Chương 341: Chân tình
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1582 chữ
- 2022-02-04 05:26:40
Nghe được câu này, sắc mặt Du Chấn Hải càng thêm khó coi, cho dù ông ta không nói gì nhưng cũng đã cho Mạc Dương Minh câu trả lời rồi. 8
Thượng thư Bộ Binh - Đàm Định Phương là trọng thần đắc lực của Đại Chu, nhiều lần thống lĩnh tướng sĩ Đại Chu chống lại giặc n3goại xâm ở biên cương, rất có danh tiếng trong triều, Đại tiểu thư nhà họ Bạch bị khuyết tật bẩm sinh, quanh năm trốn trong nội trạch 9nhà họ Bạch, thân phận của hai người họ khách xa nhau. Mười mấy năm trước, trước khi A Thuyền chết thì Đàm Định Phương cũng chỉ vừa mớ6i thể hiện được tài năng trên con đường làm quan mà thôi. Hơn thế nữa, trận chiến giúp Đàm Định Phương rạng danh là lần đến Bắc Cương 5chiến đấu cùng với Triệu lão tướng quân, Đàm Định Phương sử dụng những khẩu đại bác bị Triệu lão tướng quân bỏ hoang để chặn quân Thát Đát.
Cố Minh Châu nhìn dáng vẻ mệt mỏi phong trần của Ngụy Nguyên Kham. Nét mặt Ngụy đại nhân lạnh lùng, trong ánh mắt toát lên vẻ bình tĩnh, có thể nói ra câu này chứng tỏ hẳn đã tìm thấy được chứng cứ từ Đàm Tử Canh.
Du Chấn Hải nói tiếp:
Ai ngờ sau hôm Trăn cô đến thì Đàm thượng thư cũng đến An Tể viện đưa đồ, vừa khéo chạm mặt với Trăn cô. Ta thấy Đàm thượng thư vẫn bình tĩnh như thường, không hề có thái độ gì kì lạ nên cứ tưởng chuyện này coi như qua. Thế nhưng, chẳng ngờ lúc rời khỏi An Tế viện Trăn cô lại bị người ta ức hiếp, Đàm thượng thư vừa hay đi qua nên đã cứu giúp cô ta, kể từ đó về sau số lần Đàm thượng thư đến An Tể viện nhiều hơn lúc trước. Ta sợ xảy ra chuyện, cũng lén lút điều tra qua mấy lần, nhìn thấy Đàm thượng thư để mắt tới Trăn cô.
Đương nhiên Trăn cô kia cũng phát giác ra nên bèn ở lại trong An Tế viện.
Du Chẩn hải ngước mắt lên đón lấy ánh nhìn của Ngụy Nguyên Kham, có phần chột dạ, ông ta vội vã biện bạch cho bản thân:
Không phải là ta đứng yên không làm gì cả, ta đã tìm một công việc cho Trăn cô, để cô ấy đến một điền trang nấu cơm giúp cho bà bà. Trăn cô đi được mấy tháng nhưng bởi vì trang đầu ở đó quá hung ác nên Trăn cô chịu nhiều khổ cực.
Du Chấn Hải mím môi:
Trăn cô đến An Tể viện cũng làm ta giật mình sợ hãi. Cô ta bảo cả nhà già trẻ gặp nạn, người nhà đều bị bọn cướp giết chết cả chỉ còn lại một mình cô ta, lại đứt mất một cánh tay nên đành phải đến An Tể viện nhờ cậy giúp đỡ, làm sao ta có thể đuổi cô ta đi được?
Vả lại chuyện A Thuyền trôi qua lâu như vậy, cũng chưa chắc Đàm thượng thư sẽ gặp được Trăn cô, đợi qua đợt này bệnh của Trăn cô tốt lên rồi ta sẽ giới thiệu một công việc cho cô ta, để cô ta rời khỏi An Tế viện.
Tất nhiên mọi chuyện không hề phát triển như Du Chấn Hải nói, nếu không Trăn cô đã chẳng ra vào An Tế viện không biết bao nhiêu lần như vậy.
Nói xong lời này, Du Chấn Hải nhìn Mạc Dương Minh:
Sau khi Bạch đại tiểu thư qua đời, Mạc chân nhân hỏi ta... Ta cố ý giấu giếm là vì năm xưa ta nghe lén được một số tin tức, không có chứng cứ xác thực, và lại ta tin vào cách làm người của Đàm thượng thư, sợ nhiều lời sẽ mang đến phiền phức cho ngài ấy. Do đó ta đã giấu chuyện này đi.
Mạc Dương Minh cười khẩy. A Thuyền đã chết, khi xưa Đàm Định Phương đánh thắng trận chắc chắn tương lai sẽ có tiền đồ xán lạn, đương nhiên Du Chấn Hải không muốn đắc tội với Đàm Định Phương rồi.
Mạc Dương Minh tiếp tục hỏi:
Thế còn Trăn cô thì sao?
Cũng tình cờ, Trăn cô rời khỏi điền trang, đang không có nơi nào để đi thì vô tình gặp lại Đàm thượng thư lần nữa, Đàm thượng thư lại đưa cô ta về lại nơi này.
