• 12,222

Chương 268: Nỗi lòng


Cố Minh Châu ngẩn người.

Cô cảm thấy máu trong người mình lập tức đông lại, trái tim cũng ngừng đập, bên tai cô vang lên một 8tiếng âm
, sau đó là sự yên tĩnh đến cùng cực. Rõ ràng không nghe được gì hết nhưng lại như một sợi lông vũ cũng có thể phát ra tiến3g vang rung trời chuyển đất.

A Quân.
Ngụy đại nhân vừa gọi ai?
Trong đáy mắt hắn có một tia sáng nóng rực, m9ang theo sự nhiệt tình và trông ngóng như thể ngọn lửa Xích Viêm, dù băng dày bảy thước cũng có thể bị hạn cho tan chảy.
Cố 6Minh Châu toan hỏi tiếng
A Quân
này có nghĩa là gì, nhưng cô đã nén lại.
Có lẽ là Ngụy đại nhân uống say, cũng có lẽ là cô5 đã nghe nhầm.
Cho dù không nghe nhầm thì những tiếng phát âm tương tự cũng rất nhiều, cô không cần phải hoảng hốt. Thế nhưng lúc này tim cô đã đập trở lại, hơn nữa còn đập rộn ràng như đánh trống bên tai.

Thình thịch.

Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn phá tan bức tường trong lòng cô, tiết lộ bí mật nằm sâu trong đó.
Châu Như Quân.
Lúc này, lông mày Ngụy Nguyên Kham mới giãn ra, dưới ánh trăng vằng vặc, gương mặt ấy càng tuấn mỹ khác thường, cặp mắt như gợn sóng mênh mang, lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Càng lúc càng gần, ngón tay hắn vừa định chạm vào chiếc lá rụng kia thì cánh tay bồng bị giữ chặt rồi kéo xuống. Ngay sau đó, ngón tay nhói lên đau đớn, cơn đau ấy như một làn nước mát giúp hằn tỉnh táo hơn vài phần. Hắn nhíu mày định nhìn rõ tình hình thì thấy người trước mặt bống trượt thấp xuống.
Ngụy Nguyên Kham vô thức vươn tay ra đỡ, nhưng lúc này bóng dáng nhỏ bé kia lại cương quyết khác thường. Lúc cánh tay cô vung lên, một cơn đau đớn kịch liệt từ dưới vùng đan điền bỗng dội lên.
Thấy Ngụy đại nhân càng lúc càng đến gần, suy nghĩ trong đầu Cố Minh Châu rối hết cả lên, không thể sắp xếp cho rõ ràng nhưng cơ thể lại cực kỳ nhanh nhẹn. Đối mặt với nguy hiểm kề cận, cô đáp trả theo bản năng, quả quyết kéo cánh tay Ngụy đại nhân xuống, phát hiện ngân châm vẫn còn cắm trên tay hắn, cô lập tức về châm đâm vào sâu hơn, hy vọng có thể giúp Ngụy đại nhân tỉnh táo lại, cô cũng nhận cơ hội này mà chạy trốn.
Giọng hắn trầm thấp, lúc thốt ra chữ cuối cùng thậm chí còn hơi khàn khàn, vừa như lẩm bẩm, lại như cảm thán. Sau đó hắn cúi người, ánh mắt sâu thăm thẳm, cơ thể tiếp tục sát lại gần cố. Càng lúc càng gần, không có ý dừng lại. Tay Cố Minh Châu đã chống lên ngực hắn. Cố Minh Châu nhất thời thấy hơi bối rối.

Ngụy đại nhân... Ngụy đại nhân...
Dù cô có gọi như thế nào thì hắn cũng không nhận ra, chỉ một mực nhìn cô chăm chủ.
Hơi thở xa lạ ập đến, Cố Minh Châu nhớ ra cây ngân châm vừa đâm vào tay Ngụy Nguyên Kham ban nãy, không biết bây giờ cây chấm ấy còn cắm ở đó không.
Trong không gian chật hẹp, hai người suýt dựa sát vào nhau, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực kia đang phả xuống từ trên đỉnh đầu mình. Cố Minh Châu còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bàn tay thon dài của Ngụy Nguyên Kham đã lại nâng lên một lần nữa, chạm vào búi tóc gọn gàng trên đầu cô. Lúc ra ngoài cô mặc quần áo nam, đương nhiên tóc tai cũng phải búi lại như đàn ông cài bằng mũ nhỏ, hình như tay Ngụy đại nhân nhắm vào mũ cài trên tóc cô.
Cố Minh Châu cảm thấy tóc mình lỏng ra, mũ cố định búi tóc bị rút xuống, mái tóc dài lập tức xõa tung.
Ngụy Nguyên Kham nhìn người trước mặt, tóc dài tung bay, cô ngửa đầu, gương mặt càng thêm rõ ràng, cuối cùng cũng hoàn toàn ăn khớp với hình bóng trong ký ức của hắn.
Như thế này rất tốt.

