Chương 240: Đồ lừa đảo
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1844 chữ
- 2022-02-04 05:24:21
Bảo Đồng lắc đầu:
Vẫn chưa, nhưng mà đã cho người quay về thông báo tình hình để phu nhân yên tâm, lát nữa sẽ quay về nhà tha8y quần áo, không lỡ dở việc thượng triều.
Cha và Ngụy nhị lão gia ra ngoài làm gì thế nhỉ? Lẽ nào là tìm một tửu lâu3, uống rượu cả đêm?
Cố Minh Châu nhớ tới cái rương đồ chơi mà Lý thái phu nhân tặng, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng tan 9thành mây khói, cô dò Bảo Đồng:
Cái rương đem về từ nhà họ Ngụy đã đưa vào viện chưa?
Nhìn theo bảng con gái dẫn người rời đi, nụ cười trên mặt Thôi Trịnh càng sâu. Châu Châu của ông tốt biết bao, tuyệt đối không được để người ta lừa đi mất.
Thôi Trịnh đi vào trong phòng, giang tay ra cho quản sự bước tới thay đồ.
Hầu gia, sao không thấy ngọc bội đeo bên hông của ngài đâu nữa?
Thôi Trịnh rảo bước vào trong phủ, quản sự lập tức chạy lên đón. Dáng vẻ của Hầu gia làm quản sự giật mình. Sao đầu tóc mặt mũi Hầu gia lại lấm lem đất cát thế này? Giống như mới lăn mấy vòng trên mặt đất vậy, hơn nữa góc áo còn bị xé rách, trông vô cùng nhếch nhác.
Quản sự vội nói:
Hầu gia, ngài làm sao thế này?
Không sao.
Thôi Trịnh ngó vào trong phòng chính, sau đó lại nhìn người mình một lượt:
Trông lôi thôi lắm à?
Quản sự gật đầu:
Hầu gia, ngài không chịu thiệt đấy chứ?
Sao ông có thể chịu thiệt được? Ông đã đánh cho Ngụy nhị lão gia lăn lộn khắp nơi, nhưng mà tên đó quả thực là không biết xấu hổ.
Hôm đó vết bớt màu đỏ tươi trên mặt cô đã làm Bạch công nhân sự chết khiếp, vậy thì A Thuyền trong ấn tượng của Bạch cùng nhân chắc hẳn có bộ dạng mặt mũi đầy máu. Bạch công nhân nhìn thấy
A Thuyền
lại kinh hoàng đến vậy, chắc chắn trong lòng có điều khuất tất.
Cố Minh Châu đã biết được đại khái một ít nội tình, xem ra giờ phải ra tay từ chỗ Bạch công nhân để làm rõ chuyện của A Thuyền.
Dặn dò Bảo Đồng đặt cái rương về chỗ cũ, Cố Minh Châu liếc nhìn đồng hồ cát, chắc cha cũng đã mặc xong quan phục thượng triều rồi.
Cùng Ngụy nhị lão gia hao phí sức lực cả đêm, ông thực sự mất hết kiên nhẫn muốn cho tên đó một cước bay ra ngoài. Ai mà biết được Ngụy nhị lão gia bỗng dưng lại ngất đi, nắm trong rừng không động đậy.
Ban đầu ông còn tưởng Ngụy nhị lão gia đang giả bộ, dùng chân đạp đạp mấy cái, Ngụy nhị lão gia vẫn nằm yên bất động. Ông căn bản không hề hạ sát chiêu nào hết, sao có thể thành ra như vậy được? Vừa nhìn đã biết là giả vờ giả vịt, nếu đã giả bộ thì giả bộ đến cùng đi, ông cố nhịn, dắt hai con ngựa tới.
Thấy đã sắp về đến kinh thành, ông vẫn không yên tâm, lại quay người kiểm tra. Lúc sắp tới khu rừng, sợ kinh động đến Ngụy nhị lão gia, ông còn cố tình xuống ngựa, khẽ khàng bước lại gần xem xét tình hình, vậy mà Ngụy nhị lão gia vẫn nằm lì tại chỗ, đến tư thế cũng không thay đổi.
Ông đang định vứt Ngụy nhị lão gia ở đó luôn cho xong chuyện, kết quả Ngụy nhị lão gia vừa đứng dậy thì lại ngã nhào ra đất.
