• 12,222

Chương 352: Tranh sủng


Lúc điều tra án ngựa chiến ở phủ Thái Nguyên, Thối Trinh đã có chút hiểu biết về Ngụy Nguyên Kham. Tuy nhà họ Ngụy mấy năm nay vẫn luôn bị người 8đời chỉ trích, nhưng rốt cuộc cũng không bới móc ra được chứng cứ khuất tất nào. Lúc ở phủ Thái Nguyên, tuy Ngụy Nguyên Kham cũng dùng tới một s3ố thủ đoạn để phục vụ cho việc điều tra án, như trước khi bắt được Lâm Tự Chân, hắn đã dùng Thái tử làm mồi nhử để quân phản loạn cắn câu.
<9br>Nhung về tổng thể thì vụ án này vốn đã có liên hệ mật thiết tới Thái tử, hơn nữa nếu không bắt được Lâm Tự Chân thì Bắc Cương rất có thể sẽ b6ị quân Thát Đát công phá, vào lúc cấp thiết dùng vài thủ đoạn cũng không phải điều gì đáng trách.

Thối Trinh liếc nhìn Ngụy Nguyên Kham.5 Ải ngựa chiến không có vấn đề gì không có nghĩa là nhà họ Ngụy không nguy hiểm. Hoàng thượng vẫn luôn dè chừng nhà họ Ngụy, tuy hai năm nay nhà họ Ngụy đang có xu thể ngóc đầu dậy, nhưng chuyện sau này đều có ai biết trước. Di phụ qua lại quả mật thiết với nhà họ Ngụy thật sự chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Ngụy Nguyên Kham điều tra án, tới hỏi thăm tình hình thì cũng đành, nhưng hai người ở trong thư phòng, bày biện ăn uống trò chuyện... Thôi Trinh cảm thấy rất không thỏa đáng.
Thôi Trinh nhíu mày, địch ý vô duyên vô cớ này của Ngụy Nguyên Kham khiến hắn ta vẫn luôn cảm thấy khó hiểu. Lúc trước thì nguyên do đến từ Châu thị, còn giờ thì là vì lí do gì nữa đây?
Ngụy Nguyên Kham điềm nhiên lên tiếng, giọng điệu rõ ràng khác hẳn lúc nói chuyện với Cố Sùng Nghĩa:
Ta đã cho người bám theo Đàm Tử Canh tới căn nhà đó, người chết trong tay Đàm Tử Canh giống tử sĩ hơn. Người được ta cứu cũng vậy, lúc hỏi gã về tình hình trong nhà, gã không chỉ nói không biết mà thậm chí còn trả lời qua loa đại khái về lai lịch của bản thân. Mỗi ngày nha môn đưa thuốc và cơm canh tới, gã đều dùng rất ít, ngoại trừ lúc nha phủ tra hỏi, gã chưa từng nói với người bên cạnh một chữ nào...

Ngụy Nguyên Kham nói tới đây thì dừng lại giây lát:
Định Ninh hầu có cảm thấy người này khả nghi không?

Thối Trinh nhìn sang Ngụy Nguyên Kham, ánh mắt thâm trầm hơn vài phần so với ban nãy. Di phụ ở trước mặt người ngoài tất nhiên không thể gọi hắn là
Trinh ca nhi
, nhưng ông cũng không gọi Ngụy Nguyên Kham bằng chức quan.
Thôi Trinh đáp:
Mới đó mà Ngụy thông chính đã có manh mối rồi.

