• 10,719

Chương 339: Tương kính như t n


Cuối cùng Đàm Định Phương cũng đặt sách xuống, đứng dậy đi đến bên trường án ở phòng bên, mài mực, nhấc bút lên, đầu bút dùng trên tờ giấy mỏng tr8ắng tinh, hồi lâu vẫn chưa đặt xuống.

Đổng phu nhân bước vào phòng, thấy lão gia đứng im lìm bên trường án, bà hơi mím môi. Loại giấy bày3 trên mặt bàn là giấy Thánh Đức ngự ban, loại giấy này được làm vào những năm Thánh Đức thời tiên để, bình thường lúc lão gia viết thư họa mới lấ9y ra dùng, nhưng mỗi lần viết chữ lão gia đều đã định sẵn ý tưởng trong đầu, nhấc bút lên là một hơi liền mạch không ngừng, đây là lần đầu tiên b6à nhìn thấy lão gia do dự thế này

Không đầu.
Mãi sau Đàm Định Phương mới đáp:
Ta chỉ sợ nó bị ta làm liên lụy.

Trời vừa sáng Cố Minh Châu đã thức dậy rửa mặt chải chuốt, dùng bữa sáng, chuẩn bị ra khỏi nhà thật sớm, tới trước cổng nghĩa trang đợi Mạc Dương Minh. Hôm qua cô không nói với Mạc sự phụ là cô cũng muốn đi làm phán sự cho Trắn cô, nói trước chỉ sợ sự phụ không đồng ý, dù sao ở nghĩa trang cũng có rất nhiều thi thể để tạm, không thích hợp để cô vào trong.
Đổng phu nhân vừa xua tay vừa nói:
Lão gia đang nghĩ gì thế? Nãy giờ đầu óc cứ để đâu đâu.

Đàm Định Phương thở ra một tiếng thật dài:
Đều là chuyện trên triều đường, không tránh khỏi thấy hơi phiền loạn.

Đổng phu nhân đập mũi vào người chồng, không khỏi kêu lên một tiếng.

Phu nhân có sao không?
Đàm Định Phương khom lưng xuống kiểm tra tình hình.
Đổng phu nhân nói rồi đứng dậy:
Lão gia vẫn nên về phòng chính nghỉ ngơi đi, thư phòng lạnh lắm, thời tiết này không tốt cho vết thương cũ trên eo và lưng của lão gia.
Đổng phu nhân trước giờ nói chuyện đều thẳng thắn, rõ ràng. Đàm Định Phương cũng không hề ghét bỏ điểm này. Chỉ thấy Đổng phu nhân dặn dò người dưới chuyển lò sưởi đi rồi đích thân bà bước đến thu dọn giấy bút trên bàn, lúc này mới phát hiện lão gia đã đặt một nét lên trên giấy, là một nét ngang.

Giầy bút không cần dọn.
Đàm Định Phương nói:
Đợi khi nào ta nghĩ ra sẽ viết tiếp.

Đổng phu nhân vừa nói vừa nhìn sang Đàm Định Phương, chỉ thấy vẻ mặt Đàm Định Phương nghiêm túc, giống như đã xảy ra chuyện lớn gì đó. Đổng phu nhân giật mình nhưng trong lòng không nghĩ được gì cả, chỉ đành kêu lên một tiếng:
Lão gia đừng làm thiếp sợ, đây.

Sắc mặt Đàm Định Phương dịu xuống đôi chút:
Trời đã muộn rồi, ngày mai ta sẽ cho người đi tìm Canh ca nhi, mong là không có chuyện gì.
Đổng phu nhân biết trong lòng lão gia có chuyện che giấu không chịu nói ra, nhưng bà cũng không hỏi nhiều nữa, đầu óc bà ngốc nghếch, cho dù lão gia có nói ra cũng chưa chắc bà đã hiểu. Đổng phu nhân nói:
Lão gia, không phải là Canh ca nhi đã làm sai chuyện gì rồi đấy chứ?

