Chương 205: Uy hiếp
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1507 chữ
- 2022-02-04 05:23:23
Ma ma quản sự xám mặt:
Nô tỳ... bị mất chút đồ.
Vừa rồi bị ngã, lúc đứng dậy bà ta còn sở hà bao bên hông, sợ hà bao rơi mất. Nhưn8g lúc đó hà bao vẫn còn, sao mới đảo mắt đã không thấy tăm hơi đầu nữa?
dù có người muốn xem thì chắc cũng chẳng có cơ hội.
Ma ma quân sự thắt lại hà bao lên hông, vội vàng đuổi theo xe ngựa nhà họ Trình.
Triệu thị đưa mắt nhìn ma ma quân sự, ma ma quản sự lập tức dâng lên mấy đôi giày thêu. Kích thước giày rất lớn, nhìn là biết để cho người thiên tục đi.
() Ngày xưa phụ nữ quan niệm bỏ chân mới là đẹp, thiên tục chỉ chân phụ nữ không bỏ.
Ánh mắt Lâm phu nhân nhìn Châu Châu chất chứa sự dịu dàng không nói được thành lời:
Hôm nay chúng ta cũng không giúp được gì, công chúa đừng để trong lòng.
Trình Dực khom người hành lễ với Lâm phu nhân:
Chuyện hôm nay là ta không xử lý thỏa đáng.
Triệu thị chỉ nhã nhặn nói:
Người ngoài thì ta không làm đầu, chỉ sợ người ta ghét bỏ, nhưng phu nhân và đại tiểu thư thì khác.
Lâm phu nhân cầm đôi giày thêu trong tay, chưa nói đến đóa hoa sủng thêu trên mặt gấm sinh động như thật, bên trong giày thêu cũng vô cùng mềm mại. Châu Châu đi vào chắc chắn rất thoải mái, mà kích thước lại vừa vặn.
Phu nhân có lòng rồi.
Lâm phu nhân không biết phải cảm ơn thế nào.
Nghe vậy, cả gương mặt Triệu như bừng sáng:
Mẹ đúng là người có phúc.
Vừa nói, bà vừa nhìn về phía Lâm phu nhân:
Để phu nhân chê cười rồi, vốn là mời phu nhân tới chơi, không ngờ lại để phu nhân chứng kiến trò cười của nhà ta.
Lâm phu nhân bật cười thành tiếng:
Đó là vì công chúa, phò mã gia và phu nhân đều không tránh né ta, quan hệ hai nhà tốt cũng chỉ đến thế này chứ mấy.
Ma ma quản sự khô9ng dám nói gì, cúi đầu đỡ Trình lão phu nhân lên xe ngựa rồi mới trở lại phủ công chúa tìm đồ.
Mất hà bao rồi.
Trán ma ma quản sự6 đổ mồ hôi lạnh:
Nô tỳ không vào, phiên ngài cho người tìm giúp, tám phần là rơi ở trong viện.
Nếu không có mẹ, con vẫn chưa nhìn rõ bản tính người nhà họ Trình.
Trình Dực nhíu chặt lông mày:
Bây giờ con chỉ ước có thể cắt đứt quan hệ với bọn họ, sau này con sẽ không quay về nhà họ Trình nữa.
Triệu thị nói khẽ:
Con đừng làm việc tùy tiện, trên đời này làm gì có người con nào thoát khỏi tộc cha? Cho dù chỉ nói ra những lời như vậy thôi cũng đã bị lễ quan vạch tội. Dù sao con cũng là người nhà họ Trình, làm bậy như thế sẽ chỉ bị nhà họ Trình nắm đằng chuối, còn có thể mang lại phiền phức cho công chúa.
Triệu thị gật đầu.
Công chúa Hoài Nhu nói tiếp:
Chờ qua đợt này, con sẽ đưa mẹ ra ngoài du ngoạn. Phò mã thường nói mẹ thích cảnh sắc Giang Nam, nhà chúng ta có một căn nhà ở phủ Tô Châu. Cứ ở kinh thành cho qua mùa đồng, xuân về con sẽ đến Tô Châu ở với mẹ một thời gian.
Triệu thị cười nói:
Lúc rảnh rỗi ta có làm cho đại tiểu thư vài đôi giày, tay nghề vụng về, mong phu nhân không chế.
Không ngờ Triệu thị lại âm thầm làm nhiều giày như vậy, Lâm phu nhân vội vàng buông chén trà trong tay xuống:
Ôi chao làm sao đây, ai lại để phu nhân vất vả như vậy!
Trong phủ công chúa.
Công chúa Hoài Nhu kéo tay Cố Minh Châu, mặt đầy ý cười:
Châu Châu là quý nhân của ta.
Xe ngựa nhà họ Trình lao về phía t5rước, ma ma quản sự đứng chờ ở cửa. Chuyện lớn như vậy sao có thể lơ là được? Nếu bình thường mất rồi thì thôi, cùng lắm là tổn thất chút tiền bạc nhưng hôm nay trong hà bao có vật quan trọng, không thể xảy ra sơ suất.