Ngụy Nguyên Kham ngước mắt lên, ánh mắt hai người giao nhau, không khí trong phòng dường như trong chớp mắt trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.
Vào hôm xảy ra chuyện, bọn họ đang đứng canh ở cổng sau, đột nhiên nhìn thấy ánh lửa, lập tức chạy vào trong nhà xem xét tình hình thì tận mắt nhìn thấy Đàm Tử Canh giết người.
Người cứu được từ trong trang viên là một lão nông dân
Tiêu nương tử tìm thấy ở khu vực gần đó, trước nay phụ trách đem rau củ quả tươi đến trang viên. Hôm đó ông ấy vừa mới bước vào trong nhà thì bị người ta đánh vào đầu dẫn tới ngất đi, lúc tỉnh dậy vừa hay nhìn thấy Đàm Tử Canh đang đấu đá với người khác.
Cố Sùng Nghĩa kể lại những chi tiết này cho Thối Trinh nghe:
Bề ngoài nhìn thì có vẻ là Đàm Tử Canh giết người, nhưng điều tra kỹ sẽ phát hiện ra bên trong có vấn đề.

Thôi Trinh ngẫm nghĩ theo lời của Ngụy Nguyên Kham:
Người này cũng giống như tử sĩ, nếu Ngụy thông chính không tới kịp thì e là gã đã chết trong tay Đàm Tử Canh rồi.

Người chết là chứng cứ lớn nhất, không cần phải nói thêm gì nữa, đám người đó hẳn là đã dự tính như vậy, nhưng không ngờ Ngụy Nguyên Kham lại kịp thời chạy tới cứu người.
Trước đó Cố Sùng Nghĩa đã nghe Ngụy Nguyên Kham trình bày đầu đuôi sự việc nên lên tiếng:
Không phải là tên hộ vệ đó không khai nhận gì, chỉ là lời nói ra rất đơn giản.

Vẻ mặt Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt, hắn nhìn Thôi Trinh chằm chằm:
Lúc bắt được Đàm Tử Canh ở Đại Hưng đã có được manh mối, cho nên nhanh hơn một bước.

Thôi Trinh nói:
Nếu đã tìm được người chạy vặt đó thì sao Ngụy thông chính còn chần chừ không chịu ra tay? Là muốn lần theo dấu vết, tìm ra người đứng đằng sau sai khiến sao?

Ngụy Nguyên Kham đáp:
Đại lao của phủ Thuận Thiên và Bộ Hình đều đã chật cứng rồi, giờ có bắt người vào đại lao cũng chẳng có ích lợi gì, chỉ bằng cử người theo dõi sát hắn, biết đâu lại có thêm nhiều
manh mối hơn, cho dù không điều tra ra được gì thì lúc nào cũng có thể bắt hắn về thẩm vấn được cơ mà.

Thôi Trinh gật đầu, Ngụy Nguyên Kham làm vậy đúng là giúp ích được nhiều hơn cho vụ án.
Thối Trinh nói:
Vậy Đàm Tử Canh thật sự đã giết người? Nghe nói lúc nha môn tới, trong nhà đã có sáu cỗ thi thể người mà Ngụy đại nhân cứu được thì luôn miệng khẳng định Đàm Tử Canh là hung thủ.

Thôi Trinh không lên tiếng, vẻ mặt cũng vô cùng bình thản, khiến hắn ta trở nên lạc lõng so với không khí trong thư phòng.
Cố Sùng Nghĩa là người phản ứng lại trước tiên, ông chợt nhớ ra là Thôi Trinh cũng đang có mặt ở đây, ban nãy đang mải hào hứng nói chuyện với Ngụy Nguyên Kham, nhất thời quên mất Thôi Trinh.

Thôi Trinh.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Quên nói với cháu, mấy món hàng ở hẻm Hoa Sen bị người ta động tay động chân vào, Ngụy tam gia phát hiện thợ chạy vặt trên thuyền có điều khả nghi, nên đã cho người lần theo tung tích của kẻ đó.

