• 12,222

Chương 222: Y bà hiện th n


Bóng hai người càng lúc càng gần, Nhiếp Thầm mở to mắt, người đang tới là Cố đại tiểu thư và Liễu Tô, lúc này Cổ đại tiểu thư ăn v8ận tương tự như ý bà, không còn dáng vẻ của Tưởng sư muội lúc trước nữa. Tuy Nhiếp Thầm đã đoán được từ trước y bà đó gần như chắ3c chắn là có liên quan đến Cố đại tiểu thư, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Hơn nữa chân của 9Liễu Tô cũng không còn tật nữa, thân thủ nhanh nhẹn, bước chân có lực, đứng cạnh Cố đại tiểu thư thế này khiến người ta vừa nhìn 6đã nghĩ đây là một đối y bà và đồ đệ lang thang chữa bệnh, sẽ không khiến người ta nảy sinh nghi ngờ.
Căn nhà đó tuy nhỏ nhưng cách đường Dược Vương rất gần, trên đường Dược Vương đều là tiệm thuốc, không ít thầy thuốc lang thang đều ở gần đó, tiện cho việc làm ăn. Đến thành Bắc, quanh qua mấy con ngõ, đi đến trước một căn nhà nhỏ, Liễu Tô giơ tay đẩy cửa, khắp nơi trong sân đều là nguyên liệu thuốc đang phơi, trước cửa phòng còn bày mấy cái sàng, bên trong cũng là những thảo dược thường thấy.
Những thứ này đều do một tay Liễu Tô âm thầm chuẩn bị, có một nơi thế này sẽ thuận tiện cho bọn họ truyền đạt tin tức.

Đi đến căn nhà mà chúng ta đã mua.
Cố Minh Châu nhỏ giọng nói.
Nhiếp Thầm từng nghe Liễu Tô nói, ngoại trừ căn nhà mà ai ai cũng biết ra, thì Cố đại tiểu thư còn mua thêm một căn nữa ở phía thành Bắc.
Nhiếp Thầm:
Đại tiểu thư đang sợ đồng đẳng của Lâm Tự Chân sẽ nhắm tới chúng ta?

Cố Minh Châu nói:
Người trong phương quá nhỏ, không đáng để bọn họ tốn quá nhiều tâm sức, nhưng có những chuyện không thể không đề phòng.

Chưởng quầy nói:
Nếu sư phụ cậu lại hái thêm được thuốc gì tốt thì nhớ đem tới tiệm của chúng tôi đấy nhé.

Trong phường có không ít người hái thuốc, kiểu gì cũng có thể tìm được dược liệu tốt ở trên núi. Tuy những người này cũng hiểu về y, về dược, nhưng bọn họ lại không giống như những thầy thuốc lang thang sống dựa vào việc khám chữa bệnh cho mọi người.
Cổ họng Nhiếp Thầm hơi nghẹn lại, lúc ở phủ Thái Nguyên, hình như y từng gọi y bà là bà bà, giờ nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ. Một đại tiểu thư trẻ trung như thế sao có thể làm bà bà của y được? Cũng không biết trong lòng đại tiểu thư cười nhạo y thể nào nữa.
Nhưng mà... Ngụy đại nhân anh minh như vậy mà không phải vẫn bị đại tiểu thư lừa đó thôi, đến giờ vẫn còn không hay biết gì, nghĩ tới đây, trong lòng Nhiếp Thầm lại cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Bọn họ bàn chuyện đến đây thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
Cố Minh Châu gật đầu, Liễu Tô lập tức đứng dậy ra ngoài kiểm tra.
Nhiếp Thầm đáp:
Đại nhân ở Hình Bộ biết thuộc hạ là người có sở trường trinh thám ở trong phường, còn nói nếu phủ nha có gì cần tới người trong phường, thì sẽ tới tìm thuộc hạ.

Cố Minh Châu gật đầu, bọn họ đã giúp Ngụy đại nhân phá án ngựa chiến ở phủ Thái Nguyên, tuy đã cố hết sức tránh vào góc khuất, sợ bị người ngoài chú ý, nhưng án ngựa chiến có ảnh hưởng quá lớn, cuối cùng vẫn lọt vào mắt của người khác. Nhưng đây cũng là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, cô đã có chuẩn bị từ sớm, cho dù Kiều Tung không tới tìm cô thì cô cũng sẽ tự tìm đến tận cửa.
Nhiếp Thầm gật đầu, dặt dò Liễu Tô:
Bảo vệ tốt cho tiểu thư.

Hai người đi ra khỏi cửa, hướng về phía tiệm thuốc Cao thị, có sự giới thiệu của chưởng quầy tiệm thuốc, bọn họ mới có thể bước vào nhà họ Viên.

Chỉ là nhở phải hết sức cẩn thận, quan lại quyền quý trong kinh không phải bách tính tầm thường, chữa không khỏi thì cũng thôi, nhưng tuyệt đối không được dùng mấy thứ thuốc ba lăng nhăng đâu đấy, mất mạng như chơi chứ chẳng đùa.

Chưởng quầy vừa nói vừa nhìn vào trong sân, trong sân đang phơi một ít dược liệu thường dùng, nhớ đến hai cây nhân sâm lâu năm mà Liễu Tô đem tới tiệm thuốc để bản, hai cây nhân sâm này cũng không đoán được là bao nhiêu tuổi, kinh thành trước giờ là nơi không thiếu tiên, chỉ thiếu đồ tốt, ông ta có được hai cây nhân sâm này đã giúp tiệm thuốc tăng thêm không ít thể diện.
Chưởng quầy xua xua tay:
Lúc trước thấy phương thuốc các cậu đem tới hiệu quả rất tốt, cũng bảo thầy thuốc trong tiệm kiểm tra cậu, giờ có mối làm ăn liền nghĩ ngay tới mấy người, nhưng mà... các cậu vừa mới chân ướt chân ráo tới đây, vốn dĩ chỉ nên nhận mấy ca lặt vặt thôi, không nên nhận việc tối nay.

