Chương 326: Lão hồ ly
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1945 chữ
- 2022-02-04 05:26:11
Đàm thượng thư.
Âm thanh quen thuộc khiển Đàm Định Phương lập tức nở nụ cười, nhìn ra con khỉ lớn kia là Hoài Viễn hầu Cố Sùn8g Nghĩa.
Thượng thư đại nhân cũng đến rồi.
Cố Sùng Nghĩa đứng dậy, chậm rãi bò xuống cầu thang, sải bước nhanh đến trước mặt3 Đàm Định Phương,
Chuyện này có thể giải thích được tại sao Trăn cô còn trẻ mà lại ở trong An Tế viện. Nhưng rốt cuộc làm sao cô ta làm bản thân bị thương được?
Cố Minh Châu cảm thấy nên về hỏi Bảo Nhi cho kỹ, nểu Bảo Nhi đã nhắc cô đến đây thì chắc chắn là cậu bé lo lắng cho tình hình của Trăn cô. Nếu như Báo Nhi biết được điều gì đó, sau khi nghe được tin tức, phản ứng trong vô thức của cậu bé sẽ là quan trọng nhất. Nghĩ đến đó, Cố Minh Châu liền nhanh chóng bước ra ngoài.
Đại tiểu thư, sao người vẫn còn ở trong phòng?
Ngọn đèn soi rọi sự lo lắng giữa hai hàng lông mày của Đàm Định Phương, Cố Sùng Nghĩa không hề tiếp lời.
Yên lặng một hồi lâu, Đàm Định Phương ngước mắt lên:
Cố hầu cũng là con cháu của danh tướng, sao có thể đảm nhiệm những chức vụ nhàn nhã trong triều đình mãi được? Sớm muộn gì cũng phải ra vào quân doanh, dẫn binh chinh chiến thôi. Triều đình đang được dịp cần dùng người, nếu Cố hầu có suy tính như vậy, ta sẽ tiến cử ông trước mặt Hoàng thượng, cho Cố hầu đi đến Thuận Ninh.
Xin đại nhân chở đùa.
Cố Sùng Nghĩa biển sắc:
Ta nào có bản lĩnh ấy! Đâu phải ông không biết lần hành động ở Tây Bắc, ta dẫn binh đi lạc đường, xông vào trong doanh trướng của quân địch, may mà chó ngáp phải ruồi bắt được đứa con trai thứ năm của Đại hãn bộ lạc Đóa Khoát Lạc Dịch, nhờ đó nên mới giữ được tính mạng. Lần đó hoảng sợ khiến ta bệnh liền nửa tháng, lúc về kinh ốm yếu đến mức không còn hình người, ông chẳng cho người mang thuốc sang biếu ta đấy còn gì?
Cố Sùng Nghĩa cảm thán:
An Tể viện lớn thế này, thường ngày đại nhân trông coi cũng rất vất vả, ta làm không theo trình tự nào nên vẫn phải nhờ đại nhân chủ trì đại cục.
Trời mưa to, hai người không tiện nói nhiều, ai nấy tự làm việc của mình trước, tạm thời bố trí ổn thỏa cho người trong An Tể viện xong, bây giờ mới vào nơi ở của quản gia An Tể viện để nghỉ ngơi tạm.
Các đại nhân thay quần áo ướt ra hong lửa đi.
Trăn cổ xưa nay không thích trò chuyện với người khác, cũng không phải lúc nào cũng ở đây, có khi vài tháng trời chẳng thấy bóng dáng đầu. Tuổi còn trẻ... Rốt cuộc là nghĩ quẩn chuyện gì chứ?
Cố Minh Châu nhìn Bảo Đồng, Bảo Đồng biết ý lập tức tìm sang cánh tay còn lại của Trăn cô, nào ngờ vén ống tay áo lên lại phát hiện bên trong ống tay áo trống rỗng.
Trăn cô mất một cánh tay.
Quản gia tiếp tục nói:
Còn là do Cổ đại tiểu thư phát hiện ra nữa, ở trong viện của bên nữ quyền, có vẻ không phải là bị bệnh mà là... nghĩ quẩn nên tự sát.
Trong An Tế viện, tự sát là chuyện thường gặp, quản gia không hề thấy kì lạ.
Cố Sùng Nghĩa lo lắng cho Châu Châu:
Người đang ở đâu?
