• 12,222

Chương 246: Không ai thoát được


Nha sai đáp một tiếng rồi chạy nhanh ra ngoài. Mất mặt trước mặt đại nhân, sau này e rằng hắn rất khó được trọng dụng lại nữa. Giờ hắn chỉ hậ8n bản thân mình quá nhát gan thôi.

Cố Minh Châu nhìn Liễu Tô, Liễu Tô liền đi theo nha sai kia ra ngoài.

Nha sai đứng ở bên 3ngoài, Liễu Tô bước lên hỏi:
Cô nương nhà ta khiến người sợ ư?

Ngỗ tác già hỏi:
Đó là gì vậy?

Cố Minh Châu cẩn thận phân biệt:
Phẩm xanh đen, phụ nữ dùng nó để vẽ lông mày.

Phẩm xanh đen xuất hiện ở hốc mắt thì có thể chứng minh được cái gì? Ngỗ tác giả không hiểu được, dường như chuyện này không quá liên quan đến việc khám nghiệm tử thi thì phải. Cố Minh Châu nhìn Ngụy đại nhân, ánh mắt Ngụy đại nhân sâu thẳm, có vẻ như cũng không hiểu lắm.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Sơ Cửu, Sơ Cửu lập tức hiểu, ý Tam gia là hắn ta đi theo Cố đại tiểu thư làm việc.
Ra khỏi phòng, Sơ Cửu còn chưa nói gì đã thấy Cổ đại tiểu thư quay đầu lại, nhét cho hắn ta thứ gì đó. Là một cái hà bao căng phồng.

Một ít đồ ăn vặt.
Cố Minh Châu nói:
Người đã vất vả dạy Liễu Tô quyền cước rồi.

Nha sai thấp giọng nói:
Là tiểu nhân quả nhát gan. Trước đó đến tì9nh phòng sợ hết hồn một lần, thế nên mới.

Liễu Tô nói ngay:
Đã xảy ra chuyện gì?
.
Nha sai nhìn về phía rừng trúc. Hắn đi 6ngang qua rừng trúc thì nghe thấy tiếng khóc thút thít. Hắn cất tiếng hỏi ai thì âm thanh đó ngừng lại. Hắn lấy làm lạ nên đuổi theo thì thấ5y trong rừng hoang vắng, không một bóng người, sau đó hắn luôn cảm thấy có người đi theo sau lưng mình.
Hắn nói:
Phu nhân nhà này xảy ra chuyện, có người khác cũng là điều rất bình thường, hoàn toàn không cần phải trốn làm gì. Trừ phi... đó không phải là người... tiểu nhân càng nghĩ càng thấy sợ. Sau đó lại thấy thi thể của Viện phu nhân, tiểu nhân luôn cảm thấy bà ta đang nhìn mình, thế nên đột nhiên nhìn thấy trong phòng có thêm một người nữa, tiểu nhân mới sợ hãi.

Thì ra là thể
Liễu Tô nói:
Hay là ta đưa người đến rừng trúc xem thử xem sao nhé?

Cũng có nghĩa là căn cứ vào bề ngoài thì quả thật Viên thị chết do thắt cổ tự tử.
Cố Minh Châu nhìn mặt Viên thị. Trên mặt bà ta bởi một lớp phấn. Cô nhấc đèn nhìn kĩ, sắc mặt và môi của Viễn thị tuy đã thay đổi nhưng vẫn có thể nhìn ra được bà ta không thoa son.
Nếu một người chỉ đánh phấn mà không thoa son thì trông sẽ vô cùng tiều tụy, nhợt nhạt, hình như trên hốc mắt cũng có gì đó...
Trong phòng, Cố Minh Châu tỉ mỉ quan sát thi thể của Viên thị. Thi thể Viên thị hơi đáng sợ. Mắt bà ta hé ra, hai con mắt đỏ au, con ngươi đen mất đi ánh sáng kia tựa như đang nhìn tất cả mọi người. Mặt bà ta tím tái, thậm chí là hơi chuyển sang màu đen, nhìn vào miệng còn có thể nhìn thấy đầu lưỡi hơi lộ ra.
Cố Minh Châu nhìn tiếp xuống phía dưới. Trên cổ có vết thương bắt đầu từ cổ họng kéo dài lên trên.
Ngỗ tác hành lễ với Ngụy Nguyên Kham, nói:
Qua khám nghiệm tử thi, nạn nhân đúng là chết do thắt cổ tự tử. Nếu bị người khác sát hại thì trên thi thể phải có một vài dấu vết, nhưng trừ ở cổ ra thì trên người nạn nhân không có bất kì vết thương nào.

Đây là... thưởng cho hắn ta?
Chắc hẳn trong túi là đồ ăn. Mắt Sơ Cửu nóng lên, quả nhiên trong lòng Cổ đại tiểu thư, hắn ta còn tốt hơn Tam gia, nếu không tại sao Cổ đại tiểu thư lại không cho Tam gia cái gì chứ?
Sơ Cửu cúi đầu nói:
Có thể làm vài việc cho đại tiểu thư là phúc của thuộc hạ.