Ngụy Nguyên Kham nhớ mang máng để tránh tướng sĩ tuần thành, hắn đã ôm lấy cô, cảm nhận được cô dựa vào lòng hắn. Nơi mềm mại nhất trong lòng bỗng bị chạm đến, từ sau giây phút đó, hắn không còn trấn tĩnh được nữa. Hắn nhìn cô, gió nhẹ vuốt ve trên mặt êm ả, dịu dàng là thế, điều đáng tiếc nhất là lớp mạng che trên mặt.
Hắn đã muốn tháo lớp mạng che kia xuống từ lâu, nhìn cô không bị mấy thứ đó ngăn cách, lòng thì nghĩ, tay lại không tự chủ được mà chạm vào mũ mành của cô.
Hắn tháo mũ che xuống, cuối cùng cũng trông rõ gương mặt cô. Hai mắt cô long lanh như nước, hai má ửng hồng quyến rũ, chiếc cằm nhỏ xinh hơi hếch lên, bờ môi khẽ mở như muốn nói lại thôi.
Suy nghĩ của Cố Minh Châu cử như bị người ta và thành một cục rối tung, cô ngạc nhiên nhưng lại không dám tin tưởng, trong lúc kinh hãi, cô không hề nhận ra Ngụy đại nhân đang nhích dần về phía mình.
Đến lúc cô hoàn hồn lại đã không tránh kịp nữa, cơ thể cô va phải bức tường phía sau lưng Ngụy đại nhân cũng dựa vào thân cây.
Có lẽ cũng chính vì vậy nên Ngụy đại nhân mới có thể duy trì tư thế đứng này mà không ngã xuống.
Nếu như tính toán tốt thì tất cả đều sẽ thuận lợi, Ngụy đại nhân tình khỏi cơn say, cô cũng có thể thoát thân. Ai ngờ sau khi say rượu, thân thủ của Ngụy đại nhân vẫn nhanh nhẹn như thế.
Trong khoảnh khắc cô ngồi thụp xuống, cánh tay dài của hắn lại vươn về phía cô. Tuy cô không biết công phu quyền cước gì nhưng lại biết phải đối phó với kẻ xấu như thế nào. Những động tác nên làm trong lúc khẩn cấp cô đã thuộc lòng từ lâu, lách mình, có cùi chỏ, vung về phía trước.

Rầm
một tiếng, Cố Minh Châu cảm nhận được khuỷu tay mình đập mạnh vào người Ngụy đại nhân, cùi chỏ đó cũng như đỉnh đầu cô vậy, có thể giáng một đòn nặng cho kẻ xấu vào thời khắc quan trọng.
Trong khoảnh khắc, hắn không thể nào rời mắt khỏi cô, tình cảm đong đầy không thể nói được thành lời.
Gió nổi lên, mấy chiếc lá rơi xuống đỉnh đầu cô hệt như cánh hoa vương trên tà váy cô năm ấy, sao cô có thể cho phép mình có khiếm khuyết như vậy được?
Nghĩ vậy, Ngụy Nguyên Kham muốn phất ống tay áo giúp cô gỡ chiếc lá xuống như hất bay cánh hoa năm đó, song không hiểu vì sao, tất cả trước mắt hắn dần trở nên mơ hồ, biển thành mấy hình bóng không chân thực, cứ thoắt ẩn thoắt hiện khiến hắn không thể không đến gần nhìn cho rõ.
Tuy Ngụy đại nhân không phải kẻ xấu nhưng ít ra trong khoảnh khắc đó, hắn không có ý tốt, cô làm vậy cũng không thể coi là oan ức cho hắn.

Cố Minh Châu đi về phía trước hai bước, lúc này mới quay lại nhìn Ngụy đại nhân, chỉ thấy Ngụy đại nhân hơi khom người, một tay vẫn cắm ngân châm, tay còn lại vận về một phiến lá rụng. Tuy gương mặt hắn tối sầm không nhìn ra biểu cảm gì nhưng có thể thấy tay áo hắn khẽ run lên.

Cố Minh Châu mím môi, hình như vừa rồi cô dùng sức hơi mạnh.
Ngụy... Ngụy đại nhân.
Cố Minh Châu gọi:
Ngài... không sao chứ?


Không nghe thấy tiếng trả lời.

Cố Minh Châu tiếp tục giải thích:
Ngài tháo mũ mành của ta, lại... lại rút tiểu quan của ta... Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngày thôi, đây là cách chữa say rượu, rất hữu dụng đấy.


Về phần hai chữ
A Quân
kia... Cố Minh Châu còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.