Chương 349: Đến nhà
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1678 chữ
- 2022-02-04 05:26:53
Đàm Định Phương cúi gằm, trên mặt thoáng hiện lên vẻ bị thương và mệt mỏi.
Cố Sùng Nghĩa đắn đo một thoáng rồi mới hỏi:
Nhưn8g ta vẫn không hiểu tại sao Bạch đại tiểu thư phải tự vẫn chứ?
Ngón tay Đàm Định Phương hơi siết lại, hai mắt ông ửng đỏ:
3Đến bây giờ ta cũng không biết, ta từng hỏi Bạch quan chính, Bạch quan chính không những không chịu nói, còn bảo ta sau này đừng đến9 đến nhà họ Bạch, đừng nói cho bất kỳ ai chuyện với A Thuyền, sau đó còn đưa một lá thư của A Thuyền cho ta.
Dương ma ma nói:
Bây giờ công tử biết quấn lấy phu nhân và đại tiểu thư rồi.
Lâm phu nhân cũng mỉm cười:
Tốt nhất đừng có là một thằng nhóc bám người.
Vậy thì có gì không tốt ạ?
Cố Minh Châu ngẩng đầu nói:
Con sẽ chơi cùng đệ ấy.
Lâm phu nhân hiển từ xoa đầu Cố Minh Châu:
Vậy chỉ sợ hai đứa ầm ĩ lật tung cả phủ lên thôi.
Hai mẹ con đang cười đùa thì thấy ma ma quân sự bước vào bẩm báo:
Hầu gia cho người về căn dặn chuẩn bị một ít thức ăn, lát nữa sẽ có khách đến nhà chơi.
Phủ Hoài Viễn hầu.
Cố Minh Châu ngồi trong phòng thêu thùa may vá với Lâm phu nhân một lúc rồi hai mẹ con lại nằm xuống giường nghỉ. Sau khi tỉnh dậy, Lâm phu nhân đọc sách cho Cố Minh Châu nghe, hai người đang chậm rãi đọc thì thấy đứa bé trong bụng Lâm phu nhân vui vẻ cử động.
Cố Minh Châu đặt tay lên bụng mẹ, mở to hai mắt, cảm nhận được bụng mẹ khẽ động, cô vô cùng thích thú và lạ lẫm.
Liêu Đông trước đã, nếu như không thành cũng tránh liên lụy đến người ngoài.
Đổng phu nhân kinh ngạc.
Đàm Định Phương gật đầu:
Có thể phải xin lỗi nàng và con rồi, ta...
Lão gia cứ làm đi.
Đổng phu nhân cố nén nước mắt:
Thiếp hiểu tâm tư lão gia mà.
Ngoài ra còn có Lý thị ở Bình Nhưỡng, tuy Lý Đại vương luôn ủng hộ Đại Chu nhưng cũng không thể thiếu đi sự ràng buộc.
Thấy Đàm Định Phương lại định nhắc đến việc quan chính Bắc Cương, Cố Sùng Nghĩa không khỏi cau mày:
Đàm thượng thư, ông vẫn nên nghĩ về vụ án của mình thì hơn.
Đàm Định Phương thở dài một tiếng:
Ta nghĩ xong rồi, ngày mai ta sẽ đi tìm Ngụy thông chính nói cho rõ ràng, ta sẽ không để Canh ca nhi vô tội mà bị liên lụy.
Không sao.
Đàm Định Phương khẽ lắc đầu:
Chỉ là ta cảm thấy ông ấy không phải là loại người đó.
Đổng phu nhân nhìn ra bên ngoài, đoạn thắc mắc:
Lão gia đang nói đến ai vậy?
Bạch quan chính.
Giọng điệu Đàm Định Phương có phần chua chát:
Trước kia ta từng nghi ngờ nhưng lại cảm thấy không thể nào. Hổ dữ không ăn thịt con, Bạch quan chính thương yêu A Thuyền như vậy, cái chết của A Thuyền sẽ không liên quan đến ông ấy. Nhưng tại sao Bạch quan chính không muốn ta nhắc đến chuyện của A Thuyền với người khác?