Mạc Dương Minh nghĩ cũng phải, trên mặt Châu Châu không hề tỏ ra sợ hãi, đứa trẻ này thật khác với những cô gái tầm thường.
Trước đây Trăn cô sống trong An Tể viện, bên cạnh không có người thân, cũng không có ai giúp cô ấy xử lý chuyện hậu sự.

Thiếp vẫn không yên tâm về lão gia.
Đổng phu nhân nói:
Chuyện của Canh ca nhi ở An Tế viện, tuy lão gia không nói ra nhưng chắc chắn trong lòng suy nghĩ rất nhiều. Lúc thiếp bước vào quả nhiên nhìn thấy lão gia đứng ở đó, ngập ngừng mãi không hạ bút xuống được.

Đàm Định Phương cùng Đồng phu nhân ngồi xuống ghế, người hầu dâng trà lên, Đàm Định Phương nhấp một ngụm rồi mới nói:
Chỉ là ban nãy ta đột nhiên có hứng muốn viết gì đó, nhưng lúc nhấc bút lên thì những suy nghĩ trong lòng lại trở nên mơ hồ.

Đổng phu nhân nói:
ở trong nhà thì không sao, nhưng đừng để xảy ra sai sót bên ngoài.

Đàm Định Phương gật đầu.
Đàm Định Phương gật đầu:
Tuy nói thì nói vậy nhưng vẫn muốn ngẫm nghĩ lại thật kỹ, có thể lúc nào đó sẽ xua tan được mây mù mà nhìn rõ chân tướng chăng? Cứ có một ý nghĩ vắt ngang trong lòng, không làm rõ thì thấy không yên tâm.

Đổng phu nhân nhíu mày:
Không biết rõ ngọn ngành còn tưởng là có vấn đề gì quan trọng cần lão gia phải giải quyết nữa ấy chứ. Thực ra chỉ là một bức họa thôi mà.

Thiếu nữ ngẩng đầu lên nói:
Chỉ đến trước cổng đợi sư phụ thôi.

Nghe thấy thế ma ma quản sự mới đồng ý cho xe ngựa dừng ở một chỗ cách nghĩa trang một khoảng khá xa, ai ngờ xe ngựa vừa mới dừng lại, đại tiểu thư đã lập tức trở mặt, nhảy xuống khỏi xe ngựa chạy một mạch vào trong.
Nếu cô ngồi xe tới thẳng nghĩa trang thì sư phụ cũng không thể đuổi cô ra ngoài.
Lâm phu nhân tưởng là Cố Minh Châu muốn tới Thượng Thanh quản gặp Mạc chân nhân nên không hề ngăn cản, từ sau khi Châu Châu bái sư, lúc nào cũng hừng hực tinh thần, thường xuyên quấy nhiễu bà đòi ra ngoài nói chuyện với Mạc chân nhân, đã không còn giống như ngày trước ở trong phủ, hễ đặt lưng xuống là ngủ cả nửa ngày nữa.
Cuối cùng Đàm Định Phương cũng đặt bút xuống, lúc này Đổng phu nhân mới thở phào một hơi bước lên hỏi: 5
Lão gia, ban nãy lão gia nghĩ gì thế?

Đàm Định Phương ngẩng đầu nhìn phu nhân khẽ mỉm cười, trong nụ cười đong đầy sự thân mật và quan tâm:
Sao nàng còn chưa ngủ? Không phải ta đã cho người tới nói mấy hôm nay ta sẽ nghỉ ngơi ở trong thư phòng, không cần làm phiền phu nhân tới hầu hạ ư?
.
Đổng phu nhân nhìn vẻ si mê thoáng qua trong mắt Đàm Định Phương, bà không phải người xuất thân từ danh môn thế gia, tuy cũng từng theo học tiên sinh biết được ít chữ, nhưng hoàn toàn mù tịt với thư họa, có lúc thực sự không hiểu được ý tứ trong mắt lão gia,
Đổng phu nhân nói:
Nếu đã trở nên mơ hồ thì đừng viết nữa, biết đâu đến lúc nào đó lại có hứng thú trở lại thì sao? Không phải người ta thường nói những thứ này không thể cưỡng ép à?

