Chương 286: Cố đại tiểu thư biến mất rồi
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1794 chữ
- 2022-02-04 05:25:22
Huyền Vi chạy quá nhanh, chân lảo đảo suýt nữa thì ngã sõng soài. Cô ta cố gắng đứng vững, hai mắt nhìn chằm chằm Tôn chân nh8ân. Lồng đèn trong tay Huyền Vi lắc lư, tuy không thể chiếu sáng gương mặt cô ta nhưng tất cả mọi người vẫn cảm nhận được sự3 hoảng hốt và vội vã phát ra từ trong nội tâm cô ta.
Tôn chân nhân nhìn ra điểm bất thường, bà ta trầm giọng quát lớ9n:
Người tu hành sao có thể cuống quýt như thế được? Có khách quý đến, con lui xuống trước đi!
Tô Phủ cũng liếc mắt ra hiệu cho nha sai bên cạnh, nha sai lập tức chặn đường các nữ quan. Tô Phủ nói:
Chân nhân không ngại thì cứ nghe vị nữ quan này nói đi.
Tôn chân nhân không mảy may thay đổi sắc mặt:
Tiểu đồ nghe nói có kẻ gian trốn trong núi đạo quán, trong lòng ắt sinh hoảng loạn, đại nhân không cần để ý. Đại nhân đến đây vì lũ kẻ gian kia, thời gian gấp gáp, không nên hao tâm tổn sức vì tiểu đồ này của ta.
Tô Phủ không nói nhiều với Tôn chân nhân mà chỉ nhìn nữ quan vừa chạy tới.
Huyền Vi đã chìm đắm vào trong mạch suy nghĩ của bản thân từ lâu, cô ta quỳ ở đó, không hề né tránh. Mạc chân nhân đành vung phất trần, bảo vệ bản thân và Huyền Vi khỏi làn ngân châm dày đặc.
Nhân khoảnh khắc này, bóng dáng Tôn chân nhân đã biến mất trong màn đêm.
Huyền Vi nói tiếp:
Hôm nay lúc sự phụ dùng thuốc cho thiện nhân nhà họ Viên, thiện nhân nhà họ Viên thần trí không rõ bị sự bá động vào. Sự phụ sợ sự bá sinh nghi nên đã cho Huyền Dương chuyển lời đến sau núi, bảo những người đó mau rời khỏi đạo quản nhân lúc trời vẫn còn đang tồi. Huyền Dương mãi không trở về, núi sau lại có cháy, sư phụ thấy mọi chuyện không ổn bèn lệnh cho chúng con lấy đạm ba cô
Nghe đến đó, Tô Phủ bèn nói:
Thế nên Tôn chân nhân mãi không chịu xuất hiện là để ngăn cản bọn ta vào chùa.
Cố Minh Châu thực sự đã biến mất.
Không phải bị kẻ gian bắt đi đấy chứ?
Cổ Minh Uyển nhìn xung quanh, sợ đột nhiên có kẻ gian xuất hiện. Biết vậy đã không nên để bà nội dẫn Cố Minh Châu đến, kẻ ngu ngốc tâm trí không hoàn chỉnh như thể, tới đâu cũng là hòn đá ngáng chân.
Cuối cùng sắc mặt Tôn chân nhân cũng thay đổi, song bà ta vẫn rất giỏi che giấu. Bà ta vươn tay niệm một câu Đạo ngữ rồi mới nói:
Là ai bảo người nói những lời vu oan này?
Huyền Vi lắc đầu, khẩn thiết nhìn Tôn chân nhân:
Sao đệ tử dâm hại sư phụ, đệ tử chỉ thật lòng lo nghĩ cho sự phụ. Sư phụ, là thật đấy, người nghe đệ tử một lần, thành tâm thành ý sám hối với Đạo tổ Tam Thanh đi...
Chỉ sợ người bị mê hoặc tâm trí không phải là Huyền Vi, mà là sư đệ, đúng không?
Mạc Dương Minh nhìn Huyền Vi đang quỳ trên mặt đất:
Ngươi có gì muốn nói à?