Đại trượng phu và nước vì dân, có những chuyện vẫn phải làm. Nếu quan viên triều đình ai nấy chỉ lo tự bảo vệ bản thân thì người chịu khổ chỉ có lệ dân bách tính mà thôi, Hoài Viễn hầu cũng nên ngẫm nghĩ những chuyện này.
Đàm đại nhân thật sự đánh giá ta cao quá rồi.
Cố Sùng Nghĩa giống như con mèo bị người ta xách cổ ép đi bắt chuột, liên tục lùi ra sau như thể con chuột đỏ biết ăn thịt người vậy. Đàm Định Phương khen ngợi ông, ông cũng chẳng dám nhận.
Hai người đang trò chuyện thì Đàm tam gia đi đến bẩm báo tình hình bên ngoài, Đàm tam gia lập tức khom người hành lễ:
Hầu gia!
Cố Minh Châu nhìn cái xác nằm trên giường, trên giường có một mảnh sứ vỡ nhuốm máu, trông có vẻ như cô gái này đã dùng mảnh sứ để cắt cổ tay, máu từ cổ tay chảy xuống quá nhiều, thấm ướt khăn trải giường.
Bảo Đồng bưng đèn cẩn thận tiến lên quan sát, muốn nhìn rõ xem trên người cô gái còn vết thương gì khác không.
Khám nghiệm tử thi thì phải đợi ngỗ tác đến, nhân lúc còn chưa có ai tới, cô chỉ có thể tìm một ít manh mối đơn giản. Xét theo tình hình trong phòng và tóc tai, quần áo chỉnh tề của cô gái, trông không giống đã từng xảy ra ẩu đả hay vùng vẫy.
Đàm Định Phương nhặt cây gậy gỗ bên cạnh lên, khều khều than trong chậu, sau đó ngước mắt nhìn Cố Sùng Nghĩa:
Tâm trạng của Cổ hầu tốt lên nhiều rồi, không giống như lần trước phải gánh vụ án ngựa chiến trên vai, bị ta hỏi hai ba cầu đã cau có mặt mày.
Người ta thường nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, khoảng thời gian đó nước mắt của Cố Sùng Nghĩa giống như cái vòi nước vậy, từ nha môn chảy đến tận phủ Thượng thư, Đàm Định Phương đã tận mắt thấy ít nhất hai lần.
Gương mặt Cố Sùng Nghĩa tràn ngập ý cười, không hề ngại ngùng:
Lúc đó phu nhân và con gái đều ở phủ Thái Nguyên, trong lòng thật sự lo lắng, bây giờ cả nhà được đoàn tụ, ta cũng yên tâm rồi.
Cố Minh Châu khom lưng vén ống tay áo của cô gái lên, quan sát kỹ cổ tay đầm đìa máu tươi của cô ta.
Vẫn còn máu chảy ra từ vết thương màu đỏ tím dữ tợn, bên cạnh vết thương dài màu đỏ tím ấy vẫn có một số vết sẹo lớn nhỏ khác, từ cổ tay đến khuỷu tay tính ra khoảng hơn mười mấy vết thương, là vết sẹo để lại sau nhiều lần bị cửa.
Cố Minh Châu nghe bên ngoài có tiếng người trò chuyện cùng quản gia.
Bảo Nhi nói nhìn thấy Trăn cô ho khan, mời đại tiểu thư đến xem bệnh cho Trắn cô, ai ngờ vừa đẩy cửa ra đã thấy tình cảnh như thế rồi.
Trong phòng có đốt một chậu than, quản gia tìm hai bộ quần áo sạch sẽ tới.
Không cần phiền phức đầu
Đàm Định Phương đáp:
thay áo bên ngoài ra thì áo bên trong cũng đã ướt sũng không làm gì được nữa rồi, ta và Cố hầu đều là người luyện võ, ướt tí mưa không sao đâu, ngươi xuống dưới làm việc đi.
Quản gia An Tể viện vâng dạ rồi mới lui ra.
Theo lý thì y nên nhân cơ hội này để nhắc đến chuyện hôn sự mới đúng, nếu như nhà họ Đàm có ý thì mọi chuyện sẽ thuận lợi thôi. Song Cố Sùng Nghĩa lại là một người cẩn thận, hoàn toàn không nóng lòng lên tiếng mà chỉ chuẩn bị cáo từ đi xem Châu Châu.
Cố Sùng Nghĩa vừa đứng dậy, đúng lúc quản gia trong viện bước vào bẩm báo:
Đàm đại nhân, Hoài Viễn hầu gia, trong viện có người chết rồi, lát nữa trời sáng thuộc hạ sẽ đến nha môn báo cáo.
