• 10,719

Chương 201: Bị mắng



Nhờ phúc của công tử, sức khỏe của ông nhà tôi đã đỡ nhiều rồi, nếu không nhờ công tử cho chúng tôi tiến mời thầy thuốc thì giờ có khi ông ấy8 đã bước qua cầu Nại Hà từ lâu, đầu thể sống tiếp cùng tôi thế này nữa.


Đại nương nở nụ cười rạng rỡ:
Khi ấy cháo loãng cũng không 3ăn nổi, còn giờ mỗi bữa đã ăn được một bát cơm, cho dù không thể giúp đỡ được việc gì, còn bắt tôi cả ngày hầu hạ bên giường thì tôi cũng bằn9g lòng, dù sao người vẫn còn đó không phải sao? Nếu lúc ấy ông ấy ra đi thì tôi thật sự không biết phải làm sao, nói không chừng cũng đi theo6 ông ấy luôn. Công tử, ngài là ân nhân cứu mạng của vợ chồng chúng tôi.


Đại nương nhìn thấy Ngụy Nguyên Kham thì miệng giống như mở 5chốt, đứng đó nói mãi không hết chuyện.
Bà quay vào trong bếp, lúc này Cố Minh Châu đứng ở cửa mới đi vào viện.
Cố Minh Châu đến trước mặt Ngụy Nguyên Kham hành lễ:
Nếu Ngụy đại nhân không có chuyện gì dặn dò thì chúng tôi xin phép đi trước, điều tra ra tin tức gì, người trong phường sẽ bẩm báo với đại nhân.

Hộp thức ăn còn chưa mở ra, hiển nhiên là cô cũng không muốn ở lại thưởng thức mùi vị của bánh đậu đỏ, có lẽ việc đại nương xuất hiện ở đây đã khiến cô sinh lòng cảnh giác.

Dù sao cũng có nước nóng, bây giờ dùng được luôn mà.
Liễu Tô đun không ít nước, đừng nói là rửa tay, ngâm mình cũng đủ nữa là.

Ra ngoài!

Ngụy Nguyên Kham nhíu mày, trong giọng nói có mấy phần uy nghiêm.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng hai người nữa, Sơ Cửu mới quay về phòng bẩm báo:
Đã tặng bánh đậu đỏ rồi ạ.
Tam gia muốn tặng mấy món đồ này cũng hao tổn hết tâm tư.
Ngụy Nguyên Kham nhìn vết mực trên mu bàn tay, cô vẫn không tin hằn, sự phòng bị đổi với hắn quả kỹ, không dám để lộ ra bất cứ điều gì. Cũng may thời gian vẫn còn nhiều, cứ từ từ từng chút một, cô không muốn để hắn biết thì hắn sẽ giả bộ như không biết, dù sao cùng cô diễn kịch cũng chẳng phải ngày một ngày hai.
Sớm muộn gì cũng có một ngày cô không thể tiếp tục giả bộ được nữa, hắn sẽ từ từ đợi.
Sơ Cửu mím chặt mối lắc đầu:
Ta cũng không biết, hình như là đám người trong phường có sở trường về trinh thám.

Nhiếp Thầm càng thêm nghi ngờ, gần gũi vậy mà lại bảo
hình như
.

Sau này nếu lại có người hỏi, thì bỏ hai chữ
hình như đi nhé.
Mộ Thu nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ, chắc chắn là Tam gia không cho người khác bàn tán về thân phận thực sự của vị tiểu thư này, nếu ngày nào đó bị Sơ Cửu làm hỏng chuyện thì phải làm sao?
Liễu Tô đón lấy đồ, muốn nói gì đó những suy nghĩ hồi lâu cuối cùng chỉ phun ra hai chữ:
Cúi ướt.

Nếu không phải Sơ Cửu là người dạy cậu công phu quyền cước, cậu chắc chắn sẽ nói cho rành mạch rõ ràng, không đốt lửa thì cũng thôi đi, nhưng cái còn mua loại ướt, nếu như đổi lại là người khác thì đã bán bọn họ rồi, định qua mặt chủ nhân bằng cách này, ai nấy lòng dạ đều xấu xa cá.
Liễu Tô cất kỹ tiền đi, cầm lấy điểm tâm đi theo Cố đại tiểu thư.
Không thể nào, chuyện chết đi sống lại sẽ không có ai tin, cô cũng không để lộ bất kỳ sơ hở nào trước mặt người khác, cho dù là người nhà họ Châu cũng không nghi ngờ thân phận của cô, huống hồ là Ngụy đại nhân,
Cô và Ngụy đại nhân chỉ từng gặp nhau một lần ở trong đại lao, giữa hai người cũng không có nhiều hiểu biết về nhau đến thế, Ngụy đại nhân không thể biết sở thích của cô được.
Huống hồ Cố Minh Châu và Châu Như Quân cách biệt mấy bậc thân phận, không ai có thể nhìn thấu ra ngay.
Nghe thấy những lời này của đại nương, Ngụy Nguyên Kham thấy Cố Minh Châu đang đứng ở đó tỉ mỉ lắng nghe.
Khi ấy công tử cho tiền, tôi nào có dám cứ thế mà nhận đầu, cũng may công tử có lời nhắc nhở.

Công tử nói, những ngày tháng cô đơn một mình không dễ sống, tôi ngẫm nghĩ thấy đúng thật. Tuy biết có lẽ cả đời này cũng không báo đáp được công tử, nhưng vì người đàn ông trong nhà, cũng chỉ đành mặt dày nhận lấy.