Ngụy Nguyên Kham nghe thấy lời này là biết Thôi Trinh đã nhờ người đi nghe ngóng tin tức, nói không chừng còn vì chuyện này mà từng tới huyện nha Đại Hưng, quả thật Thôi Trinh rất quan tâm đến nhà họ Co.
Ngụy Nguyên Kham nhớ tới hình ảnh lúc Châu Châu đưa mứt quả cho Thời Trinh.
Thôi Trinh cảm nhận được hàn khí lạnh căm trong mắt Ngụy Nguyên Kham, ánh mắt lúc nhìn hắn ta cũng thêm vài phần sắc nhọn, giống hệt với dáng vẻ của Ngụy Nguyên Kham khi nhắc tới Châu thị.
Hộ vệ của trang viên chỉ nói có qua lại buôn bán với
Tiêu nương tử
, gần đây gã mới được nhận vào trong thương đội, không hiểu rõ lắm về chủ nhân của mình.
Vị Tiêu nương tử này trước hết dừng chân ở phủ Bảo Định, sau đó nhận được tin mới chạy tới kinh thành. Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tiêu nương tử đột ngột thay đổi ý định, dẫn theo bọn họ tới căn nhà ở Đại Hưng.
Tiêu nương tử cực kỳ thận trọng, không cho phép bọn họ tùy tiện đi lại bên ngoài, chỉ nói phải ở lại căn nhà ít lâu. Ban đầu bọn họ cũng bị lời nói của Tiêu nương tử làm cho giật mình, sợ sẽ xảy ra chuyện gì lớn, nhưng cuộc sống trong trang viên lại rất yên á, cho nên bọn họ cũng dần buông lỏng cảnh giác.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Bạch Kính Khôn từng nói người nắm quyền thật sự trong nhà họ Lỗ - A Vân đang dừng chân ở phủ Bảo Định, bọn ta cũng tìm thấy trong căn nhà có ngân phiếu của tiền trang phủ Bảo Định, hộ vệ còn sống cũng nói Tiêu nương tử dẫn bọn họ từ phủ Bảo Định tới đây, cho nên hai mẹ con bị thiêu chết rất có thể là mẹ con A Vân, cũng là vợ con của Bạch Kính Khôn.


Điều tra đến đây sẽ có người cho rằng, nhà họ Lễ xảy ra chuyện nên Đàm Tử Canh muốn giết người diệt khẩu, nhà họ Đàm chắc chắn không thoát khỏi liên can tới chuyện này.


Thực ra người bày ra thế cờ này chính là muốn để cho Đàm thượng thư và Đàm Tử Canh gánh chịu tội danh. Hôm nay Viên Tri Hành cũng có ý khai nhận, xem ra là tuân theo sự chỉ dẫn của người khác.

Thôi Trinh nghe đến đây thì cảm thấy vụ án này đã rất rõ ràng, bước tiếp theo chỉ cần bắt được người muốn hãm hại nhà họ Đàm là xong, trước mắt đã không còn chuyện cho hắn ta làm nữa.

Thôi Trinh không đưa ra kết luận mà nhìn sang Cố Sùng Nghĩa, hắn ta cứ cảm thấy trong vụ án này vẫn còn một vài nội tình mà di phụ và Ngụy Nguyên Kham không nói ra.

Nhưng sẽ không có chuyện Ngụy Nguyên Kham nói cho hắn ta biết, nhìn dáng vẻ của di phụ thì có vẻ cũng không định nhắc tới những điều đó vào lúc này.

Cố Sùng Nghĩa nói:
Trước khi vụ án được điều tra rõ ràng vẫn không thể chủ quan, trừ khi tìm được kẻ đầu sỏ thì mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm được.


Thôi Trinh hỏi:
Di phụ có nghĩ người âm thầm làm ra những chuyện này có thể là Hoài vương không?
Lông mày Cố Sùng Nghĩa hơi nhíu lại:
Khó nói, vẫn phải xem diễn biến tiếp theo như thế nào.


Trong lòng Thôi Trinh đã sáng tỏ. Chuyện này có liên quan tới việc tranh giành ngôi vị trữ quân, tất nhiên phải tìm được chứng cứ xác đáng, bằng không không ai gánh vác nổi trách nhiệm này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.