• 10,719

Chương 306: Ngụy đại nhân trèo tường


Sơ Cửu vừa nói dứt lời thì chợt cảm thấy chân tê dại, cả người suýt nữa ngã nhào vào trong hổ đất ở bên cạnh.

Sơ Cửu không dám nói gì nữa,8 Tam gia càng lúc càng vui buồn thất thường. Ban ngày hắn ta bị phạt đi cho lợn cho vịt ăn, cả người nồng nặc mùi chuồng lợn, đến cả con gà Ngũ H3ắc cũng chê bai hắn ta.

Hắn ta vất vả cả nửa ngày, vừa mới vào cửa thì hai cái móng gà cường tráng và đôi cánh xòe ra như cái quạt mo của9 con Ngũ Hắc đã hùng hổ lao tới, phải đuổi được hắn ta ra ngoài thì nó mới chịu thôi.
Lâm phu nhân cười nói với người nhà họ Thôi:
Trinh ca nhi từ biên cương vội chạy về đây, còn nghĩ tới việc mua những thứ này cho Châu Châu.


Không phải Hầu gia cố ý mua đâu ạ.
Quản sự nhà họ Thôi đáp:
Lúc nghỉ chân ở trên đường thì gặp một hộ gia đình bị hỏng xe ngựa, Hầu gia lệnh cho bọn nô tài giúp đỡ, lão nhân nhà đó là một nghệ nhân
làm rối bóng, thế là đã mua mấy thứ này ở chỗ bọn họ.

Trâu Tương ngồi xuống, quản sự nhà họ Thôi cũng bắt đầu múa may con rối trong tay, chẳng bao lâu sau Trâu Tương đã bị thứ mới mẻ trước mắt thu hút, vào thời khắc này rất nhiều chuyện đã bị cậu gạt ra khỏi đầu.

Có hay không?

Trâu Tương loáng thoáng nghe thấy có giọng nói truyền tới bên tai.
Trâu Tương vô thức gật đầu:
Hay ạ.


Thứ này là đại ca đem tới đó.
Cố Minh Châu nói tiếp.
Trâu Tương vẫn không có phản ứng gì đặc biệt. Cố Minh Châu thầm thì:
Đại ca vừa mới đánh thắng trận về kinh.

Sơ Cửu còn đang nghĩ lung tung thì chợt nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng quần áo sột soạt, hắn ta quay đầu nhìn phát hiện đã không thấy Tam gia đầu nữa. Sơ Cửu ngẩng đầu nhìn bức tường của nhà họ Cố ban nãy.
Có phải Tam gia cùng xem tiểu thuyết lề đường rồi không? Sao lại biết treo tường vào nhà rồi.
Cố Minh Châu nhìn cái hộp để trên bàn, cô biết thứ này là để diễn rối bỏng.
Hắn ta cắn răng giội nước lạnh giữa trời giá rét, l6ập cà lập cập bước vào trong phòng, co mình trong góc ngủ được nửa canh giờ, lúc tỉnh lại thì nghe thấy bên tai có tiếng gà kêu ầm ĩ, mở mắt ra t5hì nhìn thấy mấy con gà củ đang vui đùa hớn hở. Hắn ta còn đang thưởng thức buổi sớm tinh mơ thôn dã êm đềm thì dần phát hiện ra có điều kỳ lạ, mấy con gà cũ kia con nào con nấy nhìn hắn ta chằm chằm giống như đang nhìn một thằng ngốc. Hắn ta ngồi dậy muốn làm rõ sự tình thì đám gà củ liền chạy tán loạn, sau đó hắn ta nhìn thấy bộ quần áo với muôn hình vạn trạng vết chân gà trên người mình, thậm chí còn khuyến mãi thêm mấy bãi phân gà nóng hổi.
Quá đáng lắm rồi! Trong lòng Sơ Cửu lạnh giá, con gà Ngũ Hắc làm như vậy chắc chắn là nhận chỉ thị của Tam gia. Ngựa hiện bị người cưỡi, mà người thiện thì bị gà bắt nạt. Nếu không lấy trộm quần áo của Trương Đồng thì hắn ta đã phải trần như nhộng ra đường rồi. Trong lòng hắn ta không giận Tam gia, sớm muộn cũng có ngày Tam gia đột nhiên tỉnh ngộ, phát hiện hắn ta mới là hộ vệ trung thành nhất với Tam gia trên đời này, hiểu được nỗi khổ tâm của hắn ta, đến lúc đó sẽ ôm lấy hắn ta khóc ròng, hối hận những năm nay đã không hậu đãi hắn ta.
Đến lúc đó hắn ta cũng chẳng cần quá nhiều phần thưởng, chỉ cần thành gia lập nghiệp là được, hắn ta cũng đâu phải vì nghĩ cho bản thân mình, còn chẳng phải vì muốn mau chóng sinh con trai trưởng, tương lai cũng có thể đi theo con trai trưởng của Tam gia, cái này gọi là đời cha ăn mặn đời con khát nước,
Lâm phu nhân mỉm cười dặn dò người dưới:
Mau đi đón Tương ca nhi, cứ bảo là ta cho gọi.
Dương ma ma cho người đi tìm Trâu Tương, quân sự nhà họ Thôi mở hộp rối bóng ra, bắt đầu sắp xếp những thứ bên trong hộp. Đợi đến khi Trâu Tương được gọi tới, quản sự nhà họ Thôi cũng đã chuẩn bị đầu vào đấy. Trâu Tương không biết Lâm phu nhân gọi cậu tới làm gì, nhìn thấy trong phòng treo một tấm vải, đằng sau tấm vải hình như có thứ đang lắc lư, nhất thời ngẩn người tại chỗ.

