• 10,719

Chương 229: Ơn cứu mạng


Lý thái phu nhân tặng túi vải và những vật đã chuẩn bị sẵn cho Cố Minh Châu, mỉm cười và trò chuyện với cô.

Lô ma8 ma tiến vào bẩm báo:
Tam gia đến rồi.


Lâm phu nhân quay đầu lại, một bóng người đang đứng rất quy củ ngay giữ3a sân. Chẳng phải là Ngụy đại nhân đây sao? Hôm nay trông Ngụy đại nhân khác hoàn toàn với lúc ở phủ Thái Nguyên, gương 9mặt không còn lạnh lùng xa cách và ánh mắt không còn bức ép người khác, hắn khoác trường bào màu xanh ngọc, khuôn mặt sá6ng ngời, tư thế oai hùng, rạng rỡ.
Nói rồi Lý thái phu nhân nhìn Ngụy Nguyên Kham với vẻ oán trách: Lễ nghĩa học bao năm nay đi đâu hết rồi hả? Vốn nên là chúng ta đến nhà người ta bái kiến, giờ lại để cho Hoài Viễn hầu phu nhân đến đây cảm ơn trước.

Cố Minh Châu nhìn thấy tình cảnh này thì chớp chớp mắt. Ngụy đại nhân đang có ý định gì thế nhỉ? Sao đột nhiên giữa hai nhà lại xuất hiện thêm một cái ơn cứu mạng rồi?
Ngụy Nguyên Kham cúi đầu:
Là cháu không đúng.

mất dáng vẻ của Kham ca nhi vào năm năm trước rồi.
Năm năm trước, sau khi xảy ra chuyện đó, Kham ca nhi bắt đầu gánh vác trọng trách của gia đình. Bà hiểu lòng dạ của Kham ca nhi. Kham ca nhi muốn che mưa chắn gió cho nhà họ Ngụy, mấy năm nay thắng bé luôn nín nhịn để tương lai đòi lại công bằng cho nhà họ Ngụy.
Chuyện mà Kham ca nhi muốn làm, bà cũng không cản, cho dù kết quả ra sao thì đó cũng là con đường mà thằng bé đã lựa chọn và tự bản thân nó phải tranh giành lấy. Điều khiển bà đau lòng là Kham ca nhi đã trở nên lạnh lùng, tự kiềm chế quá mức, quá nghiêm khắc với bản thân, tuổi vẫn còn nhỏ không nên như vậy.

Mau đứng dậy đi.
Một lúc lâu sau Lý thái phu nhân mới phản ứng lại.
Nhìn thấy đứa cháu trai trước mặt, Lý thải phu nhân thấy cay cay sống mũi, nhất thời quên mất bản thân đang trò chuyện với Lâm phu nhân.
Là bà gặp ảo giác ư? Sao bà lại cảm thấy không phải kham ca nhi đến ra mắt khách khứa mà giống như đang đến gặp mặt bà vậy. Dường như đứa trẻ đi lạc năm năm nay cuối cùng đã về đến nhà, bà sắp quên
Ngụy Nguyên Kham nói:
Khi trước cháu chưa kịp bẩm báo với bà nội và mẹ, lúc ở phủ Thái Nguyên, bệnh cũ của cháu đột ngột tái phát, là nhờ Hoài Viễn hầu phu nhân đã cứu mạng cháu.

Lâm phu nhân có vẻ ngỡ ngàng. Chuyện này xảy ra lúc nào thể? Ngụy đại nhân nói đến cái lần ngất xỉu ở trong nhà họ Cổ đấy ư? Nhưng bà có làm gì đâu, đến thuốc cũng chưa đưa, chỉ bảo Sơ Cứu dìu Ngụy đại nhân tránh đi thôi.
Viên phu nhân căng thẳng:
Lúc ở Sơn Tây vết thương cũ của Kham ca nhi lại đau à? Bây giờ thế nào rồi?
Nói rồi, chợt nhớ đến ơn giúp đỡ của Hoài Viễn hầu phu nhân, bà lại nhìn sang Lâm phu nhân:
May mà có phu nhân, mỗi lần bệnh cũ của Kham ca nhi tái phát đều kéo dài tận mấy ngày, chẳng ngờ ở phủ Thái Nguyên lại... Thằng bé này về đến nhà cũng chẳng nói năng gì, nếu biết sớm hơn, chắc chắn ta sẽ đến tận cửa tạ ơn trước.

