• 12,222

Chương 238: Hẹn gặp trong rừng


Ngón tay bị cua kẹp của Ngụy nhị lão gia lại thấy nhói nhói nữa rồi.

Đường đường là một hầu gia chắc không đến nỗi8 lừa ông đâu nhỉ? Trong lòng nghĩ thì nghĩ vậy, Ngụy nhị lão gia vẫn cho ngựa đi chậm lại, nhưng lúc này hai người đã tới3 bên ngoài thành.
Hầu gia
Ngụy nhị lão gia nói:
hay là đừng đi vào chỗ tối, buổi tối đi ngủ không dám tắt đèn.
Ông có9 lòng tốt nhắc nhở, tránh cho hầu phủ lãng phí đèn dầu.
Không sao.
Hoài Viễn hầu đè nén cơn giận:
Dầu nhà ta nhiều lắm6, giữ lại cũng chỉ tổ béo mấy con trùng.


Trong đầu Ngụy nhị lão gia chợt lóe lên một ý:
Hầu gia là người Cô Tô 5à?

Ngụy nhị lão gia hỏi:
Chuyện gì?

Thôi Trịnh nói:
Ta nghe nói Hoàng thượng muốn kiểm tra tài cưỡi ngựa bắn cung, công phu quyền cước của con cháu nhà quan lại quyền quý, ta đã bỏ bê một khoảng thời gian khá dài, sợ sẽ thất thổ trước mặt Thánh thượng.

Ngụy nhị lão gia còn tưởng là chuyện gì to tát:
Chuyện này dễ, để ta đi tìm mấy vị sư phụ quyền cước tới chỉ cho Hầu gia vài chiêu.

mai.

Trời vẫn còn sáng? Trời chưa tốt hơn thì có! Ngụy nhị lão gia hơi ngây người.
Thôi Trịnh nói:
Sao? Ngụy nhị lão gia không đồng ý à?

Châu Như Chương ngồi xuống ăn mỳ, Châu Như Nguyệt đi đến trước thư án tiếp tục giúp Châu Như Chương chép sách.

Sao hôm nay đến sớm thế?
Châu Như Chương vừa ăn vừa nói:
Bình thường không phải đều muộn hơn mới thấy đến ư?

Châu Như Nguyệt nói:
Cha bị nha môn gọi đi rồi, muội không cần phải theo cha học bài nữa, đệ đệ hôm nay cũng ngủ sớm nên mẹ bảo muội về phòng sớm đi.


Chúng ta quay về đi, buổi tối chân lạnh không có ai... thương.
Chữ thương vừa mới thoát ra khỏi miệng, Ngụy nhị lão gia đã sực nhớ ra. Hoài Viễn hầu có vợ có con, đương nhiên là có người vì ông ấy mà bạn rộn, còn ông chiều nay vừa mới làm mẹ giận, chắc chắn mẹ sẽ không dặn người bỏ lò sưởi vào trong phòng cho ông đầu.
Ngụy nhị lão gia rụt cổ lại, sao ông cứ cảm thấy người từ nhỏ xưng vương xưng bá như mình lại là người thê thảm nhất thế nhỉ?

Không phải Ngụy nhị lão gia vẫn luôn miệng nói nếu có gì khó khăn thì cứ đến tìm ngài ư?
Thôi Trịnh nói:
Giờ có rồi đây.


Hầu gia, chúng ta không đi nữa có được không?
Ngụy nhị lão gia vặn qua vặn lại:
Không tốt lắm, ta còn phải về nhà... chơi thể này hoang dã quá, sắp... sắp... tè ra quần mất thôi!

Nghe thấy vậy, Thôi Trịnh lật tay một cái, thẳng tay kéo Ngụy nhị lão gia từ trên lưng ngựa xuống, ngay sau đó tiếng đấm đá truyền ra khắp khu rừng, cùng với tiếng gió thổi u u nghe như tiếng ma quỷ gào khóc.

Đừng vội, thế này là vì sao chứ?