Tương ca nhi.
Lâm phu nhân vẫy tay gọi Trâu Tương:
Qua đây xem kịch rối bóng nào.

Lúc này Trâu Tương mới bước tới, đang định khom người hành lễ đã bị Lâm phu nhân cản ngay lập tức:
Ở trong nhà không cần phải cẩn trọng vậy đâu.

Cho đến khi vở kịch rối bóng kết thúc, Trâu Tương cũng không ngẩng đầu lên lần nào nữa.
Quản sự nhà họ Thôi cáo lui, Cố Minh Châu mở hộp kịch rồi bóng lấy ra mấy con rồi bóng, sau đó cô nhìn về phía Trâu Tương:
Có thích không? Tặng đệ này.

Trâu Tương lắc đầu:
Không... đệ... xem thôi là được rồi... không cần đâu... cảm ơn đại tiểu thư.
Giống như thứ đó biết nhe nanh múa vuốt, khiến Trấu Tương né tránh còn không kịp, vành mắt đã hơi đỏ lên.
Cố Minh Châu nhất thời không nhẫn tâm, cô muốn dò la thân phận và ý đồ của Trâu Tương thì khó tránh việc phải ra tay với cậu. Trẻ con rất dễ để lộ ra sở hở, tuy Trâu Tương rất đáng thương nhưng cô cũng không thể nhất thời mêm lòng, bởi vì kẻ đứng đằng sau quả giảo hoạt, lỡ như có người lợi dụng Trâu Tương để đối phó với cha thì sao? Cô không thể để cha bị người ta ám toán mà rơi vào hiểm cảnh, sớm ngày điều tra rõ sự thật đối với Trâu Tương mà nói cũng là một chuyện tốt.
Ban nãy Trâu Tương phản ứng rất mạnh với Định Ninh hầu và nhà họ Thôi, biểu cảm của Trâu Tương rất phức tạp, cô nhìn thấy rất rõ trong biểu cảm của cậu có bài xích, cũng có sự oán hận.
Trâu Tương đứng dậy hành lễ với Lâm phu nhân và Cố Minh Châu rồi lui ra, lúc rời đi bước chân của cậu rất gấp gáp, Cố Minh Châu liếc nhìn Báo Đồng, Bảo Đồng lập tức bám theo sau.
Vừa mới đánh thắng trận về kinh hình như đã đánh động đến Trâu Tương, Trâu Tương rời ánh mắt khỏi màn biểu diễn rối bóng.

