• 10,719

Chương 366: Tấm lòng của cô ấy


Bàn tay Đàm Định Phương không ngừng siết chặt khiến Trần Duy Thành gần như không thể thở nổi.

Đàm Định Phương phá ra mấy chữ như rít ra từ8 khẽ răng:
Ngươi lặp lại lần nữa.



Sao thế?
Trần Duy Thành mỉa mai:
Thượng thư đại nhân cảm thấy cái chết của Bạch đại tiểu thư không3 liên quan gì đến ngài sao? Rõ ràng đại nhân được lợi mà, bây giờ lại muốn phủi sạch quan hệ ư? Đâu ra cái lý đó được?

Trần Duy Thành đang nói một chuyện vô cùng tàn nhẫn nhưng từ đầu đến cuối, nụ cười trên mặt ông ta không hề thay đổi, tựa như việc nhớ lại cái chết của Bạch đại tiểu thư khiến ông ta cực kỳ hưng phấn. Thấy vẻ mặt đó của Trần Duy Thành, Đàm Định Phương dần dần đánh mất lý trí, hai tay ông bắt đầu không ngừng siết chặt, gân xanh trên trán giật giật, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trần Duy Thành,
Đàm Định Phương nói:
Là các ngươi ép chết nàng ấy! Nếu như các ngươi không ép bức, sao nàng lại phải tự vẫn? Đều tại các ngươi, các ngươi chính là hung thủ, ta phải giết người báo thù cho A Thuyền!

Tay Đàm Định Phương siết chặt lấy cổ Trần Duy Thành, sắc mặt Trần Duy Thành đỏ gay, ông ta bắt đầu vùng vẫy kéo tay Đàm Định Phương, mắt không ngừng trợn ngược. Nếu Đàm Định Phương dùng sức thêm chút nữa, Trần Duy Thành sẽ bị bóp chết tại chỗ ngay lập tức.

Ta thờ ơ đứng bên cạnh quan sát, thấy máu của cô ta bắn ra tung tóe. Cảnh tượng đó... mỗi lần cảm thấy nhàm chán đơn điệu, ta đều tỉ mỉ nhớ lại, thưởng thức thêm một lần nữa.

Đàm Định Phương rút trường đao bên hông ra, vung thẳng về phía Trần Duy Thành.
Lão gia!
Quản sự lại xông lên:
Lão gia không nhìn ra sao? Người này luôn miệng chọc giận ngài, có lẽ hắn muốn ngài giết hắn ở đây. Bọn tiểu nhân là người ngoài cuộc nên thấy rất rõ, nếu ngài giết hắn, tất cả những tội danh kia đều rơi hết lên đầu ngài đấy!

Đàm Định Phương ngẩn người đứng sững lại, ông nhìn về phía Trần Duy Thành:
Thì ra đây là ý định của ngươi, ngươi muốn chết trong tay ta. Đây mới là kế hoạch của các ngươi!
Đang nói dở, Trần Duy Thành bỗng bật dậy bổ nhào về phía lưỡi đao trong tay Đàm Định Phương, may mà người nhà họ Đàm đã đề phòng trước, tất cả cùng nhào lên ghìm chặt Trần Duy Thành lại. Trần Duy Thành hằm hè nhìn Đàm Định Phương, gương mặt ông ta ngập tràn vẻ thất vọng và không cam tâm:
Chỉ thiếu một bước... Ta là thuộc hạ của ngươi, nếu như ngươi giết ta thì chẳng khác nào người đang che giấu tội lỗi của mình. Đến lúc đó còn ai tin lời người nói nữa?


Nhưng không sao, chờ ta vào đại lao, ta sẽ khăng khăng khai rằng tất cả đều là nghe lệnh của ngươi. Ta không tin sau khi tiết lộ mọi chuyện, ngươi còn có thể đứng trước mặt Hoàng thượng mà giải thích rõ ràng.


Không giải thích rõ cũng chẳng sao.
Đàm Định Phương nhìn Trần Duy Thành:
Chỉ cần có thể bắt được các ngươi, hy sinh cái mạng của ta thì có hề gì?
Nói rồi, Đàm Định Phương thở một hơi dài nhẹ nhõm:
Cũng chỉ có như vậy mới xem như không phụ A Thuyền.
Vẻ mặt ông trở nên mơ hồ, dường như đã rơi vào mạch ký ức ngày xưa. Hai người đang nói chuyện thì bỗng thấy mấy bóng người bước ra từ sau những thân cây bên cạnh, là đám Kiều Trưng của Bộ Hình.
Sắc mặt Trần Duy Thành lập tức thay đổi, rõ ràng ông ta không ngờ Đàm Định Phương sẽ cho người của Bộ Hình mai phục xung quanh. Nhìn thấy Kiều Trưng, Trần Duy Thành lại quay sang nhìn về phía điện

Đại nhân có thể 9ngẫm kỹ lại xem, nếu như không quen biết Bạch đại tiểu thư, không có bọn ta âm thầm hỗ trợ, ngài có thể đánh thắng trận ở cửa Cổ Bắc đó sao?

Đàm Định Phương sững sờ.
Trần Duy Thành lại nói tiếp:
Đại nhân, chẳng phải trước khi ngài đi Đại Ninh chinh chiến đã hứa hẹn với Bạ5ch quan chính là sau khi thắng trận trở về sẽ cưới Bạch đại tiểu thư sao? Nếu ngài đã muốn trở thành rể hiện của nhà họ Bạch, sao Bạch quan chính có thể không giúp ngài được?


