Chương 264: Độc nhất vô nhị
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1646 chữ
- 2022-02-04 05:24:39
Dường như Ngụy đại nhân cũng đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, liếc xuống chân có một cái.
Giờ bịa ra lý do vẫn còn kịp đấy.
Ngụy Nguyên Kham 8nói:
Chỉ là không biết lát nữa Hầu gia có đi tìm cô hay không thôi.
Ngụy Nguyên Kham biết bức thư đã được đóng dấu, loay hoay một hồi hóa ra vụ án và Kiều Tung còn hữu ích hơn hẳn.
Cô còn dám so sánh hẳn với Nguyên Tiêu? Trên thế gian này cô là độc nhất vô nhị, Nguyên Tiêu có bánh hoa hồng, còn hơn thì sao?
Nghe khẩu khí của Ngụy đại nhân giống như biết được cô biết khắc triện vậy. Người khắc triện giỏi là Châu Như Quân chứ không phải Cố Minh Châu.
Ngụy đại nhân đứng ở bên cạnh khiến cô luôn cảm thấy thân phận trong hai kiếp của mình bị lẫn lộn vào nhau.
Làm xong việc, Sơ Cửu thở phào một hơi, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện chân vẫn còn nghe lời mình. Hắn ta thấy hơi lo. Đến ấn riêng của tam gia còn biết chọn chỗ tốt hơn để ở, hắn ta sợ một ngày nào đó chân hắn ta cũng phản bội lại lương tâm, chạy đến làm hộ vệ bên cạnh Cố đại tiểu thư mất.
Lúc đó hắn ta phải làm thế nào đây?
Không đợi cô nói thêm, Ngụy Nguyên Kham đã đi ra ngoài.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Kiều Tung của Hình Bộ phụng lệnh đến Đông cung, có thể thấy Hoàng thượng không tin tưởng hoàn toàn vào kết quả chúng ta điều tra được. Tai mắt của Kiều Tung có ở khắp Đại Chu, để ông ta nhanh chân đến trước thì chúng ta chẳng điều tra ra chuyện gì đâu.
Sơ Cửu lo lắng lấy ra một viên đậu nành bọc mạch nha nhai rôm rốp. Đây là đồ ăn Cố đại tiểu thư cho hắn ta, hợp khẩu vị đến bất ngờ. Trong lúc đắc ý thì hắn ta đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đập vào tay mình, tiếp sau đó thì hà bao trong tay biến mất.
Sơ Cửu đứng ngẩn người tại chỗ, thật đúng với câu: Đắc ý vênh váo mà không thể khống chế được mình quá nhiên không có kết cục tốt đẹp.
Tầm mắt của Bảo Đồng bị che mất, không nhìn thấy đại tiểu thư đầu, Bảo Đồng hoảng hốt nhìn vào trong sân:
Hầu gia đến rồi!
Ngụy Nguyên Kham lại như ngọn núi sừng sững, đứng ở đó mà không hề nhúc nhích.
Làm gì có ai không thích nghe lời khen từ người khác chứ? Ngụy đại nhân vui thì cô cũng nên đi rồi. Tuy nhiên, cô mới nhấc chân lên thì bóng người đằng trước lại áp sát một bước. Chân của hắn dài hơn cô, sao cô có thể thoát được?
Bóng hình cao lớn kia chen vào trong hòn non bộ.
Ngụy Nguyên Kham nhàn nhạt nói:
Đồ đã lấy đi mà còn muốn trả về một cách nhẹ nhàng à?
Đại nhân, không thể dùng con dấu đó được nữa.
Mắt Cố Minh Châu đong đầy nước mắt:
Cũng không biết tại sao nó lại rơi vào y phục của ta, ta không nhìn thấy, lúc ta thay y phục thì con dâu rơi xuống đất, lăn vào trong một góc khuất. Hay là ngài hãy quên nó đi và đổi con dấu khác được không?
Cố Minh Châu vô thức sở eo. Dùng ống trúc để đối phó với Ngụy đại nhân không tiện, bột mạn đà la thì không vấn đề gì, nhiều nhất chỉ khiến Ngụy đại nhân tái phát bệnh cũ thôi.
Cố Minh Châu đang suy nghĩ về khả năng thành công thì giọng Ngụy Nguyên Kham vang lên.
Cố Minh Châu ngẩng mặt, đôi mắt phủ một lớp sương mù, khóe miệng trề 3ra như phải chịu uất ức gì lớn lắm.
Cánh tay Ngụy Nguyên Kham mềm nhũn, suýt nữa là thu về. Nếu không phải đích thân đặt con dấu qua đó thì9 chắc chắn hẳn sẽ tưởng mình trách Tâm cô. May mà chính mắt hắn nhìn thấy, chứng cử đầy đủ, dù có là ai cũng không thể tìm được cách lật ngược tình6 thế.
Ngụy Nguyên Kham đi men theo con đường lát đá xanh, Sơ Cửu lập tức dâng lên một hộp mực đóng dấu.
Cố Minh Châu giống như thư đồng, chấm mực đỏ, rút thư trong bao thư ra rồi đóng dấu. Sơ Cửu lập tức nhận lấy bức thư, nhanh chóng đi theo Ngụy Nguyên Kham.
Nguyên Tiêu là con thỏ ta nuôi.
Cố Minh Châu sợ Ngụy đại nhân quên mất Nguyên Thiêu, vội vàng bổ sung thêm một câu:
Đại nhân xem, ta đối xử với một con thỏ đã vậy rồi chứ huống chi là đại nhân. Những lời ta nói đều là sự thật.