Ngụy Nguyên Kham lại quay sang nhìn Cố Minh Châu, cô vẫn đứng đó, mũ mạng che hết biểu cảm của cô nên không thể nhìn rõ. Lúc trước cô đi mua bánh đậu đỏ cũng đã nói chuyện với đại cương, không biết lúc này liệu có qua đây không?
Nhìn về phía đám khói đậm bay ra từ trong nhà bếp, Sơ Cửa chớp mắt, thời buổi bây giờ hộ vệ cận thân cũng khó làm như vậy à? Hắn ta là đệ nhất hộ vệ bên cạnh Tam gia cơ mà.
Bảo Đồng chải tóc cho Cố Minh Châu xong xuôi, lúc này Cố Minh Châu mới nằm xuống giường, nhìn thấy bánh đậu đỏ để trên bàn, bánh đậu đỏ vẫn có mùi vị giống như năm ấy, ngon hơn bất kỳ loại điểm tâm
nào.
Sơ Cửu giật mình đánh thót, không dám nhiều lời nữa, quay người đi ra khỏi thư phòng.
Hắn ta đứng ngoài sân không ngừng vỗ ngực bình bịch, tính khí của Tam gia càng lúc càng quái dị, đang yên đang lành cũng nổi giận cho được, hắn ta có làm gì sai đầu.

Vị tiểu thư ban nãy là ai?
Mộ Thu vẫn luôn đứng trong góc khuất đột ngột bước lên trước nhỏ giọng hỏi Sơ Cửu. Tam gia và vị tiểu thư đó ở trong phòng nói chuyện hồi lâu, đây là chuyện trước nay chưa từng có, các cử chỉ bất thường của Tam gia chắc cũng có liên quan tới vị tiểu thư đó.

Tiểu thư
Báo Đồng hơi lo lắng:
lần này ra ngoài không thuận lợi ạ?

Cố Minh Châu lắc đầu:
Không.

Chỉ là cô cảm thấy Ngụy đại nhân có phần kỳ lạ, nhưng rốt cuộc kỳ lạ ở đâu thì cô vẫn chưa nghĩ ra.

Đại hương không cần phải để chuyện này trong lòng. Chuyện đại nương giúp ta đã vượt xa số tiền mà ta đưa rồi.

Đại nương hơi ngạc nhiên, bà ta chỉ dạy công tử làm bánh đậu đỏ, đâu có đáng nhiều ngân lượng như thế? Chắc hẳn công tử vì muốn bà ta an tâm nên mới cố ý nói vậy thôi. Liễu Tô đã pha xong trà, dâng lên cho Ngụy Nguyên Kham.
Đại nương nhìn thấy bật cười:
Công tử ăn ít bánh đậu đỏ đi, lát nữa tôi sẽ thu dọn nhà bếp, trong phòng này còn chỗ nào cần sửa sang, nếu công tử không chế tối vụng về thì cứ việc dặn dò.

Cố Minh Châu nhở tới lời đại nương nói.
Sao lại trùng hợp đến vậy? Sao lại gặp được đại nương của đường Tây ở trong viện của Ngụy đại nhân? Khiến cô có cảm giác bí mật của mình bị người ta soi mói.
Lẽ nào là do Ngụy đại nhân cố ý sắp xếp?

Tam gia, tay ngài bẩn rồi kìa.
Ánh mắt Sơ Cửu chợt trở nên nhạy bén, nhìn thấy vết mực kia:
Để tiểu nhân đi lấy nước cho ngài rửa tay.

Tam gia ăn vận chỉnh tề sạch sẽ, không thể vì một giọt mực mà làm hỏng phong thái của ngài được.
Ngụy Nguyên Kham thản nhiên nói:
Không cần.


Tưởng cô nương
lại một lần nữa bước đến sau lưng Liễu Tô, Liễu Tô sửa sang lại quần áo rồi hành lễ với Ngụy Nguyên Kham.
Nhìn thấy dáng vẻ chu toàn của hai người, vẻ mặt Ngụy Nguyên Kham vẫn không có gì thay đổi, hắn quay người trở về phòng. Cố Minh Châu và Liễu Tô cùng đi ra ngoài.

Liễu Tô,
Sơ Cửu gọi Liễu Tô lại, đưa ngân phiếu và bánh đậu đỏ đã được bọc kỹ:
Làm cho tốt việc Tam gia giao, có tin gì thì đưa đến viện này.

Cố Minh Châu nhắm mắt lại, hồi tưởng tỉ mỉ về tin tức Ngụy đại nhân tiết lộ. Lúc trước mẹ và công chúa Hoài Nhu ngồi tán gẫu, cô có nghe thấy họ nhắc tới mẹ của Ngụy đại nhân họ Viên, không biết có liên quan gì tới chủ mẫu Viên phu nhân của nhà họ Trình hiện giờ không.

Nhà họ Thôi.

Trong phòng của Lâm thái phu nhân truyền tới tiếng khóc ôi.

Trương phu nhân cuống quýt đứng hầu ở bên ngoài, từ sau khi Lâm thái phu nhân trở về phủ Định Ninh hầu thì trốn tiệt trong phòng, không cho bất cứ ai lại gần.

Người dưới đưa cơm vào trong đều bị đánh đuổi ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.