• 12,222

Chương 289: Tinh thần bất an


Cố Sùng Nghĩa biết lời nói của Cố lão phu nhân trước giờ đều nửa thật nửa giả. Lỗ một lượng bạc, đến miệng Cố lão phu nhân sẽ tăng lên gấp mấy lần8, nhưng chuyện nữ quyền bị thương là chuyện lớn, ông vẫn phải hỏi lại kỹ càng.

Cố Sùng Nghĩa đáp:
Uyển tỷ nhi bị thương ở đâu? Có nghiêm3 trọng không?



Bị thương ở cổ chân.
Cố lão phu nhân nói:
đã không thể đi lại được rồi, mặc dù bây giờ đã bôi thuốc nhưng cũng không bi9ết bao lâu mới lành.

Trương phu nhân mỉm cười, lúc ngước mắt nhìn lên thì nhìn thấy Cố Sùng Nghĩa:
Hầu gia.

Tam hoàng tử phi nghe thấy câu này không khỏi nâng cao tinh thần cảnh giác, nhìn lên thấy là Hoài Viễn hầu, lúc này mới len lén thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta còn tưởng là Thối Trinh, Thôi Trinh ở biên cương phía Bắc uy thế vang dội khiến người ta không thể coi thường. Hoài Viễn hầu thì khác, người này không hề có địch ý, cũng thiếu sự nhanh nhạy, đã không uy hiếp nổi ai thì chớ, còn không biết cách lấy lòng người xung quanh.
Cố Sùng Nghĩa hành lễ với Tam hoàng tử phi.
nhưng nhìn thấy người này đứng đờ ra trước mặt mình, nàng ta cũng không muốn giữ ông lại thêm nữa, đi thẳng ra bên ngoài.
Trượng phu nhân lại không lập tức bám theo Tam hoàng tử phi mà hành lễ với Cố Sùng Nghĩa:
Di phụ đợi ở đây một lát, Châu Châu bị Mạc chân nhân giữ lại nói mấy câu, một lát nữa sẽ ra thôi, tối qua tuy rằng kinh hãi nhưng không đến mức nguy hiểm, cũng may là Châu Châu biết trèo cây mới không để những đạo cô có ý đồ xấu đó bắt được.

Trương phu nhân cố ý dừng lại ở đây.
Nói xong Cố lão phu nhân lại chuyển chủ đề:
Cũng may Châu Châu không sao, không thì bà già này thật không còn mặt 6mũi nào gặp cháu nữa.

Đang nói chuyện thì Cố Sùng Nghĩa nhìn thấy Cổ Minh Uyển nằm trên liệu được mấy bà bà khiêng trên vai đi ra, nhìn 5thấy Cố Sùng Nghĩa, mắt Cố Minh Uyển đỏ lên, gọi một tiếng:
Bá phụ.
Cổ Minh Uyển ngồi trên kiệu đang không biết phải hành lễ như thế nào, Cố Sùng Nghĩa đã giơ tay ra cản lại:
Bị thương thì đừng cử động. Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao chân cháu lại bị thương?
Cổ Minh Uyển vội đáp:
Là do cháu không cẩn thận bị vấp ngã.

Nghe thấy lời này, nha hoàn bên cạnh muốn nói lại thôi.
Xe ngựa của nhà họ Cố đã chuẩn bị xong, trước lúc rời đi Cố lão phu nhân còn dặn đi dặn lại:
Lần này ta tới đạo quán ngoài việc cầu phúc cho Châu Chấu, thì còn là vì Minh Uyển, đợi về nhà rồi chúng ta từ từ nói.
Bà nhất định muốn mượn cơ hội này nhờ Sùng Nghĩa giúp tác thành cho hôn sự của Minh Uyển.
Cổ lão phu nhân đi rồi, Trương phu nhân và Tam hoàng tử phi cũng cùng nhau đi ra dặn dò nữ quyến lần lượt ra về. Tam hoàng tử phi lại ngồi trong tịnh thất một lúc, đợi đến khi nha môn xử lý mọi chuyện đã đầu vào đấy, mới chuẩn bị hồi phủ.
Tam hoàng tử phi có vẻ không khác gì ngày thường, chỉ là lúc đi lại không cẩn thận bị vấp vào khe gạch, loạng choạng mấy bước.
Cố Sùng Nghĩa nhíu mày:
Rốt cuộc là vấp thế nào?