Chuyện sau đó thì đừng nhắc tới nữa, ông không khác gì chăm sóc một người nằm liệt trên giường, hết kéo rồi đẩy, hết lăn lại đạp, khó khăn lắm mới đưa được Ngụy nhị lão gia quay về nhà họ Ngụy.
Quản sự nhà họ Ngụy rối rít cảm ơn ông, ông cũng không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa, quay người trở về hầu phủ.
Cố Minh Châu chớp mắt, tật ở mắt của Bảo Đồng thật là lợi hại, cô phải nhìn rất lâu mới nhận ra được chữ đó đích thị là chữ
huyền
.
Huyền, Thuyền, A Thuyền.
A Thuyền ít nhất cũng phải kế thừa được tay nghề của Bạch quan chính. Với kiểu kế thừa trong nhà của Khâm Thiên Giám, có khi A Thuyền lại chính là con của Bạch quan chính.
Cố Minh Châu đứng dậy:
Báo Đồng, chúng ta ra ngoài xem thử.
Cô rất lo cho cha, tuy tính cách của Ngụy nhị lão gia cũng chẳng phải dạng cứng rắn gì, mà giống như một quả hồng chín mọng treo trên cành cây, cha rất ít khả năng sẽ chịu thiệt, nhưng chuyện trên đời này đều sợ lỡ như.
() Ý là dễ nắn, dễ bắt nạt
Chuyện đó rốt cuộc là sao? Đến giờ Thôi Trịnh vẫn không thể làm rõ được, Ngụy nhị lão gia là thật sự bị thương hay là làm bộ làm tịch?
Thật đúng là gặp phải đối thủ rồi.
Thôi Trịnh có một dự cảm không lành, từ nay về sau có lẽ sẽ bị người quấn chặt.
Lúc này ông mới nghĩ có thể Ngụy nhị lão gia thật sự đã ngất đi rồi, có lẽ trong lúc hai người giao đấu, ông đã không cẩn thận đập vào đầu người ta.
Ông nhanh chân bước lên trước định đánh thức Ngụy nhị lão gia, khó khăn lắm Ngụy nhị lão gia mới tỉnh lại, túm chặt lấy áo bào của ông không chịu buông, nói mình đã đi dạo quỷ môn quan một vòng, nhìn thấy Diêm vương với phán quan, còn nói mình không có sức đứng dậy, nhất quyết muốn ông giúp đưa về nhà họ Ngụy.
Đưa về cái đầu ấy!
Thôi Trịnh mím môi:
Bảo người lấy một bộ y bào đem vào thư phòng, ta qua đó tắm gội.
Tránh để khi quay về làm phu nhân hoảng sợ.
Quản sự đáp vâng. Hầu gia đang định giấu phu nhân ư? Cũng đúng, nhìn thì có vẻ là Hầu gia đã chịu thiệt thòi, phu nhân mà thấy chắc chắn sẽ rất lo lắng.
Thôi Trịnh ngó nghiêng từ phía rồi sải bước đi về phía thư phòng. Nhân lúc không ai chú ý ông phải mau chóng thay đồ đi mới được. Trần đời này chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như vậy, không đánh lại được khóc lóc thì đã đành, còn sống chết bám chặt lấy quần áo của ông, khiến ông không cựa quậy gì được.
Cố Minh Châu cầm khóa ống xoay nhỏ lên quan sát tỉ mỉ, ở trên khấc xoay phát hiện một dấu vết rất nhỏ, giống như có khắc một chữ nào đó.
Bảo Đồng thấy thể lập tức nhấc đèn dầu lên ghé sát qua.
Tiểu thư, đúng là có chữ.
Báo Đồng ngửa cổ về phía sau, nheo mắt nhìn lại lần nữa:
Nô tỳ có tật ở mắt nên nhìn không được rõ lắm, có lẽ là chữ 'huyền.
Cha.
Ảnh đèn lay động, Thôi Trịnh nhìn thấy Châu Châu đang nhanh nhẹn bước tới. Thôi Trịnh vô thức muốn tránh đi, không nên để cho Châu Châu nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Cha làm sao thế?
Cố Minh Châu đi đến trước mặt, kiễng chân lên miết miết đất cát trên mặt Thôi Trịnh.