Cố Minh Châu nói:
Không chỉ là son phấn thôi đâu.
Ngỗ tác già nửa tin nửa ngờ. Ông biết cô nương này là người trong phường Ngụy đại nhân mời đến, nói là giúp quan phủ cùng phá án. Cô nương này nhìn thi thể mà không hề thấy sợ hãi, biết đâu lại có bản lĩnh thì sao?
Nghĩ đến đây, ngỗ tác già liền sai đệ tử lấy một chiếc khăn tới.
Cố Minh Châu nhận lấy chiếc khăn, lau hốc mắt Viên phu nhân. Lúc nhìn lại chiếc khăn thì thấy nó đã dính màu xanh đen.
Cái chết của Viện thị có vấn đề.
Dù trên người Viên thị không có bất kì vết thương nào thì cũng không thể chứng minh được Viên thị một lòng muốn chết. Treo cổ không đồng nghĩa với việc tự vẫn, cũng có thể đây là thủ đoạn hăm dọa những người khác. Giống như Lâm thái phu nhân đòi chết hai lần vậy, chẳng qua bà ta cũng chỉ là giả vờ mà thôi. Vậy liệu có ai xúi giục Viễn thị giả
tự tử, Viễn thị lại vô cùng tin tưởng người này mà không ngờ rằng thực chất bản thân bà ta đã nằm trong cái bẫy của người khác.
Chuyện này cũng có thể giải thích tại sao Trình đại lão gia có chỗ dựa nên không lo. Nếu không điều tra ra được gì thì trời sáng lên triều, Trình đại lão gia chắc chắn sẽ
vạch tội
Ngụy đại nhân, nói Ngụy đại nhân ỷ thế ức hiếp người, khiến Ngụy đại nhân không được tiếp tục điều tra vụ án nữa.
Đương nhiên cô không lo cho Ngụy đại nhân, cô sợ thực sự làm ầm ĩ đến mức ấy thì họ cũng không thể quang minh chính đại mà nhúng tay vào những vụ án này nữa.
Cố Minh Châu đứng ở một bên đợi Ngụy đại nhân qua nói chuyện.
Ngụy Nguyên Kham đi tới, Cố Minh Châu lập tức sáp đến thấp giọng nói:
Ngụy đại nhân...

Ngụy đại nhân ngần này tuổi rồi, sao có thể không biết gì vậy? Điều này cô không nên nói quả rõ ràng, đỡ cho sau này thể hiện lại bị người ta vạch trần. May mà cô cũng không hoàn toàn ỷ lại vào trang điểm.
Cố Minh Châu giải thích:
Một người phụ nữ dùng phấn để che đi gương mặt, bôi phẩm xanh đen lên hốc mắt, không thoa son chỉ với một mục đích duy nhất, đó chính là khiến bản thân trong tiều tụy, đảng thương hơn để khiến người ta phải thương tiếc. Viên phu nhân một lòng muốn chết mà lại tốn thời gian và công sức để trang điểm thế này thì có vẻ hơi thừa thãi.

Nếu đã muốn chết rồi thì cần gì phải làm vậy? Hành động và kết quả cuối cùng của Viện thị nhận lại khác hẳn nhau.
Bình thường Cố Minh Châu không dùng son phấn là vì vạch rõ sự khác biệt với những thân phận khác của cô. Khi cô dùng thân phận khác thì bắt buộc phải mất công sức để giấu đi gương mặt thật mình, vì thế mà cô vô cùng quen thuộc với đồ trang điểm của con gái. Hốc mắt của Viên thị quả thật là không bình thường, cô muốn xác nhận một chút.
Cố Minh Châu nhìn ngỗ tác già, ngỗ tác của phủ nha ở bên cạnh, cô không thể tự làm theo ý mình:
Trên mặt Viên phu nhân có bôi thứ gì đó, có thể dùng khăn trắng thử xem.

Trên mặt bôi gì đó? Ngỗ tác già chăm chú nhìn:
Ta biết, có đánh son phấn.

Ngụy đại nhân quá cao, cô kiễng chân lên mới có thể ghé sát gần tại hắn:
Thời gian cấp bách, cử tuần tự điều tra thế này chỉ e trời sáng cũng không thể tìm ra gì mất. Vẫn phải nhờ phò mã giúp đỡ, quậy tung nhà họ Trình lên mới dễ bắt được cá.

Ngụy Nguyên Kham gật đầu coi như là đồng ý.
Cố Minh Châu vui vẻ nói:
Vậy ta tìm phò mã nói chuyện.

Có điều không thể nói với Tam gia cái phúc này được, tránh rơi vào kết cục giống gà Ngũ Hắc.

Cố Minh Châu nhìn vẻ mặt kích động của Sơ Cửu thì thấy kì lạ. Cô đầu tặng thứ gì quý giá, đợi một thời gian nữa thì bảo Liễu Tô đưa một ít tiền công cho Sơ Cửu. Có điều Sơ Cửu là gia tướng nhà họ Ngụy, cô nên nói với Ngụy đại nhân thế nào đây?

Trình Dực được Sơ Cửu mời đến đến tiền sảnh nói chuyện, hắn thấy một cô gái đội nón che mặt đứng đó. Trước đó Sơ Cửu có nói đây là người trong phường Ngụy đại nhân mời đến để giúp điều tra vụ án. Trình Dực biết người trong phường, người tên Nhiếp Thầm kia đã giúp họ không ít, trước đây ở Sơn Tây có qua lại với nhau, giờ lại càng thêm phần tin tưởng.


Phò mã gia.
Cố Minh Châu nói:
Suốt bấy lâu nay, chúng ta không biết nên điều tra vụ án Triệu phu nhân bị nhà họ Trình ám sát từ đầu, có lẽ lần này là cơ hội cho chúng ta. Giờ hoàn cảnh của hai người con trai của Viện thị giống với phò mã gia năm ấy. Của hồi môn của Triệu phu nhân cũng chưa đòi lại được, chắc hẳn nó đã bị nhà họ Trình tiêu gần hết rồi. Viên thị qua đời thế này, số tài sản trong tay Viên thị

không biết sẽ rơi vào tay ai. Nếu Viên thị tự tử thật thì chắc chắn bà ta sẽ dặn dò hai người con trước, nếu không dặn gì.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.