• 10,719

Chương 199: Mỹ nữ ở bên cạnh làm thư đồng


Nhưng giờ hắn lại có thêm vài phần sáng sủa giống quần áo đang mặc trên người, nghĩ vậy, Cố Minh Châu nhìn hắn qua lớp vả8i sa, bóng hình Ngụy đại nhân cũng đẹp đến mờ ảo, giống như bức tranh đáng để truyền từ đời này qua đời khác.


Đ3ại nhân.
Liễu Tô khom lưng nói:
Không biết Nhiếp Thầm có báo tin về không?

Ngụy Nguyên Kham lại nói:
Cắt hoa đèn đi.

Nghĩa là bảo cô qua đó? Cố Minh Châu chỉnh nón và màn sa trên đầu. Cô có thể nhân cơ hội cắt hoa đèn để xem bức thư đặt trên bàn.
Liễu Tô bước ra khỏi phòng, Cố Minh Châu đứng trong bóng tối lén lút nhìn Ngụy đại nhân. Ngụy đại nhân lấy bức thư đang đặt ở bên cạnh, cũng không biết là đọc được chuyện gì mà lông mày vốn đang giãn ra lại từ từ nhíu lại.
Ảnh nền trên bàn nhảy một cái.
Cố Minh Châu nói:
Phát hiện ra thi thể đó ở đâu? Có bí ẩn gì không?


Cô biết Thân thủ phụ không?
Ngụy Nguyên Kham nhàn nhạt hỏi.
Sau khi Thần tiên sinh đến Chân Định thì ẩn náu ở nơi hẻo lánh, mấy hôm trước phát hiện có xác người ở gần nơi ông ta lẩn trốn.
Còn có bản ghi chép khám nghiệm tử thi của nha môn. Có điều nó đã bị ống tay áo của Ngụy đại nhân che mất, cô không nhìn rõ lắm.
Liễu Tô bước ra khỏi phòng, đi thẳng đến nhà bếp thì mới phát hiện ra hắn quá ngây thơ rồi. Vấn đề không phải là có nước nóng hay không, đến bếp còn chưa nhóm nữa là.
Bếp lạnh tanh thế này thì sống thể nào được? Liễu Tô quay đầu thì chỉ thấy trong viện có vài hộ vệ. Tam gia bận bịu ở trong phòng, đám người này có tay có chân mà chẳng biết làm việc gì cả, chẳng lẽ đứng đó đợi hắn làm?
Nếu Thần tiên sinh thực sự có liên quan đến Thân thủ phụ thì năm ấy cha đến Đông cung quả nhiên cũng do người ta cố ý sắp xếp.
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp:
Tộc nhà họ Thân ở Chân Định, ngoài con cháu trong tộc có thể vào học ra thì nếu ở huyện phủ xung quanh có đứa bé nào có tư chất tốt, vượt qua được kiểm tra của tiên sinh thì có thể đến nhà họ Thần đọc sách. Nhà họ Thân không những miền tiên học mà còn cho ăn ngày hai bữa nữa.

Gần như vậy, nhìn thấy từng cử chỉ của cô nhưng hắn lại càng lúc càng hoảng hốt, không dám tin người đã mất nay còn có thể trở lại bên cạnh hắn.
Khi ở nhà họ Cố, cô nhìn thấy vết thương của hắn thì hắn là biết được thân phận của hắn rồi nhưng cô vẫn luôn cẩn thận che giấu bản thân. Hắn phải làm thế nào mới có thể nhận được sự tin tưởng của cô đây? Lúc nào thì hắn mới có thể nhìn cô mà không cần cách tấm màn sa?
Cố Minh Châu nghe thấy cái tên này thì không kìm được mà giật mình. Thân thủ phụ tiến cử cha vào Đông cung, có ơn tri ngộ với cha. Có điều cha qua đời chưa được mấy năm thì Thân thủ phụ đã từ quan rồi qua đời năm sáu mươi sáu tuổi.
Hình như quê gốc của Thân thủ phụ ở Chân Định thì phải.
công che giấu gương mặt chứ?