Cố Minh Uyển lắc đầu, nha hoàn không nhịn được nói:
Tiểu thư nhà nô tỳ lo cho tiểu thư Châu Châu nên dẫn theo nô tỳ tới tịnh thất của Mạc chân nhân xem thử, ai ngờ gặp phải một vài đạo cô không có ý tốt, những đạo cô này muốn bắt tiểu thư Châu Châu, tiểu như nhà nô tỳ muốn dụ bọn họ đi chỗ khác, lúc bỏ chạy thì bị treo chân.


Không không!
Cổ Minh Uyển nhíu mày oán trách nha hoàn, nhỏ giọng giải thích:
Không liên quan gì đến Châu Châu, nếu không có Châu Châu thì những đạo cô đó cũng tới bắt cháu thôi, vết thương nhỏ thể này có lẽ ngày mai là khỏi.
Tuy nói vậy nhưng mắt cô ta lại đỏ cả lên.
muốn nhận công trước mặt người khác.
Nghĩ vậy, cô bèn theo hầu Cổ Minh Uyển đi ra ngoài.
Cổ Minh Uyển được khiêng đi, Cố lão phu nhân mới đẻ thấp giọng xuống nói:
Chậu Chậu đang ở chỗ của Mạc chân nhân, bọn ta đi chuyện này tuy có nguy hiểm nhưng cũng không phí công, vị Mạc chân nhân này rất thích Châu Châu.

Cố lão phu nhân sự Cố Sùng Nghĩa không biết nội tình:
Chính là cái vị Mạc chân nhân thường xuyên ra vào cung Từ Ninh.

Cũng không biết sao Mạc chân nhận lại nhìn trúng Châu Chấu, lẽ nào Châu Châu chạy nhảy khắp nơi lại đem đến vận may? Tôn chân nhân bị bắt, sau này Thái Thanh quán đều nằm dưới sự quản lý của Mạc chân nhân, người khác đều suýt gặp nguy hiểm, còn Châu Châu là vì họa được phúc, nếu đổi lại là Minh Uyển thì tốt rồi, như vậy thì hôn sự của Minh Uyển đâu cần bà ta phải hao tâm tổn sức nữa.
Cố Sùng Nghĩa có phần kinh ngạc, mọi người đều nói Mạc chân nhân tính khí kỳ lạ, chắc hẳn bà ấy đã nhìn thấy điểm tốt của Châu Châu, cho thấy Mạc chân nhân chắc chắn là một người sáng suốt.

Sao mà khỏi được?
Cố lão phu nhân nói:
Vốn còn định dẫn cháu ra ngoài dự yến, giờ chân sưng như cái bánh bao thế này... ôi.

Cố Sùng Nghĩa nhìn Cố lão phu nhân:
Đưa Uyển tỷ nhi quay về trước, cháu sẽ mời một thầy thuốc tới khám vết thương cho Uyển tỷ nhi.