Sau khi vào phủ công chúa, bà ta rất chú ý đến cái hà bao này, thi thoảng phải xem lại, dùng tay sờ xem nó còn đó không. Sao lại bất cẩn làm mất được chứ?
Đồ trong hà bao của quân sự nhà họ Trình vừa rồi dùng để làm gì? Bà ta cầm thứ đó vào phủ công chúa chắc chắn có ý đồ.
Chẳng lẽ muốn dùng những thứ đó để uy hiếp Triệu thị? Rốt cuộc trong lòng Triệu thị còn cất giấu bí mật gì?
Một lúc sau, trong phủ có người hầu cầm hà bao đi ra.
Nhìn xem có phải cái này không?
Nha hoàn đưa hà bao cho ma ma quản sự.
Mấy năm nay ở Sơn Tây, Triệu thị và Bành Lương không chỉ điều tra mấy Vệ sở mà còn đến Ảo Nhi Đồ Ti hỏi thăm chuyện của Trịnh Biện. Thời gian mười mấy năm không ngắn, có nội tình giấu giếm không nói, người khác cũng không thể thăm dò. Chuyện của nhà họ Trình không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết được.
Công chúa Hoài Nhu trấn an Triệu thị:
Mẹ yên tâm, sau này con sẽ cho người canh cửa cẩn thận, không để người nhà họ Trình vào quấy rầy mẹ nữa đâu.
Nói xong, Triệu thị lại quay sang xin lỗi Lâm phu nhân:
Để phu nhân chê cười rồi.
Cố Minh Châu nhìn Triệu thị, dường như Triệu thị không để chuyện vừa rồi trong lòng, vẫn cứ mỉm cười trước mặt mọi người. Nhưng khi tất cả mọi người không chú ý, ý cười trên gương mặt Triệu thị liên biến mất.
Trong lúc mọi người trò chuyện, trong phòng khách cũng đã chuẩn bị xong tiệc rượu, Công chúa Hoài Như mời Lâm phu nhân nhập tiệc.
Vừa rồi công chúa Hoài Nhu lấy uy công chúa bảo vệ Triệu thị nên tâm trạng cực kỳ tốt. Một khi đã đi nước này, nàng không cảm thấy con đường sau này khó khăn đến cỡ nào nữa. Nhất là nghĩ đến cảnh Trình lão phu nhân giả vờ ngất xỉu, bị Châu Châu bấm nhân trung bắt tỉnh lại, nàng lại không nhịn được cười, cơn tức giận tích tụ lâu ngày trong lồng ngực cũng vơi đi không ít, sảng khoái không nói lên lời.
Ma ma quản sự lập tức tươi cười hớn hở:
Đúng, đúng rồi, làm phiền cô nương rồi!
Bà ta vừa nói vừa mở hà bao ra kiểm tra, bên trong có một chút bạc vụn và một cây trâm phượng đã gãy.
Ma ma quản sự thở phào nhẹ nhõm, may mà đồ đều còn nguyên, có điều... liệu có ai mở ra kiểm tra không? Chắc không có đâu nhỉ? Đây chỉ là một cái hà bao bình thường, hơn nữa bà ta phát hiện kịp thời, cho
Ma ma quản sự nuốt một ngụm nước bọt:
Lão phu nhân, nô tỳ 3quay lại tìm đã.
.
Trình lão phu nhân lạnh giọng mắng:
Làm việc vụng về, đúng là chẳng được tích sự gì!
Lâm phu nhân định đứng dậy:
Công chúa, phò mã còn khách sảo như vậy thì mẹ con ta không dám ở lại phủ công chúa nữa đâu.
Triệu thị bên cạnh cũng lên tiếng:
Đây là chuyện nên làm.
Nói đoạn, bà hơi dừng lại:
Suy cho cùng chuyện này cũng do ta mà ra...
Nghe vậy, Lâm phu nhân lập tức biển sắc:
Công chúa không thể nói vậy, Châu Châu chỉ là đứa trẻ con, không xứng với lời công chúa nói!
Công chúa Hoài Nhu nhìn Lâm phu nhân:
Tuy trước kia nhà ta không qua lại nhiều với phu nhân nhưng dù sao cũng từng đối mặt với sống chết cùng nhau, ta sẽ không nói những lời khách sáo.
Nghĩ kỹ lại thì lúc đó trên đường về kinh, ta cũng gặp Châu Châu trước, sau đó mới nhờ phu nhân giúp đỡ. Hôm nay lại là Châu Châu giúp ta, Châu Châu là đứa trẻ tốt bụng, bệnh của muội ấy cũng sẽ khỏi nhanh thôi. Những ngày tháng tốt đẹp của Hầu phủ vẫn còn ở phía sau.
Có điều... chỉ sợ phải khiển Châu Châu chịu ấm ức, chắc chắn nhà họ Trình sẽ không thiếu lời đàm tiểu về nhà họ Cổ.
Thế nên dù bị nhà họ Trình tới làm loạn một trận, bầu không khí tiệc rượu cũng vô cùng hòa hợp. Thấy sắc trời không còn sớm, Lâm phu nhân dẫn Châu Châu cáo từ, công chúa Hoài Nhu cũng đưa Triệu thị về phòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.