Châu Như Chương uyển chuyển nói:
Cha muội chức quan không cao, đến khi biết được tin thì trong kinh cũng đồn ầm cả lên rồi, bằng không nếu biết trước chuyện của phủ Thái Nguyên thì cũng không đến mức để tam thẩm và nhị tỷ phải chịu khổ sở như thế này.


Được rồi.
Châu Như Chương nhướng mày:
Ta biết muội rất đắc ý, nhị bá mẫu làm chủ gia đình, bà nội xem trọng muội nhất, tương lai chắc chắn sẽ tìm một nhà tốt cho muội. Nhưng muội cũng đừng quên, năm ấy bà nội cũng rất vừa ý với đại tỷ, nhưng kết cục của đại tỷ thì thế nào? Đại tỷ có thể gả vào nhà họ Thôi, muội muốn gả cho ai? Có phải muội đang nhắm tới vị trí Định Ninh hầu phu nhân đó không? E là không dễ như vậy đầu. Trường thị sức khỏe yếu nhưng vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, kể sách của muội một sớm một chiều chưa thành được đâu.

Châu Như Nguyệt kinh ngạc nhìn Châu Như Chương, đang định lên tiếng, chợt nghe thấy bên ngoài truyền tới giọng nói của Châu lão phu nhân:
Nhốt bao nhiêu ngày như vậy mà cháu vẫn không chịu hối cải, cứ thế này ta sẽ gửi trả cháu về tộc.


Rất nhiều quan lại trong kinh không biết đến ngài, không cần phải liều mạng thế này đâu, ai da...


Có danh hiệu đao không thấy máu này ở đây thì ngài không động thủ cũng không ai nói gì đâu, nhẹ thôi... ngài năm cánh tay ta làm gì?


Trời sáng rồi, phải thương triều thôi! Ôi cái đầu ngón tay của ta!


Thế sao được,
Thôi Trịnh nhìn thấy khoảng rừng phía trước vừa đủ tiêu chuẩn, đủ kín đáo:
ta không muốn để cho người khác biết.


Vậy...


Chọn ngày không bằng gặp ngày.
Thôi Trịnh quay đầu nhìn tiểu hồ ly một cái:
Ở đây đi, Ngụy nhị lão gia chỉ cho ta vài chiêu, nhân lúc trời vẫn còn sáng, phải luyện xong trước buổi thượng triều ngày
Mấy ngày liền ăn cháo ngô với mấy món ăn kèm, Châu Như Chương đã không còn thấy thèm ăn nữa, đang định bảo người dọn đồ xuống thì lại ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.
Châu Như Nguyệt đặt chiếc lồng đựng thức ăn lên trên bàn am đường, nhìn Châu Như Chương:
Nhị tỷ, muội báo nhà bếp để lại một bát mì dương xuân, tuy không phải đồ mặn nhưng cũng cực kỳ ngon, nhị tỷ nếm thử xem.

Châu Như Nguyệt rảnh rỗi thì sẽ tới am đường giúp cô ta cùng chép kinh thư. Cô ta biết rõ tam muội cũng giống cha cô ả, là một người bề ngoài vui vẻ bên trong hung ác, âm thầm lấy lòng bà nội nhưng lúc này đối với cô ta mà nói, Châu Như Nguyệt cũng xem như có giúp đỡ. Nếu người ta đã có lòng thì vì sao cô ta phải từ chối cơ chứ?
Cô Tô gọi chuột là trùng, cho dù không phải người Cô Tô thì có phải cũng thích mấy làn điệu Giang Nam không? Cùng xem như đã nghe ngóng được chút tin tức.
Thôi Trịnh lạnh nhạt đáp:
Không phải.


Hoài Viễn hầu có cảm thấy lạnh không?
Ngụy nhị lão gia đang yên đang lành bất chợt rùng mình một cái, ông bỗng dưng có cảm giác có trận gió lạnh vừa thổi qua đây, cách Hoài Viễn hầu nói chuyện cũng giống như đang nghiến răng, có thể thấy không phải chỉ mình ông thấy lạnh.
Châu Như Chương biến sắc, lập tức đứng dậy hành lễ với Châu lão phu nhân.
Châu lão phu nhân liếc mắt nhìn bát mì dương xuân trên bàn, lạnh lùng nói:
Tam nha đầu, ai cho cháu đem thức ăn qua đây? Giờ lời ta nói không ai thèm để tâm nữa có phải không?