Đàm Định Phương nhìn đồng hồ cát:
Vậy ta không giữ Cố hầu lại nữa, lát nữa còn phải xử lý chuyện trong nha môn. Đợi đến khi triều đình bắt đầu tra án, có một số việc vẫn phải dặn dò người dưới.
Cố Sùng Nghĩa đứng dậy cáo từ.
Hình như Đàm Định Phương vẫn còn điều gì muốn nói, ông ngẫm nghĩ một lát rồi mới lên tiếng:
Cô hầu cũng là người rường cột của Đại Chu, việc quân Đại Chu vẫn nên để tâm nhiều hơn, nhất định không thể để xảy ra chuyện như Lâm Tự Chân nữa, nếu không... không biết còn bao nhiêu bách tính phải chịu cảnh vùi sâu trong khói lửa chiến tranh.
Cố Sùng Nghĩa không biết nên nói gì về chuyện của Bạch đại tiểu thư, ông chỉ khuyên một câu:
Nếu chuyện đã đến nước này, Thượng thư đại nhân nên bẩm rõ với triều đình những chuyện quá khứ, tránh để sau này bị người khác lợi dụng.
Đàm Định Phương ổn định tâm trạng, sau khi cuộn lại cất kỹ bức vẽ của A Thuyền, ông quay lại ngồi lên ghế, đoạn mới nói tiếp:
Nếu Ngụy đại nhân không điều tra ra vụ bệnh biến năm đó của Triệu lão tướng quân là bị người khác hãm hại thì vụ án của Triệu lão tướng quân ở Bắc Cương cũng sẽ không được lật lại, nhân cơ hội này tiện thể giải quyết chuyện ở Đại Ninh.
Năm đó Lương vương mưu phản, Đại Ninh vô cùng hỗn loạn, Thát Đát thừa cơ tấn công thành. Tuy sau đó triều đình đã giành lại vùng đất từng mất nhưng vẫn để lại không ít tai họa ngầm. Đại Ninh có Đông Vệ sở nhưng vài Vệ sở chỉ còn là cái vỏ rỗng, là nên giữ lại hay nên chỉnh đốn, hầu hết binh lực của Vệ sở phương Bắc đều ở Đại Đồng, phủ Tuyên. Phía Đông lại luôn có Thát Đát nhăm nhe, nếu triều đình không phải thêm quân xử trí Liêu Đông, trong vòng mười năm chỉ sợ sẽ xảy ra tai họa.
Đàm Định Phương khẽ vỗ bàn tay Đổng phu nhân:
Nếu đã có liên quan đến ta thì ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Cái chết của A Thuyền thật sự có vấn đề, ta cũng muốn đòi lại công bằng cho nàng ấy. Bọn chủng nhằm vào ta như vậy chỉ vì ta không thể nhập bọn cùng bọn chúng, cản đường bọn chúng. Nếu đã vậy, chi bằng lợi dụng luôn ý định này của bọn chúng, túm hết bọn chúng ra.
Đổng phu nhân siết chặt khăn tay:
Lão gia muốn dụ bọn chúng mắc câu ư?
Đàm Định Phương gật đầu:
Hiện tại là thời cơ tốt nhất.
Tay Đổng phu nhân hơi run lên, nhưng bà không lên tiếng ngăn cản. Từ trước đến nay, hễ là chuyện lão gia đã quyết định thì ông sẽ quyết tâm làm cho bằng được, còn bà cũng sẽ yên lặng ủng hộ vì những chuyện lão gia làm đều là đúng cả.
Lâm phu nhân hơi kinh ngạc:
Có nói khách là ai không?
Hầu gia không dặn ạ.