Tới tới lui lui hai lần như vậy, Trăn cô cũng cảm nhận được điều gì đó nên dứt khoát ở lại trong An Tế viện chờ đợi Đàm thượng thư mỗi ngày. Tuy Đàm thượng thư là quan nhị phẩm song trong nhà chỉ có một chính thế, người như Trăn cô cho dù được nạp vào làm thiếp thất e là cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Đàm thượng thư, Có lẽ vì điều này nên cháu trai của Đàm thượng thư - Đàm tổng kỳ đã theo dõi Trăn cố, Bảo Nhi bắt gặp Đàm tổng kỳ nói chuyện với Trăn cô trong vườn, ta nghĩ có lẽ là vì Đàm thượng thư.
Còn về phần rốt cuộc tại sao Trăn cô lại chết trong phòng thì... ta thật sự không biết.
Du Chấn Hải tiếp tục nói:
Ta nhìn thấy Bạch đại tiểu thư và Đàm thượng thư tiếp xúc gần gũi với nhau, Đàm thượng thư đối xử với người khác tốt như thế, Bạch đại tiểu thư đi theo chân nhân cũng từng cứu chữa cho không ít dân lưu lạc, ta cũng hy vọng bọn họ có thể có một kết thúc tốt đẹp.
Sau này, Đàm thượng thư đến Bắc Cương, Bạch đại tiểu thư vẫn thường xuyên đến An Tể viện như trước. Có một lần, Nhị tiểu thư nhà họ Bạch tìm đến An Tế viện rồi cãi nhau một trận với Bạch đại tiểu thư ở
trong hậu viện, nhắc đến chuyện Bạch đại tiểu thư muốn thành thân. Ta nghi ngờ chuyện tốt của Bạch đại tiểu thư và Đàm thượng thư đã gần tới rồi. Nào ngờ Đàm thượng thư vừa về kinh, Bạch đại tiểu thư liền tự sát.
Sau khi ngẩn người một lúc lâu, Mạc Dương Minh tiếp tục hỏi dồn Du Chấn Hải:
Có phải A Thuyền bị người ta hại chết không? Rốt cuộc thiện nhân biết những điều gì?
Cuối cùng, Du Chẩn Hải mới thả lỏng bàn tay đang siết chặt ra, thở dài một hơi:
Đúng là Bạch đại tiểu thư và Đàm thượng thư... có quen biết nhau. Mười mấy năm trước ta từng bắt gặp bọn họ ngồi trò chuyện cùng nhau ở An Tể viện, Bạch đại tiểu thư không hề thua lại với Mạc chân nhân và trưởng bối nhà họ Bạch về chuyện này. Có lẽ là do cô ấy cũng cảm thấy bản thân có tật ở chân, tương lai không biết chắc sẽ ra sao.
Mạc Dương Minh vuốt ve cây phất trần trong tay, A Thuyền là một đứa trẻ không muốn gây thêm phiền phức cho người bên cạnh, đáng tiếc là thân là sư phụ mà lại không thể nhìn thấy được suy nghĩ của đồ nhi. Sau này bà nhận ra một số manh mối nhưng lại nghĩ cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, cuối cùng A Thuyền sẽ kể tất cả với bà thôi. Sau khi A Thuyền chết, bà từng nghi ngờ người trong An Tể viện, thể nhưng lại bị che mắt bởi cái gọi là phẩm hạnh và hành vi của Đàm Định Phương.
Ngụy Nguyên Kham nhàn nhạt tiếp lời:
Đàm Tử Canh giết người ở điền trang Đại Hưng, bị nha phủ huyện Đại Hưng áp giải về kinh, chẳng mấy chốc sẽ đến nha phủ Thuận Thiên, y khai nhận Trăn cô đó đến An Tể viện là có ý đồ khác.
Nói đến đây, ánh mắt sáng quắc của Ngụy Nguyên Kham nhìn thẳng về phía Du Chấn Hải:
Những chuyện thể này xảy ra trong An Tế viện, Du quản sự thật sự không hề hay biết gì ư?
Giọng nói trầm thấp khiến cho Du Chẩn Hải không kìm được mà run rẩy, dường như chuyện gì Ngụy Nguyên Kham cũng đều biết rõ.
Du Chấn Hải nói dứt lời, trong phút chốc cả căn phòng trở nên yên lặng, ông ta nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Đại nhân, chỉ... chỉ có nhiêu đó thôi.
Ngụy Nguyên Kham hỏi:
Ông không biết lại lịch của Trăn cô?
Không, không biết.
Du Chấn Hải đáp lời:
Trăn cô không phải là nạn dân à?
Ngụy Nguyên Kham chẳng nói gì, Du Chẩn Hải hỏi dò:
Đàm... Đàm tam gia đã nói những gì?
Đôi con người của Ngụy Nguyên Kham càng sâu thêm, Du Chấn Hải rụt cổ lại theo bản năng. Mạc Dương Minh nhìn Ngụy Nguyên Kham với ánh mắt mong chờ, hiển nhiên Ngụy Nguyên Kham còn biết được
nhiều việc hơn.
Trong lúc trò chuyện, người của nha môn phủ Thuận Thiên đã đến An Tế viện, Du Chấn hải nhìn thấy tình hình như vậy, trên gương mặt toát lên sự sợ hãi nhưng vẫn nói:
Ta... ta bằng lòng đến nha môn để bẩm báo tỉ mỉ những điều vừa nói lại một lần nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.