Xin bá phụ cứ yên tâm.
Cố Minh Lam ở bên cạnh lại hành lễ với Cố Sùng Nghĩa lần nữa:
bọn cháu sẽ chăm sóc trưởng tỷ thật tốt.
Cổ Minh Lam nói xong, muốn nhắc tới tình hình của Châu Châu, nhưng lại sợ tổ mẫu và trưởng tỷ chê cô lắm lời. Châu Chầu bình an vô sự, Hầu gia nhất định sẽ rất vui mừng, có nhiều lời là chứng tỏ bản thân

Hoàng tử phi cẩn thận!
Trương phu nhân giơ tay ra đỡ:
Giờ này sương dày, nền đất đều lát đá xanh, cẩn thận kẻo trượt.
Tam hoàng tử phi nói:
Ta đang nghĩ tới Tôn chân nhân nên không khỏi xuất thần, thật không biết bà ta lại là người như vậy, chúng ta... cũng may trước đây chúng ta cũng không có qua lại gì, không thì chẳng phải đã bị bà ta liên lụy rồi ư?

Trương phu nhân nói theo:
Hoàng tử phi nói rất phải, ai mà ngờ được một người tu hành lại làm ra chuyện như vậy.

Tam hoàng tử phi thở ra một hơi thật dài:
Cũng may nha môn phát hiện kịp thời, giờ đã xử lý xong Tôn chân nhân, trong kinh cũng được thái bình.

Tam hoàng tử phi nói:
Hoài Viễn hầu tới đón Cố đại tiểu thư?


Đúng vậy.
Cố Sùng Nghĩa nói xong, cúi đầu như thể không còn gì để nói nữa.
Thật là một người không hiểu thế thái nhân tình, sao ông ta có thể phá được án ngựa chiến thể nhỉ? Nếu là trước khi đạo quán xảy ra chuyện thì có thể nàng ta còn muốn nói thêm với Hoài Viễn hầu vài câu,
Trèo cây? Cố Sùng Nghĩa không hề ngạc nhiên mà lại nói:
Châu Châu chạy lên trên cây à? Chắc là ở Thiểm Tây học theo ngoại tổ phụ của con bé đấy.


Trương phu nhân cười nói:
Xem ra học gì cũng đều có chỗ dùng tới, Châu Chấu của chúng ta thật khác với những nữ quyển nhà bình thường, có nhiều bản lĩnh mà người khác không có.


Nửa đêm chạy ra ngoài, dẫn nha hoàn chạy lên cây, bất kể người hầu tìm thế nào cũng không lên tiếng, nghe thì có vẻ là hành vi của kẻ ngốc, lẽ nào là vô tình được lợi, cũng giống như việc Hoài Viễn hầu phá được án ngựa chiến.

Lẽ nào đến chuyện này cũng có thể di truyền được ư?

Trượng phu nhân hành lễ cáo từ với Cố Sùng Nghĩa, từ đầu tới cuối vị Cố hầu gia này chỉ chăm chăm nhìn vào trong quán, hoàn toàn không có hứng thú gì với chuyện xảy ra ở trong quán mà chỉ lo lắng cho con gái bảo bối của mình, chẳng trách người người đều nói Cố hầu không biết suy nghĩ, khó đảm đương được trọng trách lớn, thực tế ra sao thì nào có ai biết được? Người mà đến Hầu gia nhà cô cũng phải cung kính mấy phần, sao có thể vô dụng như thế?

Hầu gia nhà cô để cho Lâm phu nhân ở trong nhà tổ của nhà họ Thôi, sau khi Lâm phu nhân và Cố Minh Châu hồi kinh, Hầu gia lại bảo cô tới phủ Hoài Viễn hầu đáp tạ, có thể thấy được địa vị của gia đình Hoài Viễn hầu trong lòng Hầu gia. Lần này Hầu gia có thể thuận lợi qua được một kiếp nạn, có lẽ cũng có sự giúp đỡ âm thầm của phủ Hoài Viễn hầu.

Trượng phu nhân bước lên xe ngựa, theo sau xe ngựa của phủ Tam hoàng tử cùng nhau khởi hành. Xe ngựa của phủ Tam hoàng tử đi rất chậm, như thể đến cả con ngựa kéo xe cũng bước đi nặng nề, chỉ e lúc này trong lòng Tam hoàng tử phi cũng hoảng loạn theo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.