặt cô khi cô trốn trong góc nhà ăn vụng bánh đậu đỏ, cũng giống như bóng hình quả quyết nhảy xuống hồ của cô trên thuyền hoa.
Khi xưa yêu kiều tựa hoa đào, cho nên giờ đây hắn thay nha hoàn kia chọn màu hồng đào.
Trên trường án đặt mấy món trang sức, xiêm y trong tủ đồ cũng đã được là lượt cẩn thận, trong bình hoa cắm một đóa tường vi chưa nở, có thể thấy được vợ chồng Hoài Viễn hầu yêu chiều cô đến nhường nào. Ngụy Nguyên Kham tiếp tục đi vào phòng ngủ, hắn đi đến trước giường rồi dừng lại, cảnh tượng trong đầu lại rõ ràng hơn đối phần.
Như thể lúc trước hắn đã từng đứng ở đây, dõi mắt nhìn cô nằm trên giường.
Lo lắng đợi chờ, mong cô có thể tỉnh lại.
Không thể để người ta biết Tam gia thích một con gà béo được, bằng không sẽ khiến người ta cười chê, đặc biệt là Cố đại tiểu thư.
Thích đánh đàn, thích đánh cờ, nghe cao quý nho nhã biết bao, chứ thích nuôi gà béo thì mất giá lắm. Cho dù có thích con gà béo đó đến mức nào thì cũng phải giấu trong lòng, lúc bình thường không được nói ra.
Người hiểu Tam gia nhất trên đời này chỉ có hắn ta thôi.

Ngươi đang nhìn gì đấy?
Ngụy Nguyên Kham hơi nhíu mày.
Lúc này Sơ Cửu mới hắng giọng:
Tiểu nhân t9iểu nhân tới dâng trà cho nam gia.

Ngụy Nguyên Kham vến trường bào ngồi xuống ghế, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nước t6rà thơm dịu mà ngọt thanh, hắn nhìn sang Sơ Cửu:
Có phải người vẫn còn chuyện quan trọng chưa làm không?

Lỡ như cô không chịu thì sao?
Cô không chịu thừa nhận mình là Như Quân, không muốn tiếp nhận hằn, vậy thì phải sao đây?
Cố Minh Châu hiện giờ đã vượt xa Châu Như Quân của trước kia, nếu bị ép quả đáng, có thể cô sẽ mãi mãi làm một cô ngốc trước mặt hắn, điều tất cả người trong phường đi, không bao giờ còn chịu để lộ khuôn mặt khác trước mặt hắn nữa, đến lúc đó hắn phải tìm cô như thế nào?
Ngụy Nguyên Kham ngồi lên ghế vải, đưa mắt nhìn một lượt căn phòng, bàn tay hơi co lại. Năm ấy, điều duy nhất lòng hắn khao khát là cô có thể sống tiếp.
Chỉ cần cô còn sống, những thứ khác sao cũng được.
Nhưng giờ đây, Ngụy Nguyên Kham chầm chậm nhắm mắt rồi lại mở mắt. Hắn không buông tay được, không chỉ muốn làm rõ ngọn ngành mọi chuyện mà còn muốn ở bên cạnh cô.
Tuy bây giờ đem đi giặt thì cũng không ảnh hưởng đến việc ngày mai dùng, nhưng có thể đây chính là ý trời, Bích Đào nói:
Vậy thì treo màu hồng đào này là được rồi!

Tấm mành màu hồng đào được treo lên, trong phòng như tăng thêm vài phần may mắn hân hoan.
Bích Đào vô cùng hài lòng, thổi tắt đèn trong phòng rồi đưa mọi người đi ra ngoài, bọn họ còn phải qua viện của phụ nhân dọn dẹp.

Châu Châu, Châu Châu, con mau về đi!

Người tỉnh lại ở đây không phải Cố Minh Châu mà là Châu Như Quân, nếu như vậy thì mọi thứ đều có thể giải thích một cách hợp lý rồi.
Cô tự bốc thuốc chữa bệnh, dùng phương thuốc của Tôn tiên sinh, giả bộ ngốc nghếch trước mặt người khác, sau lưng lại dùng người trong phường rửa sạch hàm oan cho Trương Nguyên, học thuật bố trí cơ quan của thảm hoa Nghiêm, còn biết chơi đàn thất huyền.
Trong khuê phòng của Cố đại tiểu thư, Bích Đào đang nhìn tấm mành trên bàn:
Đổi màu xanh ngọc bích này hay là đổi màu hồng đào này thì tốt hơn nhỉ?

Bích Đào không quyết định được, hai tấm mành này đều mới làm xong, không biết đại tiểu thư sẽ muốn dùng cái nào.
Bất chợt một trận gió thổi tung cánh cửa sổ, Bích Đào vội vàng đi đóng cửa lại. Gió đến nhanh mà đi cũng nhanh, dường như chỉ trong giây lát là dừng. Bích Đào khép cửa sổ xong thì nhìn thấy trên tấm mành màu xanh ngọc bích có một vết bẩn, không biết bị dính bùn lên từ lúc nào.
Sơ Cửu vội vàng chạy ra, suýt thì đâm phải Mộ Thu đang đi vào. Mộ Thu dâng áo bào trong tay đến trước mặt Ngụy Nguyên Kham.
Cũng may thái phu nhân dặn người ta làm hai chiếc áo bào mới, một chiếc nền xanh, cổ áo và cổ tay áo đều thêu hình mây chìm, nhìn rất đẹp nhưng hình như hơi sặc sỡ.
Ngụy Nguyên Kham lấy từ trong hầu bao ra một chiếc hộp gỗ, mở hộp lấy ra một viên kẹo mứt bỏ vào miệng.
Mộ Thu nuốt nước bọt đánh ục, trong bữa ăn ban nãy vẫn chưa ăn đủ kẹo à? Bây giờ uống trà cũng ăn, không sợ ngọt quả ư?
Ngụy Nguyên Kham sửa sang lại hầu bao, ngẩng đầu nhìn áo bào, sau đó điềm đạm nói:
Có áo sướng không?
() Một loại trang phục truyền thống của Trung Quốc, dùng để khoác ở ngoài. Mộ Thu lập tức đáp:
Không có... nhưng mà tiểu nhân có thể đi hỏi, vốn dĩ thái phu nhân có dặn người đi làm rồi, có lẽ vẫn chưa may xong.

Trước giờ Tam gia có mặc áo sướng bao giờ đầu, lúc trước Nhị lão gia tặng cho một chiếc, đến giờ vẫn còn nằm dưới đáy rương kia kìa. Tam gia từng nói mặc áo sướng quá phiền phức, thế giờ không thấy phiền nữa à?
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rơi xuống gương mặt Ngụy Nguyên Kham.

Hắn sẽ không ép cô, hắn sẽ đợi, đợi đến khi tự cô bằng lòng thừa nhận, đợi đến khi cô tin tưởng hắn, bằng lòng gỡ bỏ lớp mạng che trên mặt đi.

Có thể sẽ phải dùng một chút thủ đoạn, nhưng cũng không thể trách hắn được, ai bảo cô thông minh như thế, chỉ bất cần một chút là sẽ biến mất ngay.

Trời vừa sáng, xe ngựa đã đi lên đường cái, chẳng mất bao lâu là tới được kinh thành nên xe ngựa đều di chuyển vô cùng nhanh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.