Lúc đại nhân phòng thủ cửa Cổ Bắc, bọn ta cố ý bỏ lại những hỏa pháo bỏ đi kia, còn để lại đạn cho đại nhân nên mới giúp đại nhân giữ được quan ải.
Chỉ cần nghe đến đó, Đàm Định Phương đã hiểu hết:
Các ngươi nói chuyện này cho A Thuyền. A Thuyền biết ta cũng rơi vào bẫy của các ngươi, sau này chắc chắn sẽ bị các ngươi bức ép, thế nên A Thuyền mới...

Nhất thời Đàm Định Phương không thể nói tiếp được nữa.

Đúng.
Trần Duy Thành mỉm cười thừa nhận:
Tiếc thay cho Bạch đại tiểu thư. Cô ấy một lòng mê luyến ngài, sợ nhà họ Bạch làm liên lụy đến con đường làm quan của ngài, cô ấy biết Bạch quan chính yêu thương mình nên đã dùng thủ đoạn cực đoan khuyên Bạch quan chính quay đầu.
.
Nói đến đây, Trần Duy Thành làm như vô cùng thương xót:
Ta chưa từng gặp một cô gái nào làm việc quả quyết như thế, không cho bọn ta bất cứ cơ hội cứu vãn nào. Cô ấy hỏi Bạch quan chính có muốn biết bách tính vô tội ở tiền phương và tướng sĩ đã phải bỏ mạng đau khổ như thế nào không? Là phận làm con, cô ấy thay cha chịu đựng, trước tiên thay Bạch quan chính tạ tội với những người đó, sau đó cô ấy liền vung đao tự vẫn, cắt đứt cổ mình như ngài đã thấy đấy.


Lão gia, lão gia!
Quản sự bên cạnh Đàm Định Phương lên tiếng can ngăn:
Nhất định đừng làm vậy, nếu ngài giết hắn thì biết ăn nói với triều đình thế nào? Thật sự không thể giải thích rõ được đâu!

Trần Duy Thành giãy giụa càng lúc càng yếu ớt, hai mắt ông ta vẫn đầy tia máu.
Những người khác của nhà họ Đàm cùng xông lên lôi kéo khuyên giải.

Lão gia, ngài là mệnh quan triều đình, không thể sử dụng tư hình.
Quản sự nói:
Ngài không thể phụ tấm chân tình của Bạch đại tiểu thư được!

Nghe thấy tên A Thuyền, Đàm Định Phương như vừa bị người ta giội một chậu nước đá từ đầu đến chân, nhưng ông vẫn không muốn buông tay. Cứ giằng có như vậy một lúc lâu, người nhà họ Đàm mới kéo được Trần Duy Thành ra khỏi tay Đàm Định Phương.
Trần Duy Thành ho sặc sụa, sắc mặt dần khôi phục lại như cũ, ánh đuốc chiếu xuống gương mặt ông ta, phản chiếu sự ác độc không nói được thành lời trong đáy mắt:
Ta tưởng đại nhân có tình cảm sâu đậm với Bạch đại tiểu thư thế nào, bây giờ xem ra cũng chỉ thường thường mà thôi. Quên nói cho đại nhân biết, thật ra ta đã sớm nhìn thấy con dao găm trong tay Bạch đại tiểu thư nhưng ta cố ý không nói đấy. Dù sao cô ta cũng chỉ là một người tàn phế, không thể nào đả thương ta.

trang.

Trong điện trang vẫn chưa có người đi ra, chắc cũng bị ngăn lại rồi.

Trần Duy Thành do dự một lát rồi gào lên với Kiều Trưng:
Kiều đại nhân, cứu mạng... Đàm thượng thư muốn đẩy hết tội danh lên người ta! Ta có thư tín qua lại của Đàm thượng thư với nhà họ Bàng nhiều năm qua! Năm đó Triệu lão tướng quân bại trận cũng là bị Đàm thượng thư tính kể: Ông ta đạp Triệu lão tướng quân xuống, lại hại cả Ngụy thượng thư nên mới có địa vị như ngày hôm nay!



Nhà họ Bạch... Bạch quan chính và ông ta thông đồng làm chuyện xấu. Sau khi lợi dụng nhà họ Bạch xong, đầu tiên ông ta ép chết Bạch đại tiểu thư rồi hạ độc trong thức ăn của phu thê Bạch quan chính, tỉnh bơ hại chết hai người. Sau đó, ông ta lại âm thầm lừa Bạch Kính Khôn đi Sơn Đông, dùng khổ nhục kế để Lỗ đại tiểu thư quyến rũ Bạch Kính Khôn, học được tay nghề của nhà họ Bạch.



Những chuyện này đều là ông ta làm, bây giờ ông ta thấy triều đình đã điều tra đến mình nên đẩy hết tội nợ cho ta, vừa rồi ông ta còn muốn giết ta ở đây!


Vẻ mặt Trần Duy Thành trở nên kích động:
Kiều đại nhân, các ngài tuyệt đối đừng để ông ta lừa. Các ngài có thể điều tra kỹ càng, mấy năm nay, những chuyện này đều có bóng dáng ông ta!


Kiều Trang không nói gì, chỉ quay đầu nhìn về phía điền trang kia:
Bắt người lại, những người còn lại theo ta vào trong trang.
Y sợ có người nhanh hơn một bước, tìm được chứng cứ đầy đủ trong điện trang trước y.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.