Cố Minh Châu nói rồi lấy ra một sợi dây được bện từ lông chân của Nguyên Tiêu. Cô chẳng thiếu thứ để đối phó với Ngụy đại nhân.
Để cô lập lờ cho qua chuyện thể này thì mọi cố gắng của hắn sẽ đổ xuống sông, xuống bể
Không phải mọi thứ đều có thể thay mới được.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Cố Minh Châu, giọng hơi khàn hơn trước đó:
Không còn viên ngọc nào thứ hai trên đời này giống viên ngọc ấy. Viên ngọc ấy là trưởng bối tặng cho ta. Nếu cô làm nó sứt mẻ thì nghĩ cách khôi phục lại nó đi. Ân riêng của ta không được để thợ thủ công bên ngoài làm được, chữ được khắc ra không được lệch dù chỉ nửa phần.
Khi ta ngất xỉu ở tiểu viện của nhà họ Cố, cô nhân lúc Sơ Cửu không có ở đó để làm chuyện gì?
Giọng Ngụy Nguyên Kham đột nhiên trầm xuống, đôi mắt càng thêm sâu hơn:
Tại sao ta lại nhớ mang máng là có người kéo y phục của ta nhỉ? Chẳng lẽ hôm ấy chuyện ta tái phát bệnh cũ có liên quan đến cô?
Cố Minh Châu rụt bàn tay đang sờ bên hông lại:
Ngụy đại nhân lại đùa rồi.
Cố Minh Châu thấy Ngụy đại nhân nghiêm túc, không giống như đang nói đùa. Chẳng lẽ Ngụy đại nhân nhở mọi chuyện xảy ra hôm ấy? Vậy thì hẳn không nên hỏi cô mà là phải xấu hổ tạ lỗi với cô mới phải.
Sao vậy?
Ngụy Nguyên Kham hỏi:
Không nhớ ra?
Một giọt lệ long lanh lăn xuống má cô, giống như đứa trẻ gây họa rồi tìm mọi lý do buồn cười để lấp liếm vậy.
Quả nhiên Cổ đại tiểu thư diễn vô cùng sống động, e rằng cô đã không phân biệt được đâu là thật, đâu là diễn rồi, suýt nữa là lừa được hắn.
Vậy mà chiều này lại không có tác dụng. Báo Đồng vừa sốt ruột vừa lo lắng, nhìn thấy Sơ Cửu đứng ở bên cạnh, cô chỉ hận không thể đá Sơ Cứu bay xuống cổng.
Trong hòn non bộ, Cố Minh Châu càng lúc càng cảm thấy không khí ngột ngạt. Chỉ có cô và Ngụy đại nhân đôi mắt nhìn nhau. Nói ra lại thấy buồn, đây là nhà cô mà cô không dám hô hoán kêu cứu, Ngụy đại nhân không những có chuẩn bị mà đến mà còn là đợi cơ hội để tính sổ.
Cô phải hỏi hắn câu này mới đúng. Có điều Ngụy đại nhân nói hùng hồn như vậy chắc chắn quên mất hành động không hợp lễ ngày hôm đó rồi.
Trời cao có ơn sinh ra, là thầy thuốc, nhìn thấy đại nhân như vậy sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn được?
Cố Minh Châu thuận miệng nói:
Tấm lòng của ta đối với Ngụy đại nhân như đối với Nguyên Tiêu vậy.
Ngụy Nguyên Kham cảm thấy lồng ngực của mình tắc lại.
Vốn biết lời khen của cô là giả, sao hắn có thể vui vẻ vì những lời giả dối ấy?
Cố Minh Châu thấy trên mặt Ngụy đại nhân hiện lên nụ cười, tuy chỉ là thoáng qua nhưng có thể thấy được ban nãy Ngụy đại nhân rất vui.
Cố Minh Châu nói:
Chuyện này quả thật là có liên quan đến ta.
Khóe mắt dài của Ngụy Nguyên Kham nhếch lên:
Ta biết cô muốn5 lấy con dấu trên người ta từ lâu rồi. Chẳng phải lúc ở chùa Kim Tháp, cô còn tìm kiếm ở eo ta, lại còn tìm thấy phù tín của ta nữa hay sao?
Cố Minh Châu chớp chớp mắt. Đây là chuyện từ đời nào rồi, sao hắn còn nhớ rõ thế? Cô vô tội đáp:
Ngụy đại nhân nhớ lầm rồi. Ta bị dây thừng của ngài quật ngã mà.
Sắc mặt Ngụy Nguyên Kham không thay đổi:
Không sở phù tín thì sao có thể đoán trúng thân phận của ta rồi nửa đêm sai Nhiếp Thầm tìm kiếm tung tích của ta?
Cố Minh Châu vội vàng nói:
Không cần sờ phù tín cũng biết được thân phận của Ngụy đại nhân. Ngụy đại nhân trời sinh anh võ, trên người toát ra thần thái cao quý, vừa nhìn đã biết không phải là người tầm thường rồi.
Nhìn thấy lông thỏ mềm mềm, Ngụy Nguyên Kham chỉ cảm thấy cổ hơi ngứa. Ký ức về những điều tồi tệ hắn phải trải qua ở nhà họ Cổ tuôn trào trong đầu óc hắn. May mà hắn kịp thời bừng tỉnh, sau đó nhìn thấy bàn tay Cổ đại tiểu thư đang lén lút nhét một thứ gì đó qua.
Ngụy Nguyên Kham tranh về phía sau, tay Cố Minh Châu vồ vào không khí, ngược lại có một phong thư được nhét vào tay cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.