Huyền Vi lại ngẩng đầu lên:
Con biết mấy vị thiện nhân đã lấy đạm ba cô từ tay sư phụ, con có thể viết tên mấy người đó ra.
Hai mắt Tôn chân nhân có vẻ như bình thản những biểu cảm lại lộ ra mấy phần hung ác.
Nghiêm Sâm am hiểu mấy thứ cơ quan ngầm, hắn đã từng nói với ông rất nhiều lần, kỹ xảo của cơ quan đa phần đều là âm thầm làm tổn thương người khác, ám tiễn kia chẳng qua chỉ để che chắn cho ngân châm mà thôi. Nếu những cây chấm nhỏ này không tẩm độc sẽ không tạo thành tổn thương quá lớn, vì thế ông đoán rằng châm này chắc chắn có điều lạ.
Cổ Minh Uyển dẫn người đến căn nhà gỗ của Mạc chân nhân, từ xa đã trông thấy có người đi ra đi vào, đó là quản sự Hầu phủ. Chẳng lẽ Trương phu nhân đã đoán đúng, Cố Minh Châu xảy ra chuyện rồi ư? Cổ Minh Uyển đi tới, hỏi:
Sao thế?
Ma ma quản sự phủ Hoài Viễn hầu hấp tấp đáp:
Đại tiểu thư và Bảo Đồng không có trong phòng.
Nếu Trượng phu nhân không cho người đến nhắc nhở, bọn họ vẫn chẳng hay biết gì. Đến lúc dẫn người vào trong kiểm tra, quả nhiên không thấy tăm hơi đại tiểu thư đầu nữa. Xảy ra chuyện thì bọn họ biết ăn nói với Hầu gia, với phu nhân như thế nào?
Tất cả mọi người đều không ngờ Tôn chân nhân lại làm như vậy. Huyền Vi cũng không kịp tránh nên cứ đứng vững tại chỗ.
Tô Phủ nhíu mày, giờ bảo nha sai tiến lên ngăn cản thì cũng đã muộn. Nhưng đúng lúc này, từ trong bóng tối có một viên đá bay ra, đập thẳng vào viên đá kia khiến nó bay lệch hướng.
Tôn chân nhân lắng lặng nhìn Huyền Vi:
Ngươi đang nói gì thế? Đừng đứng đây nói xằng nói bậy!
Huyền Vi lại liên tục lắc đầu:
Sư phụ, Đạo tổ Tam Thanh, Tam bảo quản, Thân mẫu nguyên quân đều đang quan sát chúng ta. Vừa rồi đồ đệ vào trong đại diện đã bị các vị ấy chất vấn rồi. Sư phụ, người bán sổ đạm ba cô kia cho các thiện nhân, đó là tiên tài bất nghĩa, phạm phải đại tội trộm cắp!
Người của Ngũ thành binh mã ti cũng vậy, trong lòng đều có quỷ. Lúc ở dưới núi ông đã nhìn thấy thiên hộ của Binh mã ti, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa chịu lộ diện là vì định đợi đến lúc ông lục soát đạo quản thì cùng nhau ập vào, xáo trộn tất cả mọi thứ, nhân cơ hội đó mà lấp liếm giúp Tôn chân nhân.
Có lời khai của Huyền Vi, vụ án này đã sáng tỏ hơn phân nửa. Sau núi có hàng ngoại nhập, Tôn chân nhân khó mà chổi tội, bây giờ đã có thêm những chứng cử này, Tôn chân nhân không thể nào thoát được nữa.
Tô Phủ dặn dò tùy tùng:
Áp giải Tôn chân nhân đến đại lao...
Mới nói được đến đó, ông đã thấy Tôn chân nhân khẽ nhấc tay, từ trong ống tay áo đạo bào bắn ra hai mũi ám tiễn cùng với vô số ngân châm không thể nào đếm được số lượng.
Tô Phủ nói:
Lập tức vào đạo quân lục soát, nhất định phải bắt được Tôn chân nhân!
Mạc chân nhân đuổi theo, nha sai cũng lập tức tản ra bốn phía, Tô Phủ nhìn về phía nha sai bên cạnh, có người vì nhất thời khinh suất, tránh được mũi tên nhưng lại lơ là ngân châm. Ngân châm đâm vào người không đau, rất khó phát hiện ra.