Nghe đến mấy chữ người chết, Cố Sùng Nghĩa liền cau mày.
Đàm Định Phương nhìn Cố Sùng Nghĩa:
Thì ra là Cố hầu đến giúp đỡ An Tể viện.
Cố Sùng Nghĩa đáp:
B9an ngày tiểu nữ cùng Mạc chân nhân đến An Tế viện xem bệnh. Nhìn thấy trời đổ mưa to, tiểu nữ nhớ mong đến việc thay thuốc cho bệnh nh6ân nên ta đi cùng con gái đến đây. Nhìn thấy phòng ở An Tể viện bị dột mưa bèn đưa người đến giúp đỡ che chắn mái nhà. Đàm đại nhân cố5 ý đến đây để giúp đỡ cho An Tế viện đúng không?
Đàm Định Phương đáp:
Nếu biết trước có Cố hầu ở đây thì ta không cần phải bôn ba một chuyển rồi.
Mọi người đều cho rằng trong đầu Hoài Viễn hầu chỉ có hai chuyện, một là vợ con, hai là vại sâu trong phủ của ông ấy nhưng trên thực tế chưa hẳn là như vậy...
Đàm Định Phương nhìn Cố Sùng Nghĩa:
Nếu như không có Cố hầu, triều đình cũng sẽ không điều tra ra Lâm Tự Chân. Bây giờ Cố hầu nhậm chức trong Ngũ quân đô đốc phủ, sau này còn phải bận lòng lo nghĩ cho quân vụ của Đại Chu nhiều hơn. Bắc Cương xảy ra loạn lạc, tâm huyết năm sáu năm như công dã tràng xe cát, vốn dĩ triều đình còn có ý muốn đầu tư thêm binh mã ở phía Tây Nam, bây giờ phải dùng số quân tư này cho Bắc Cương.
Vương triều Đông Dụ ở phía Tây Nam bành trướng khắp nơi, được biết chúng ta dùng binh ở Bắc Cương, bọn chúng cũng sẽ rục rịch ngóc đầu dậy, đúng là thời buổi rối ren thật!
Cố Sùng Nghĩa nhớ đến buổi nói chuyện giữa hẻm Hoa Sen và phu nhân, vì vậy bèn im lặng ngắm nghía đánh giá Đàm tam gia một lượt.
Đàm tam gia đường hoàng đĩnh đạc, trước mặt người khác kính cẩn lễ phép, chẳng trách hẻm Hoa Sen lại vội vã như vậy.
Kể từ lúc bước vào phòng, Đàm tam gia luôn cúi đầu đứng một bên, như thể không dám nhìn thẳng vào ông, có lẽ là đã biết rõ chuyện của Minh Uyển.
Đàm Định Phương đáp:
Nếu không nhờ đội quân thần kỳ của ông thì triều đình cũng sẽ không thắng trận chiến đó nhanh như thế.
Đó là do Đóa Khoát Lạc Dịch đã muốn giải hòa từ trước, đầu phải công lao của ta.
Cố Sùng Nghĩa liên tục xua tay:
Ta còn nổi danh là chưa chiến đấu đã giành chiến thắng mà.
Đàm Định Phương nhìn Cố Sùng Nghĩa, ánh đèn lập lòe soi rọi gương mặt ông lúc sáng lúc mờ, một hồi lâu sau ông mới thở dài, hiển nhiên là hơi thất vọng:
Hoàng thượng trị tội vài huấn quý là thật nhưng vẫn luôn giao phó trách nhiệm quan trọng cho những người như Định Ninh hầu. Lần này Định Ninh hầu quật mộ ở Sơn m, Lâm Tự Chân lại là cữu cữu của hắn, Hoàng thượng cũng chỉ phạt bổng lộc...
Mọi người nhìn thấy người chết đều vội vàng đi bẩm báo cho quản gia trong viện tử, cứ nghĩ Cổ đại tiểu thư đã được người bảo vệ rời đi từ lâu rồi. Cố Minh Châu nhấc váy lên chạy trong An Tế viện, giống như đã bị dọa sợ vậy. Cô chạy thẳng từ viện tử nơi các nữ quyến ở đến trước căn phòng mà Bảo Nhi đang dưỡng thương.
Bảo Nhi vừa uống thuốc xong, đang tựa vào lòng cha nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân, sau đó nhìn thấy vị đại tiểu thư chữa trị vết thương cho mình quay trở lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.