• 10,719

Chương 343: Ghen tuông số một thiên hạ


Ngụy Nguyên Kham nhìn Cố Minh Châu cẩn thận đưa hai món ám khí trông giống ám tiễn kia đến trước mặt hắn.


Đại nhân, ngài nhìn8 xem.
Cố Minh Châu rút cây trầm trên đầu mình ra, cẩn thận từng li từng tí chọc vào ống sắt đã bị thiêu cháy:
Chỗ này có một chiếc 3lò xo, lúc bình thường sẽ nằm trong chỗ lõm này, lúc cần dùng chỉ cần gạt lò xò, ảm tiên bên trong ống sắt sẽ bắn ra ngoài.

Nói dứt lời, Ngụy Nguyên Kham lại dùng khăn vải bọc lấy chiếc ám khí bị thiêu rụi kia:
Cái này thì tìm được bên cạnh xương đùi của cô thi thể bị đốt cháy kia, khi đó trên ám khí còn dính cả da thịt đã nướng chín, ta nghi ngờ đồ vật giống như ám tiễn này đã từng được buộc trên chân của thi thể ấy. Sau khi bị ngọn lửa lớn thiêu cháy, ám khí này rơi ở bên cạnh đó.

Cố Minh Châu nói:
Những đồ vật như ám tiễn được dùng để phòng thân, chiếc ống sắt này nhỏ hơn cái của Đàm Tử Canh, thích hợp cho phụ nữ dùng, có điều ta không hiểu tại sao cô ta không buộc nó lên trên cánh tay mà lại buộc trên đùi? Trong tình huống thế này, hoặc là trên cánh tay cô ta cũng từng buộc ám tiễn, hoặc là chiếc ám khí này vốn dùng để thay thế, lúc bị giết cô ta vẫn chưa kịp lấy ra dùng.

Cổ Minh Uyển đang lo lắng cho Đàm Tử Canh, nghe được lời này thì bỗng nhiên trở nên hoảng loạn, cô ta cau mày nhìn Cố Minh Lam:
Muội đang nghĩ điều gì thế? Muội đi hỏi thì phủ Định Ninh hầu sẽ để ý đến à?

Nhà họ Cổ không quan tâm đến chuyện hôn sự của cô ta, cũng không giúp nghe ngóng vụ án của Đàm tam gia, rõ ràng là không thèm quan tâm đến điều gì cả.

Đại nhân,
Cố Minh Châu hỏi:
bên phía Nhiếp Thầm thế nào rồi? Đã có tin tức gì gửi về chưa? Lữ Quang cũng không quay về, không phải là bên Sơn Đông xảy ra chuyện rồi đấy chứ?
Đám người đó sắp xếp thế cục như thế này nên cô hơi lo lắng cho nhóm Nhiếp Thầm.
Ngụy Nguyên Kham khẽ nheo mắt lại:
Có tin tức bọn họ sẽ về kinh ngay.

9Nói rồi, Cố Minh Châu lại đưa chiếc ám khí vẫn còn nguyên vẹn đến trước mặt Ngụy Nguyên Kham:
Khuyên tròn này nổi với một lò xo, giố6ng với chiếc ám khí đã bị thiêu cháy, gạt lò xo sẽ kích phát được cỗ máy, có thể phỏng đoán chiếc ám khí bị thiêu cháy kia cũng từng 5có một vòng khuyên tương tự thể này. Có điều sợi dây nối liền với vòng khuyên đã bị thiêu rụi, khiến cho vòng khuyên rơi ra, chỉ còn lại một đoạn ống sắt.

Ngụy Nguyên Kham nói:
Vậy là hai ám khí này có cách sử dụng giống như nhau.


Nếu không thì là có người cố ý thiêu cháy chiếc ám khí này cùng với thi thể của cô ta để tiện cho chúng ta nhận ra thân phận của cô ta.

Nói xong, Cố Minh Châu lau sạch cây trâm rồi cắm lại lên đầu.

Nhưng người họ rất nhiều.
Cổ Minh Lam mím môi:
Nếu không thì đi hỏi Châu Châu xem, Châu Châu là đồ nhi của Mạc chân nhân, theo Mạc chân nhân học được kha khá y thuật, nói không chừng Châu Châu biết rõ lai lịch của thứ thuốc này cũng nên.


Hỏi Châu Châu?
Cố lão phu nhân nhóm người dậy:
Châu Châu bất cẩn nhỡ miệng nói ra thì phải làm sao?