Kham ca nhi của bà, đứa cháu trai của bà, ngày xưa là một đứa trẻ ấm áp biết bao, trong nhà ai có việc thì hắn cũng là người đầu tiên biết rõ. Đến cả đứa con đã già của bà rước lấy phiền phức, bị ăn đánh cũng phải đợi Khem ca nhi đi đưa cơm cho. Bây giờ Kham ca nhi trở nên thể này, bà thấy sốt ruột nhưng lại chẳng có cách nào thay đổi được sự thật đó.

Đứa cháu ngoan.
Khó khăn lắm Lý thái phu nhân mới ổn định được cảm xúc:
khi nãy bọn ta còn đang nhắc đến cháu đấy.

Lâm phu nhân gật đầu, còn chưa nói dứt lời đã thấy Ngụy Nguyên Kham bái lạy lần nữa, bà bỗng chốc cứng đờ không biết cái lạy này của Ngụy đại nhân là vì việc gì.
Dứt lời, Viện phu nhân đứng dậy hành lễ với Lâm phu nhân.
Làm sao Lâm phu nhân có thể nhận lễ này được, bà cũng đứng dậy theo, vội can ngăn:
Ta cũng chẳng làm gì cả, đến thầy thuốc cũng chẳng kịp mời nữa, là tự Tam gia có chuyển biến tốt đấy chứ. Chuyện này là nhờ phúc phần của bản thân Tam gia.

Lý thải phu nhân nhìn gương mặt trịnh trọng của cháu trai, dường như đã hiểu ra được điều gì đó:
Đây là ơn cứu mạng, sao phu nhân lại nói đơn giản thế?

Cố Minh Châu cũng đang đánh giá Ngụy đại nhân, tủ nương lo chuyện quần áo của5 nhà họ Ngụy vô cùng khéo tay, mỗi chiếc trường bào đều được may rất đẹp.
Viên phu nhân cũng nhìn đến ngây người. Mọi người đều bảo mấy ngày nay Kham ca nhi không giống với bình thường, hắn bằng lòng mặc những bộ quần áo mà thải phu nhân chuẩn bị. Bà cứ nghĩ là bởi vì đã điều tra xong vụ án ngựa chiên nên trong lòng hắn vui vẻ, hôm nay xem ra không hoàn toàn là vậy.
Ngụy Nguyên Kham bước vào, lễ phép hành lễ với các trưởng bối.
Lý thái phu nhân có ý nghiêm mặt:
Ngẩn người ra đó làm gì nữa? Còn không màu đen lễ với Lâm phu nhân đi!


Ngụy Nguyên Kham khom người với Lâm phu nhân:
Những việc chưa chu đáo khi ở phủ Thái Nguyên may mà được phu nhân bỏ qua cho, ơn cứu mạng của phu nhân Ngụy Nguyên Kham sẽ mãi mãi khắc ghi trong lòng, không dám quên.


Lý thái phu nhân lại liếc nhìn sang Cổ đại tiểu thư, Cổ đại tiểu thư chớp mắt, biểu cảm trên gương mặt chẳng khác gì so với lúc này, dường như cô không hiểu chuyện đang xảy ra cho lắm. Rốt cuộc đứa cháu trai của bà đang toan tính những gì? Bây giờ hoặc là bà giả ngốc, hoặc là phải giúp đỡ cùng phối hợp với nó. Nếu là con trai bà thì chắc chắn bà đã đuổi đi rồi, nhưng Kham ca nhi thì lại khác. Cho dù chẳng biết gì cả nhưng bà cũng bằng lòng dốc hết sức để hỗ trợ hằn, từ bé đến lớn trừ lúc bệnh tình nguy kịch hết cách cứu chữa lần đó ra, Kham ca nhi chưa bao giờ gây ra chuyện vô lý nào.

Lâm phu nhân nói:
Ngụy Tam gia đừng làm thế, nếu không có Ngụy Tam gia thì hai mẹ con chúng ta cũng không thể bình an về kinh được.


Ngụy Nguyên Kham tiếp lời:
Chứng bệnh này của ta là di chứng của trận lao tù năm năm trước, lần đó khi ở nhà họ Cố, phu nhân cho người chăm sóc tận tình nên bây giờ ta đã cảm thấy khỏe lên nhiều rồi.


Nói tới đây, ánh mắt Ngụy Nguyên Kham khẽ chuyển động, biểu cảm tha thiết:
Nói phu nhân có ơn với ta tuyệt đối không phải là lời nói bừa đâu.


Viên phu nhân ngạc nhiên:
Chuyện này. Phu nhân đã dùng cách gì thế? Bệnh tình của Kham ca nhi gần như đã mời hết tất cả các thầy thuốc nổi tiếng nhưng đều không hề có khởi sắc.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.