Chiếc khóa Song Ngư trong tay cô chẳng mấy chốc đã được mở ra. Cô lại lấy một ổ khóa hình hoa khác, ổ khóa này được làm giống hình một con thỏ đang gặm một củ cà rốt, nhìn rất đáng yêu, tay nghề của Bạch quan chính đúng là giỏi thật.
Mở hết tất cả khóa ra, Cố Minh Châu đặt hai chiếc khóa ống xoay một to một nhỏ trước mặt.
Khóa ống xoay nhỏ nhìn bề ngoài không khác gì ổ khóa lớn, chỉ là lúc vặn ống xoay ở bên ngoài thì hơi cảm giác kẹt, không trơn trượt như những ổ khóa khác, nếu đặt cạnh ổ khóa lớn so sánh thì sẽ thấy khác biệt rất rõ ràng, có lẽ không phải do cùng một người làm ra.
Thôi Trịnh củi đầu nhìn, quả nhiên không thấy ngọc bội đầu, chỉ còn một sợi dây thừng treo lủng lẳng ở đó. Ngọc bội rơi đâu rồi? Đó là vật cha truyền lại cho ông, liệu có phải bị rơi lúc đánh nhanh với Ngụy nhị lão gia không?
Cho người tới khu rừng cách phía Tây thành ba dặm tìm thử xem.
Sao khi đối đầu với nhà họ Ngụy, thứ ông yêu mến cử hết lần này đến lần khác mất đi, đúng là không phải điềm tốt!
Không sao.
Thôi Trịnh nhìn con gái dịu dàng nói:
ra ngoài luyện quyền cước một lúc thôi, sao Châu Châu dậy sớm thế?
Bảo Đồng cười nói:
Đại tiểu thư biết lúc này lão gia phải lên triều, nhất quyết đòi tới thăm lão gia.
Thôi Trịnh cảm thấy vui vẻ, nụ cười hiện ra trên mặt:
Bé ngoan, con còn nhớ là cha phải lên triều vào lúc này à?
Bệnh của Châu Châu đúng là đã tốt lên nhiều rồi.
Bảo Đồng gật đầu:
Đã đem về 6rồi, nô tỳ đi mang nó qua ngay đây.
Cố Minh Châu hào hứng phấn khởi dậy mặc quần áo, ngồi trên đệm sưởi, đợi đến khi Bảo Đồn5g bước vào, cô liền đón ngay lấy cái rương đặt lên chiếc bàn thấp trước mặt.
Nô tỳ đi lấy đèn.
Bảo Đồng bưng hai cây đèn dầu tới, trong phòng lại sáng thêm mấy phần, Cố Minh Châu lấy từ trong rương ra mấy cái khóa.
Cố Minh Châu nói:
Mẹ có bụng, Châu Châu chăm sóc cha.
Sống mũi Thôi Trịnh cay cay, ông giơ tay xoa đầu Cố Minh Châu:
Bên cạnh cha còn có quân sự, Châu Châu tuổi còn nhỏ, phải ngủ nhiều hơn mới tốt, nhưng mà thỉnh thoảng tới tiễn cha lên triều thì cũng được.
Châu Châu lo lắng cho ông, ông không thể làm Châu Châu đau lòng được. Cố Minh Châu gật đầu:
Con tới nhà bếp xem thử, lát nữa sẽ cùng cha dùng bữa.
Cố Minh Châu cùng dùng bữa với cha rồi quay về đánh một giấc ngon lành, lúc này mới đi thỉnh an mẹ, mẹ lại giữ cô lại ăn một bát sữa chua.
Sao không thấy mập ra gì nhỉ?
Lâm phu nhân xoa mặt Châu Châu:
Có phải cứ hay chạy tới chạy lui trong vườn không chịu nghỉ ngơi không?
Bảo Đồng an ủi Lâm phu nhân:
Đại tiểu thư không mập lên nhưng cơ thể càng ngày càng khỏe mạnh.
Nói cũng phải, Lâm phu nhân mỉm cười nhìn Cố Minh Châu:
Đi ra vườn chơi đi.
Bà càng ngày càng lười vận động, phải đợi đến khi trong vườn ấm áp thì mới có thể ra ngoài đi một vòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.