Đệ không biết đại ca à?
Cố Minh Châu hỏi Trầu Tương.
Trâu Tương không lên tiếng, Lâm phu nhân cười nói:
Tương ca nhi lần đầu vào kinh, còn chưa đến phủ Định Ninh hầu bài kiển, tất nhiên là không biết rồi.
Định Ninh hầu, ba chữ này khiến Trấn Tương đột ngột nắm chặt tay lại, trên mặt thoáng qua một biểu cảm phức tạp, nhưng chẳng bao lâu sau, cậu cúi đầu xuống, che giấu đi biểu cảm không kìm nén nổi ban nãy, giống như vừa phạm lỗi bị phạt đánh một trận vậy.
Trâu Tương chạy một mạch về căn phòng dành cho khách.
Trâu Lâm thị nhìn thấy Trâu Tương thở hổn hển thì sững người giây lát:
Con sao thế?
Người hầu nhà họ Cố ở trong phòng đã lui cả ra ngoài, Trâu Tương đi đến trước giường Trâu Lâm Thị, cả người nằm bò lên trên giường, lúc này Trâu Tương mới giống một đứa trẻ bình thường.

Trâu Tương!
Trâu Lâm thị đang định quở trách.
Là thứ hắn đem tới tặng.
Trâu Tương nhỏ giọng thì thầm:
Sớm biết thế... thì con đã chẳng đi... Con hận hắn, hận hắn sao không chết đi. Hắn và Trương thị kia đều đáng chết.

Suyt.
Trâu Lâm thị giơ tay ra bịt miệng Trâu Tương lại:
Không được nói linh tinh! Còn nói linh tinh, mẹ sẽ... mẹ sẽ không cần con nữa!

Mẹ vốn dĩ đâu có cần con đâu.
Trâu Tương ngẩng đầu, gương mặt cậu đẫm nước mắt:
Mẹ sắp chết rồi còn gì!
Trâu Lâm thị nhất thời câm nín, khuôn mặt non nớt trước mặt nói ra những lời này khiến lòng bà cảm thấy thật lạnh lẽo.
Lâm phu nhân nói:
Trinh ca nhi có lòng rồi.

Quản sự nhà họ Thổi hành lễ:
Nô tài đã học được một ít từ đám người đó, biết phải làm thế nào để những cái bóng này chuyển động, nếu đại tiểu thư muốn xem, nô tài sẽ biểu diễn thử cho.

Cố Minh Châu gật đầu, mừng rỡ nhìn Lâm phu nhân:
Báo Tương ca nhi cũng tới đi ạ!

Trâu Tương nói:
Hay là mẹ đưa con theo cùng đi, không ai cần con nữa, con ở lại cũng chỉ chịu khổ thôi.


Lúc Trâu Lâm thị khó chịu, thường nhân lúc trong phòng không có ai nói mấy lời oán trách này, không biết vì sao lại bị Trâu Tương nghe được.

Cố Minh Châu ngồi trong định, từ câu nói của Trầu Tương có thể thấy hình như cậu có thù oán với Thôi Trinh và Trương thị. Một đứa trẻ ba bốn tuổi thì có thể kết oán gì với phu thê Định Ninh hầu đây? Đối với một đứa trẻ mà nói, quan trọng nhất chính là cha và mẹ.

Bảo Đồng nói:
Có lẽ Định Ninh hầu đã hại cha mẹ cậu ấy.
Đi theo bên cạnh đại tiểu thư, đầu óc cô cũng trở nên linh hoạt hơn.

Cố Minh Châu nói:
Có...
Chữ
lý còn chưa kịp nói ra, cô đã nhìn thấy một bóng người nhảy xuống từ cái cây cách đó không xa, đi về phía cô.


Ngụy đại nhân...


Chắc chắn Ngụy đại nhân không thể đi vào từ cửa chính, bằng không ma ma quản sự cũng sẽ chạy tới bẩm báo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.