Đại nhân cẩn thận!
Nha sai lao lên bảo vệ, né được mũi tên nhưng không thể nào tránh được những mũi ngân châm âm thầm phóng tới.
Tôn chân nhân hơi lắc mình, lùi lại phía sau. Mạc chân nhân toàn đuổi theo, Tôn chân nhận lại vung ống tay áo, mũi tên và ngăn chậm lại bắn về phía Mạc chân nhân và Huyền Vi.
Tiết lão thông phán ra lệnh cho Phùng An Bình vây ở vòng ngoài đạo quán còn mình thì vội đuổi theo. Nghe kể chuyện vừa xảy ra, ông lập tức lo lắng nhìn về phía nha sai đã trúng ngân châm.
Sắc mặt Tiết lão thông phán rất nghiêm túc:
Lập tức xử lý vết thương, đề phòng những cây châm kia có độc.
Nghịch đồ!
Tôn chân nhân không nghe lọt tại nữa, bà ta vung tay ném một hòn đá về phía Huyền Vi.
Nếu Huyền Vị trúng viên đá đó chắc chắn sẽ ngất xỉu.
Mạc Dương Minh bình thản lên tiếng:
Sao sư đệ có thể nổi sát tâm với đệ tử của chính mình?
Tôn chân nhân không hề hoảng hốt, chỉ lạnh nhạt nói:
Huyền Vi bị mê hoặc tâm trí, không thể để nó tiếp tục ăn nói linh tinh, ta ném hòn đá đó không phải muốn lấy mạng nó.
Trong khoảnh khắc đó, Huyền Vì quỳ thụp xuống đất, miệng liên tục niệm Đạo kinh.
Tôn chân nhân quay đầu nhìn lại, trông thấy Mạc Dương Minh đang đi tới.
Ma ma quản sự nói:
Chúng nô tỳ đang tính đi tìm xung quanh.
Hay là mời người của đạo quán tới.
Cổ Minh Uyển đề nghị:
Nhờ bọn họ đi tìm quanh đây giúp. Chúng ta không quen thuộc nơi này, lỡ may lạc đường...
Cô ta sợ các quản sự đi mất, còn mình cô ta ở lại đây, chẳng may có kẻ gian tới, chắc chắn cô ta sẽ gặp nguy hiểm. Mọi người đang hoang mang không biết làm thế nào thì một nữ quan đi tới hỏi thăm:
Các vị thiện nhân, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đại tiểu thư nhà ta biến mất rồi.
Ma ma quân sự vội vàng đáp. Nữ quan cũng tỏ ra kinh ngạc:
Các vị thiện nhân đừng sốt ruột, để bọn ta dẫn các vị đi tìm quanh đây.
Cuối cùng Huyền Vi cũng đã đi tới trước mặt mọi người. Cô ta chưa kịp lên tiếng đã cảm nhận được ánh mắt nghiêm khắc của sư phụ nên vô thức cúi gằm xuống. Có điều, cô ta lại lập tức nhớ đến Đạo kinh chầm chậm bốc cháy, còn cả âm thanh kinh thiên động địa kia nữa, dường như có một cặp mắt đang theo dõi cô ta từ trên trời cao.
Sư phụ.
Cuối cùng Huyền Vi cũng cất lời:
Người làm không đúng, chúng ta đã phạm vào tội lớn, cứ tiếp tục như vậy thần minh sẽ giáng tội, sư phụ cũng sẽ bị đẩy vào địa ngục tăm tối. Đến lúc đó sư phụ có hổi cải cũng không kịp đâu.
Từ nhỏ Huyền Vi đã 6lớn lên trong đạo quán, trước giờ cô ta chưa từng làm trái ý sư phụ. Nhưng lần này cô ta không lập tức dừng bước như bình th5ường mà còn chạy tới nhanh hơn.
Ngăn nó lại!
Tôn chân nhân ra lệnh cho người bên cạnh, mấy nữ quan xăm xăm tiến lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.