Quản sự nói:
Vẫn chưa ạ.

Đồng phu nhân khẽ lẩm bẩm:
Canh ca nhi cũng không nói là đi đầu làm gì. Nó một mình ở trong kinh, đại bá và đại thẩm đều không có ở bên cạnh, đứa nhỏ này bình thường làm gì cũng nói trước với chúng ta một tiếng, lần này sao lại vậy chứ?

Đổng phu nhân chỉ đành dùng chặn giấy đè lên trên, sau đó đón lấy áo choàng rộng trong tay người hầu đắp lên người Đàm Định Phương, Đàm Định Phương cũng chỉ đành theo chân Đồng phu nhân trở về phòng chính.

Nếu lão gia lo lắng chuyện của Canh ca nhi thì ta sẽ cho gọi Canh ca nhi tới hỏi chuyện,
Đổng phu nhân nói năng một cách nhanh gọn:
Dù thế nào cũng không phải Canh ca giết người, hơn nữa còn là người của An Tế Viện, bao nhiêu năm nay, phần lớn của cải của nhà họ Đàm chúng ta đều đổ vào tu bổ An Tể viện cả, cho dù nhà họ Đàm không có công lao thì cũng chẳng có sai sót gì, lão gia nói có phải không?

Ma ma quản sự thầm kêu trời, không biết lúc về phải ăn nói sao với Hầu gia và phu nhân nữa.
Đúng là nghịch ngợm.
Mạc chân nhân quay sang nhìn Cố Minh Châu:
Cũng chưa nói với người nhà con có phải không?

Cố Minh Châu bày ra vẻ mặt cầu xin:
Con không yên tâm về Trăn cô.

Hai vợ chồng bước vào phòng chính, Đổng phu nhân dặn dò người dưới lấy nước hầu hạ Đàm Định Phương chải đầu tắm rửa, hai người đang định đi nghỉ thì quản sự Đàm Định Phương cử đi lại chạy tới bẩm báo:
Lão gia, chúng tôi đi tìm Tam gia mới biết Tam gia đã ra khỏi thành từ sớm, không ở trong kinh.

Đổng phu nhân hơi ngạc nhiên:
Canh ca nhi ra khỏi thành rồi? Vẫn chưa về ư?

Đổng phu nhân bất chợt quay người lại, không ngờ Đàm Định Phương lại hơi lơ đễnh, không dừng bước lại ngay, Đổng phu nhân vì thế mà và mạnh vào người Đàm Định Phương.

Phu nhân.
Đàm Định Phương lập tức giơ tay ra đỡ.
Như vậy tất nhiên là tốt hơn trước đây nhiều, hơn nữa Châu Châu cũng nhờ thế mà biết thêm ít chữ, tiến bộ còn nhanh hơn Lâm phu nhân nghi, có thể thấy Mạc chân nhân dạy dỗ rất tốt, quyết định bái sư này thật là đúng đắn.
Cố Minh Châu ăn cơm xong dẫn theo Bảo Đồng lên xe ngồi, xe đi được nửa đường, Cố Minh Châu mới nói muốn chuyển hướng đi đến nghĩa trang, quả thực đã khiển ma ma quản sự đi theo sợ chết khiếp, nói kiểu gì cũng không chịu đồng ý.

Cũng là duyên pháp của hai người, nếu đã tới thì cùng nhau vào trong thôi.
Mạc Dương Minh nói rồi liền nhìn sang Cố Minh Châu:
Con có sợ không?

Cố Minh Châu lắc đầu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.