Nhưng vị phu nhân đó bị thương đã bảy tám năm trời, thầy thuốc lớn bé trong kinh đều đã khám một lượt, mọi người đều biết bệnh đó không dễ chữa, các cậu đi mà có chữa không được thì cũng sẽ không bị đối xử hà khắc quá đầu.
Bọn họ quanh năm ở trên núi, không thích qua lại với người khác, thường hay đổi thảo dược trong tay lấy ngân lượng. Chưởng quầy hi vọng người mình gặp được là một người hái thuốc, chỉ cần lung lạc được người này thì tiệm thuốc của ông ta không cần phải lo không có thuốc tốt nữa.
Tiễn chưởng quầy đi xong, Liễu Tô đi vào nhà nhỏ giọng nói:
Bảo chúng ta tới cửa tiệm thuốc đợi, nhà họ Viên cho người mới cùng lúc mấy thầy thuốc tới xem bệnh.

Quản sự nhà họ Viên đã đứng đợi trước tiệm thuốc, nhìn thấy một y bà đội mũ mạng sa che mặt dẫn theo đồ đệ bước tới, ông ta nhíu mày. Vì bệnh của công nhân mà bọn họ thật sự sắp lật tung cả kinh thành lên rồi, lúc trước còn lựa này lựa kia, nhưng cùng với việc bệnh của cung nhân càng lúc càng nặng, mấy ngày trước thậm chí còn mời cả vụ sư tới.
Cũng giống như bà bà trước mặt này đây... nếu không phải bệnh cũ của công nhân tái phát quá nghiêm trọng, thì loại người này tuyệt đối sẽ không có chuyện bước chân vào phủ đệ nhà họ Viên.
Cổ đại tiểu thư giả5 dạng thành y bà cũng hơi khác so với hồi ở phủ Thái Nguyên, cơ thể phình to ra kha khá, xem ra đã độn thêm không ít quần áo bên trong.
Thân hình mập mạp, lưng còng, cộng thêm kiểu tóc của người già, trông ít nhất cũng phải bốn năm mươi tuổi.
Cố Minh Châu đứng dậy, xem ra chưởng quầy của tiệm thuốc đã đoán ra bọn họ là
người hái thuốc
, như vậy thì có thể giải thích được vì sao cô thường không có ở nhà, và vì sao cô lại nhận mấy việc lặt vặt như khám bệnh cho người khác, bởi vì
người hái thuốc
là cô tuổi tác đã cao, càng ngày càng không thể vào sâu trong núi, dược liệu hái được cũng càng lúc càng ít, không thể không đi khám bệnh kiểm ít tiền.
Liễu Tô cũng tương thuốc trên lưng, hai người chuẩn bị ra ngoài, Cố Minh Châu dặn dò Nhiếp Thầm:
Ngươi không cần đi nữa, tránh để người ta phát hiện.

Một khi bị Kiều Tung để mắt tới thì người trong phường sẽ khó có thể hành động thoải mái, trước khi cô chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ thì vẫn cần phải duy trì quan hệ tốt với Kiều Tung.
Cho nên cô và Nhiếp Thầm một sáng một tối, bên ngoài sáng thì để Nhiếp Thầm quản lý người trong phường, giống như trước đây, nhận ban thưởng của triều đình, giúp nha môn làm việc, trong tối thì cô sẽ điều động một vài người đi điều tra những vụ án mà bọn họ muốn điều tra.
Mặt mày chưởng quầy giãn ra:
Phương thuốc chữa ngoại thương lần trước các cậu đem tới cũng khá được, sư phụ cậu có biết chữa vết thương cũ lâu năm không? Đang có một mối làm ăn, các cậu có muốn nhận không?

Liễu Tô gật đầu:
Sư phụ tôi có sở trường về mấy cái này, nếu chưởng quầy có khách thì chắc chắn sẽ không để chưởng quầy phải thất vọng.

Liễu Tô nói:
Đại tiểu thư, đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, tiểu thư cứ yên tâm.
Cố Minh Châu lắc đầu:
Chỉ có thể qua mặt được người bình thường thôi.

Sau khi gặp Kiều Trưng trong đại lao của phủ Thuận Thiên, trong lòng cô càng lúc càng cảnh giác, căn nhà mua dưới tên Nhiếp Thầm rất dễ bị người ta để mắt tới, cô không đến căn nhà đó gặp mặt đám người Liễu Tô được.
Thỏ khôn trốn nhiều hang, nếu để hành tung của mình đều bại lộ trước mặt người khác thì chỉ có nắm chắc phần thua.
Bọn họ đi vào phòng, Cố Minh Châu nhìn Nhiếp Thầm:
Lúc gặp Kiều đại nhân của Bình Bộ ở ngoại thành, Kiều đại nhân đã nói những gì với ngươi?

Là chưởng quầy của tiệm thuốc kể bên, chưởng quầy nhìn Liễu Tô nói:
Hôm nay cậu tới tiệm thuốc nói, sư phụ cậu đi hái thuốc ở trên núi đã về rồi, bây giờ có đang ở trong nhà không?

Liễu Tô gật đầu nói:
Có.

Quản sự nhà họ Viên nói:
Đi thôi!


Tối nay đã đuổi bảy tám thầy thuốc đi, cung nhân chắc chắn đang rất tức giận, còn không về thì ông ta cũng sẽ bị phạt mất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.