Lần đầu tiên Ngụy đại nhân đeo thanh kiểm này, đương nhiên phải khen một câu, nói không chừng tâm trạng của Ngụy đại nhân sẽ tốt hơn.
Trong nháy mắt, hàng lông mày của Ngụy Nguyên Kham giãn ra.
Cố Minh Châu đi thẳng một mạch vào trong viện mới lờ mờ cảm thấy có điều đó không đúng, hình như cô đã quên mất chuyện gì đó. Cô sờ đến chiếc túi tròn xoe bên eo. Có vẻ cô đã quên đưa mứt hoa quả cho Ngụy đại nhân mất rồi. Nghĩ đến chuyện này, chân Cố Minh Châu như dính xuống đất không thể cử động được nữa.
Chờ đến khi Ngụy Nguyên Kham bước từ trong phòng ra, Cố Minh Châu mới chuồn sang, khẽ giọng nói:
Đại nhân, bội kiếm của ngài trông có vẻ rất được.


Đại nhân, ta đi trước đây.
Cố Minh Châu khẽ giọng đáp:
Có tin tức gì nữa thì đại nhân bảo Liễu Tô thông báo lại cho ta.

Cố Minh Châu bước ra ngoài, vừa đến cửa cô chợt nhớ ra điều gì đó nên lại lui về. Ngụy Nguyên Kham mừng thầm trong lòng, không biết cô chợt nhớ ra điều gì đây? Hắn chỉnh sửa lại ống tay áo, định đưa tay ra chuẩn bị nhận lấy mứt hoa quả từ cô.
Giọng điệu của Ngụy đại nhân bỗng nhiên cứng rắn hơn nhiều, Cố Minh Châu cúi chào.

Về sớm đi.
Ngụy Nguyên Kham dặn dò:
Nhớ chú ý động tĩnh bên phía hẻm Hoa Sen.

Cố Minh Châu nhớ đến mùi hương đạm ba cô trên người Cố lão phu nhân. Lúc trước cô không để ý, chỉ nghĩ là Cố lão phu nhân mua đạm ba cô từ trong tay Tôn chân nhân, bây giờ xem ra có thể còn có khả năng khác.
Cố Minh Châu đáp lời:
Cảm ơn đại nhân, bây giờ ta sẽ về ngay.


Đại nhân không ngại thì đưa món đồ này cho Bạch Kính Khôn nhìn xem.
Cố Minh Châu chỉ vào hai chiếc ám khí:
Có lẽ Bạch Kính Khôn có thể nhận ra món đồ này là do ai làm.

Cố Minh Châu vừa nói dứt lời, Bảo Đồng đang đứng trước của họ khẽ ra hiệu, Cố Minh Châu hiểu ngầm chắc chắn Mạc sư phụ đang tìm cô.
Nhiếp Thầm bôn ba ở Sơn Đông xa xôi, bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, y rùng mình một cái. Y đến Sơn Đông nghe ngóng tin tức chủ yếu là để tìm chiếc thuyền lớn mà nhà họ Lỗ chuyên dùng để ra khơi.
Mấy ngày nay lênh đênh trên thuyền, Nhiếp Thầm chịu đủ mọi khổ cực, đã mửa ra mật xanh mật vàng rồi không nói, còn phải xốc tinh thần để đánh dấu ký hiệu lên trên bản đồ. Nếu còn không tìm được tung tích của chiếc thuyền lớn đó, có thể sẽ phải đi đến nơi xa hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến đây là y đã không nhịn được muốn nôn hết nước chua trong dạ dày ra rồi.
Đương nhiên Nhiếp Thầm không thể làm cho sự phụ và... nghĩa phụ thất vọng. Y rất kiên cường, khi nãy cũng không hề có ý chùn bước, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh như thể có một đôi mắt đang lạnh lùng liếc nhìn y.
Nếu y nói như thế với Tiết lão thông phán, không biết ông có tin hay không.
Tiết lão thông phản đã chuyển sang ngắm nhìn biển lớn:
Đợi chúng ta lên bờ rồi phải giấu chiếc thuyền này đi, đến lúc đó đi tìm hiểu ngọn ngành là chúng ta sẽ biết rốt cuộc ai đang tiếp ứng cho bọn họ ngay thôi.