Cố Minh Châu gật đầu. Đây là ván cờ Thần tiên sinh bày ra để chạy trốn. Có điều Thân tiên sinh đến Chân Định để thiết kế ván cờ này ắt có dụng ý riêng của ông ta.
Thân tiên sinh có liên quan đến Thân thị?
Cô rụt tay lại, yên lặng đứng ở một bên, hiển nhiên là đang nghĩ đến chuyện có liên quan đến Thân thủ phụ. Thân thủ phụ thường tán thưởng tài năng của cha Như Quân, Như Quân ít nhiều cũng nghe được một vài thông tin về Thân thủ phụ ở nhà. Ngụy Nguyên Kham nhắc nhở nhẹ một cầu, hẳn là cô có thể biết được nhà họ Thân ở Chân Định.
Thấy cô lùi về sau một bước, chuyên tâm chú ý cầm kéo xử lý hoa đèn trước mặt, Ngụy Nguyên Kham mới phát hiện tờ giấy trong tay đã bị hắn miết đến nhăn nhúm. Trong lòng hắn có một ngọn lửa nóng, muốn bưng trà lên nhấp một ngụm thi lại nhớ ra ly trà đã bị Liễu Tô mang xuống rồi. Trong bếp chưa nhóm lò, chỉ có củi ướt, Liễu Tô phải bận bịu một hồi lâu mới có thể mang trà lên được.
Yên lặng một lúc, Ngụy Nguyên Kham nghiêng đầu qua nhìn thì thấy cô chăm chú nhìn ngọn đèn, bóng hình nhập vào trong quầng sáng.
Cố Minh Châu đặt chụp đèn lại rồi nâng mắt một lần nữa. Ngụy đại nhân vẫn ngồi yên ở đó giống như là đang nghĩ chuyện gì đó đến xuất thần, Cố Minh Châu thuận thể nhìn sang bức thư.
Quả nhiên là tin tức Nhiếp Thầm gửi về, trong thư tường thuật lại tình hình của Thần tiên sinh.
Trong phòng, 5ngoài ba người họ ra thì không có ai khác. Lại thêm trước đó Liễu Tô là đầy tớ bên cạnh hầu hạ Ngụy Nguyên Kham nên khi nghe thấy, Liễu Tô vô thức muốn qua đó rót trà. Có điều hắn lập tức nhớ ra Cố đại tiểu thư đang ở bên cạnh, vì thế hắn quay đầu nhìn đại tiểu thư.
Cố Minh Châu gật đầu, lúc này Liễu Tô mới bước lên bưng trà. Trong ly trà trống rỗng, không biết đầy tớ trong căn viện này hầu hạ thể nào nữa, mong rằng nhà bếp đằng sau có nước nóng.
Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu nhìn Cố9 Minh Châu đang đứng sau lưng Liễu Tô. Sau khi nhìn thấy hắn, cô còn có ý lùi về sau tránh né, chỉ sợ bị hắn nhìn thấy. 6

Đi rót trà đi.
Ngụy Nguyên Kham không đề cập đến chuyện Nhiếp Thầm mà cất lời sai khiến.
Cố Minh Châu nói:
Có khi nào Thần tiên sinh đã bị người ta diệt khẩu rồi không?


Không phải ông ta.
Ngụy Nguyên Kham gạt tay áo ra:
Trong ghi chép khám nghiệm tử thi viết khuôn mặt xác chết bị biến dạng. Nếu là Thần tiên sinh thì không cần phải làm vậy. Thái tử cả tin vào phụ tá nên bị Lâm Tự Chân hãm hại. Bất kể là phụ tá này có cấu kết với Lâm Tự Chân hay không thì chịu tội chết là điều hiển nhiên. Thân tiên sinh chết thì chỉ có lợi cho kẻ đứng đằng sau giật dây, chúng cần gì phải phí

Đại... đại... đại nhân.

Tiếng nói lắp bắp vang lên, tuy đã che giấu nhưng vẫn không thể mở lời được. Ngụy Nguyên Kham thu lại tâm sự dưới đáy mắt, tránh để cô thấy sợ hãi mà bỏ chạy.
Cố Minh Châu chậm chạp đi đến trước đèn nhưng lại phát hiện chiếc kéo đang ở bên tay Ngụy đại nhân. Một tay cô giữ ống tay áo, tay còn lại lấy kéo nhưng lúc này tay cô lại bất cẩn chạm vào vai của Ngụy đại nhân. Cố Minh Châu lập tức quay đầu lại nhìn. Cô đang rướn người, Ngụy đại nhân ngồi trên ghế, lúc này hai người gần như là đang sống với nhau. Cô hơi quay đầu như thế này, đập vào mặt cô là làn da như ngọc, sống mũi cao thẳng, con ngươi đen như mực của Ngụy đại nhân.
Mùi xà phòng nhàn nhạt xen lẫn hơi thở như tùng phả vào, cảm giác này vừa lạ lẫm vừa kỳ quái, Cố Minh Châu không kìm được mà lui về một bước.
Cố Minh Châu nói:
Chẳng lẽ nơi phát hiện ra thi thể ở rất gần Thân thị sao?

Quả nhiên là cô biết. Ngụy Nguyên Kham hơi mím môi, đè nén nụ cười nữa đã bật ra:
Không chỉ có vậy. Thân tiên sinh còn gặp người trong Thân thị nữa. Nếu không phải vậy thì cũng không thể xác định được quan hệ của Thần tiên sinh và Thân thị. Thân tiên sinh không phải là người trong dòng tộc Thân thị nhưng lại học tập ở dòng tộc Thân thị, sau đó đổi sang họ Thân. Trước khi vào Đông cung, ông ta từng làm việc trong phủ Thân thủ phu.

Hồi lâu sau, Cố Minh Châu mới chớp mắt. Tay chân cô vẫn luôn nhanh nhẹn, hơn nữa ban nãy Ngụy đại nhân cách cô rất xa, sao có thể chạm vào được? Đột nhiên nhớ đến lúc ở chùa Kim Tháp, cô túm lấy quần áo của Ngụy đại nhân liền bị hắn ghét bỏ đẩy ra.
Có khi nào vì thế mà chạm vào vảy ngược của hắn không? Hôm nay cô đến đây là để hỏi tin tức về Thần tiên sinh, lúc này cô không thể về tay không được.
Cố Minh Châu biết những chuyện này. Cha còn từng đến Thân thị để giúp đỡ việc kiểm tra những đứa bé kia. Thân thủ phụ làm vậy là muốn giúp đỡ càng nhiều người biết chữ, đọc sách hơn, tránh cho những đứa trẻ thông minh nhưng vì nhà nghèo mà bị mai một tài năng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.