Quản sự đáp:
Nhưng Hầu gia có nói không cần chuẩn bị quá nhiều đồ ăn, ăn uống xong gia và khách còn phải bàn việc trong thư phòng.
Chuyện này đúng là kỳ lạ, Lâm phu nhân khẽ lắc đầu. Hầu gia rất ít khi chủ động mời người khác tới nhà bàn việc, dù sao mấy năm nay Hầu gia luôn cố gắng lánh mặt mọi người, tránh xa đám đông. Tại sao hôm nay lại có thái độ khác thường thế này, chẳng lẽ là vì chuyện ở hẻm Hoa Sen không thể không nhờ người ta giúp đỡ?
Nói vậy tức là vụ án ở hẻm Hoa Sen có thể không đơn giản.
Cố Sùng Nghĩa khẽ gật đầu:
Thượng thư đại nhân cũng không cần quá lo lắng, Ngụy thông chính có thể điều tra rõ vụ án ngựa chiến ở Sơn Tây thì chắc chắn cũng có thể làm rõ chân tướng vụ án này.
Đàm Định Phương nói:
Trước khi ta bẩm báo với triều đình, xin Cô hầu giữ bí mật giúp kẻo bị kẻ có lòng biết được.
Cố Sùng Nghĩa gật đầu đồng ý.
Đàm Định Phương khẽ day trán.
Đổng phu nhân nói:
Lão gia, ngài đừng nghĩ nữa, nghĩ nhiều hại sức khỏe đấy.
Đàm Định Phương thở dài:
Bọn họ cuốn ta vào bản án thì không sao, ta chỉ sợ những Vệ sở ở Liêu Đông vừa có chút khởi sắc đã lại thành ra hỏng bét. Nếu bọn họ đều nhắm vào ta thì ta cứ điều tra rõ chuyện
Mí mắt Cố Sùng6 Nghĩa khẽ giật một cái:
Trong thư viết gì?
Đàm Định Phương đứng lên, bước đến trước bức chân dung A Thuyền, trầm mặc hồi 5lâu mới cất giọng khàn đục:
Nội dung thư là A Thuyền có tật ở chân, đã sớm không kham nổi gánh nặng, biết ta đắc thắng trở về, nỗi lòng nàng đã được trọn vẹn, không muốn bị mấy chuyện này giày vò nữa.
Nói đến đây, giọng Đàm Định Phương khẽ run lên, không thể kiềm chế được:
Nếu như ta biết đắc thắng trở về lại nhận được kết quả thế này, ta thà chết trận ở Bắc Cương, có lẽ còn được gặp lại A Thuyền.
Cố Sùng Nghĩa nhìn ánh mắt ngập tràn về chân thành của Đàm Định Phương, nỗi xúc động trong lòng ông cũng muốn bộc phát ra ngoài, có điều ông vẫn kìm lại được. Sau khi hành lễ với Đàm Định Phương, ông ra khỏi nhà họ Đàm.
Đến khi Cố Sùng Nghĩa ra khỏi cửa, Đàm Định Phương quay về phòng ngồi thêm một lát, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn địa đồ trên mặt bàn.
Lão gia.
Đổng phu nhân bước vào, lo lắng hỏi:
Lão gia không sao chứ?
Mau đi chuẩn bị đi!
Lâm phu nhân nghiêm nghị giục:
Đừng có để thất lễ với khách.
Cố Minh Châu nhìn ma ma quản sự vội vàng đi làm việc, giờ này mà cha mời ai đến nhà nhỉ? Lẽ ra bây giờ cha phải chạy ngược chạy xuôi vì tộc thúc mới phải, chẳng lẽ...
Ngụy đại nhân định đến nhà cô? Không thể nào! Trông thấy Ngụy đại nhân là cha động cả đao thương ngay trong viện cơ mà, làm gì có cái vẻ ôn hòa như thế?
Trời dần tối, người gác cổng chạy vào nhà báo tin.
Phu nhân, Hầu gia và Ngụy tam gia về rồi ạ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.