hẻm Hoa Sen.
Tiết lão thông phản bước ra khỏi khoang thuyền, vỗ vai Nhiếp Thầm:
Gắng gượng thêm mấy hôm nữa, biển sắp nổi gió to, thuyền chỉ có nước quay về cập bến tránh bão. Lúc ấy chính là cơ hội cho chúng ta.
Sau khi đến Sơn Đông, thuộc hạ bên cạnh Tiết lão thông phản không đủ cho nên phải để người trong phường giúp đỡ.
kinh thành, Nhiếp Thầm giúp phủ Thuận Thiên bắt được không ít kẻ gây rối ẩn nấp trong phường, Tiết lão thông phản có ấn tượng rất tốt với Nhiếp Thầm, những người trong phường như Nhiếp Thầm khá có bản lĩnh.
Cố Minh Uyển vừa dứt lời đã nghe thấy những tiếng xôn xao vang lên bên ngoài cửa, tiếp theo đó Cổ đại phu nhân Mạnh thị xông vào.
Lão phu nhân.
Mạnh thị tỏ vẻ lo lắng:
Phủ Hoài Viễn hầu cho người đến thông báo Sùng Văn xảy ra chuyện ở Thông Châu, trong số gạo tiếp ứng có loại hàng ngoại nhập mà triều đình không cho phép mua
bản.

Cố Minh Châu gật đầu.
Ngụy Nguyên Kham cầm chiếc ám khí vẫn còn nguyên vẹn lên:
Đây là cái Đàm Tử Canh mang theo, bảo là quản sự bên cạnh y mua được từ tay một thợ thủ công trong lúc đi mua hàng ở phía Nam, sau đó tặng lại cho y.

Cố Minh Châu ngừng bước, nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Ý Ngụy đại nhân là tộc tổ mẫu của nhà ta?

Ngụy Nguyên Kham tiếp lời:
Đàm Tử Canh cùng thúc phụ trong tộc nhà cô từng tuồn gạo vào kinh, có thể số gạo đó sẽ có vấn đề, ta cử người đến Thông Châu điều tra, có tin tức sẽ cho người đến nhà họ Cố thông báo.

Nhìn thấy tổ mẫu dùng mỗi lúc một nhiều, trong lòng cô bất giác lo lắng.

Cháu thì biết cái gì?
Cố lão phu nhân đáp:
Triều đình không cho mua bán chưa chắc đã là vì nó xấu, vả lại dùng nó có thoải mái hay không chẳng nhẽ cháu không biết? Thứ đồ này có vấn đề gì được? Nếu có độc thì ta đã mất mạng từ lâu rồi, sau khi dùng nó bệnh trên người ta đã đỡ hơn nhiều.

Cố lão phu nhân nằm trên giường, trong tay cầm một chiếc ống ngọc, hít làn khói xanh lượn lờ vào trong miệng. Tại sao triều đình lại cấm mua bán thứ tốt như thế này chứ? Sau khi Tôn chân nhân bị bắt, chẳng biết có thể thuận lợi mua được những thứ này từ Tuyền Châu về nữa hay không? Sớm biết thế này bà ta đã mua thêm vài gói.

Tổ mẫu.
Cố Minh Lam khẽ giọng khuyên ngăn:
Thượng Thanh Quán đã bị điều tra rồi, có lẽ những thứ đồ này không tốt đâu, hay là người đừng dùng nữa nhé?

Có điều ở trên biển, Nhiếp Thầm lại không phát huy được năng lực, mới lênh đênh một ngày mà y đã gầy hắn rồi.

Phần lớn những tên hung đồ mà triều đình treo thưởng đều hoạt động trên biển. Ngươi còn trẻ tuổi, phải tôi luyện bản thân nhiều lên, tương lai mới có thể phát huy khả năng được.
Tiết lão thông phán khuyên:
Không được để cho sự phụ ngươi thất vọng.

Cổ Minh Uyển vội vàng đứng dậy, bất cẩn và phải chén trà đặt trên bàn, cô ta lập tức cảm thấy áo váy ẩm lên, chẳng mấy chốc sự ấm áp đã biến mất mà trở nên ớn lạnh.


Đàm tam gia cũng xảy ra chuyện rồi.
Mạnh thị nhìn Cổ Minh Uyển một cái:
Đàm tam gia giết người ở điền trang Đại Hưng, bị nha phủ huyện Đại Hưng áp giải về đại lao nha phủ Thuận Thiên.


Cổ Minh Uyển lạnh cả tay chân, đầu óc trở nên choáng váng, đứng ngây ra như phỗng tại đó, nhất thời nói không nên lời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.