Châu Như Nguyệt lập tức nói:
Trời lạnh rồi, ở đây cũng lạnh, cũng phải cho nhị tỷ chút gì để ấm người chứ ạ.

Cả nhà họ Ngụy đều là bậc tinh anh, vậy hãy ra tay từ cái tên tiểu hồ ly này trước, xem xem rốt cuộc ông ta đã biết được những gì.
Nửa đêm nửa hôm kéo người ta vào rừng... Ngụy nhị lão gia linh cảm đây chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt, trước giờ ông nổi tiếng thông minh, nếu không thì sao lại tên là Ngụy Tòng Trí được?
Nhưng mà Ngụy nhị lão gia nghĩ thì nghĩ vậy chứ ngựa lại không nghe lời ông mà tiếp tục đi về phía trước, nhìn xuống mới thấy không biết Hoài Viễn hầu đã kéo lấy dây cương từ lúc nào.
Nhà họ Châu.
Từ sau khi hồi kinh, Châu Như Chương vẫn luôn bị phạt chép kinh Phật ở trong am đường, để cầu phúc cho những người hầu của nhà họ Châu đã đi theo bọn họ về kinh. Nói theo cách của Châu lão phu nhân thì đó đều là mạng người, dù sao cũng là vì cô ta và mẹ của cô ta mà chết, đều là nghiệp chướng của cô ta và mẹ.
Nói đến cùng thì cũng chỉ là cái cớ để trừng phạt cô ta và mẹ mà thôi.
Châu Như Chương không muốn nghe Châu Như Nguyệt tiếp tục kể lể:
Muộn thế này rồi nhị bá còn tới nha môn làm gì?

Châu Như Nguyệt chững lại giây lát rồi mới nói:
Muội cũng không biết.


Có gì mà không biết cơ chứ, chỉ là không muốn nói với ta mà thôi.
Châu Như Chương nhíu mày:
Nhị bá ở Hàn Lâm Viên, trong triều có tin gì nhất định phải có văn thư ghi lại, khẳng định là có thể nghe ngóng được tin tức. Lúc trước hỏi muội chuyện của Thái tử gia, muội cũng chối đây đẩy, giờ lại tiếp tục muốn tỏ vẻ huyền bí với ta.

() Đao không thấy máu: ý chỉ chưa từng giao chiến đã giành thắng lợi.
Bên ngoài khu rừng, hai con ngựa nhàn tản dựa vào nhau gặm cỏ, trời chưa tối, đêm vẫn còn rất dài.
Tối nay đối với một số người đã được định sẵn là sẽ không yên ổn.

Cháu nghĩ cho nó, nhưng nó lại oán hận cháu!
Châu lão phu nhân nhìn Châu Như Chương:
Nhị nha đầu, cháu cùng mẹ mình tới phủ Thái Nguyên, nói là đi bái tổ Như Quân, kỳ thực là muốn gặp Thời Trinh chứ gì? Cháu nói tam nha đầu muốn gả vào nhà họ Thôi, ta thấy kẻ thật sự muốn làm vợ kế của Thối Trinh là cháu mới đúng!

Cả người Châu Như Chương run lên:
Cháu nào có dám nghĩ thế, cháu...


Đừng tưởng ta không biết trong lòng cháu đang tính toán những gì.
Châu lão phu nhân được Châu Như Nguyệt đỡ ngồi xuống:
Sau khi Như Quân mất, mẹ cháu đã muốn nhờ ta hứa gả cháu cho Thời Trinh làm vợ kế, có phải cháu oán hận ta đã không làm như vậy không?

Châu Như Chương nắm chặt tay, muốn lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Châu lão phu nhân lẳng lặng nhìn cô ta:
Chuyện đến nước này cũng nên nói cho cháu biết, Ta đã cho người đi thưa chuyện rồi nhưng nhà họ Thôi không đồng ý, Thôi Trinh không chịu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.